Chương 4
18.
Trong phòng thẩm vấn.
Tôi yên lặng ngồi trên ghế thẩm vấn đặc biệt, bình tĩnh nhìn viên cảnh sát đối diện.
Tôi nhận ra anh ta, là người điều tra vụ án của em gái tôi, họ Trần.
Cảnh sát Trần cau mày nhìn tôi:
“Tô Viện, cô bắt năm người Tạ Vũ, là để trả thù cho Tô Ninh, em gái cô, đúng không?”
Tôi gật đầu, không hề giấu giếm mà khai hết.
“Tô Viện, cô không nên phá huỷ tương lai của mình như vậy. Bọn tôi vẫn đang điều tra án này, luật pháp nhất định sẽ trả lại công lý cho cô.”
Tôi cười khẩy:
“Hài cốt em tôi còn chưa lạnh, người nhà hung thủ đã tiếp tay nhau đuổi mẹ tôi ra khỏi bệnh viện, chỉ để uy hiếp không cho chúng tôi tiếp tục tố cáo.”
“Cảnh sát Trần, thời gian còn lại của tôi không nhiều lắm.”
Tôi nói vậy làm người nọ trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh ta nói khẽ với tôi:
“Cô chủ động tự thú, phối hợp với cảnh sát, những thứ này tôi sẽ ghi lại. Hy vọng lúc ra toà, những việc này sẽ giúp được cô phần nào.”
Tôi cảm kích nhìn anh ta.
“Cảm ơn anh, cảnh sát Trần.”
Thế nhưng mấy thứ này có tác dụng hay không, vẫn khó mà nói được.
Anh ta nhìn tôi đầy thông cảm.
Anh ta hỏi tôi: “Cô còn gì muốn nói không? Hay muốn liên lạc với người nhà?”
“Cảnh sát Trần, có thể liên lạc với luật sư của tôi không? Tôi muốn gặp luật sư!”
Nghe tôi nói vậy, cảnh sát Trần hơi sửng sốt.
Dường như không ngờ rằng tôi đã chuẩn bị trước, ngay cả luật sư cũng sắp xếp sẵn.
Yêu cầu của tôi chính đáng, hợp lý, đương nhiên anh ta sẽ chấp nhận.
19.
Luật sư đại diện cho tôi đến ngay.
Anh ấy nói tôi nghe tình hình bên ngoài —
“Mấy video em nhờ người ta đăng, giờ gây ra ảnh hướng rất lớn trong xã hội.”
“Áp lực của dư luận quá lớn, dù năm nhà kia có thế lực cỡ nào cũng khó mà đè xuống.”
Tôi đã thành công.
Thứ mà tôi muốn, chính là hiệu quả này.
Để dư luận lên tiếng, bắt người đáng bị trừng phạt phải nhận được quả báo thích đáng.
“Luật sư Diêu, người em nhờ anh liên lạc có tin tức gì không?”
Chỉ dựa vào mình tôi thì không đủ, tôi cần phải được người khác ủng hộ.
Luật sư Diêu gật đầu:
“Một nửa họ đã đồng ý.”
Tôi nhờ luật sư Diêu liên lạc với những gia đình từng bị năm thằng súc vật đó làm hại.
Để họ cùng nhau tố cáo năm đứa bọn chúng.
Nếu ao nước này đã đục ngầu, tôi sẽ khiến nó ngày càng đục hơn.
Luật sư Diêu nhắc nhở tôi, cho dù những người đó bắt tay nhau kiện, thì cũng không giúp ích gì cho vụ án của tôi.
Bọn họ có làm hại bao nhiêu người đi chăng nữa, thì luật pháp cũng sẽ không cho phép tôi tự ý trả thù.
“Tô Viện, với tình huống của em bây giờ, anh chỉ có thể giúp em tranh thủ giảm hình phạt xuống mức thấp nhất.”
“Theo anh phân tích, đám Tạ Vũ hình như cũng xuất hiện vấn đề tâm thần, giờ vẫn đang chữa trị trong bệnh viện. Nếu có kết quả giám định thương tật, án phạt sẽ rất bất lợi cho em.”
Tôi lặng lẽ nở nụ cười.
Mọi chuyện phát sinh, tôi đều nắm trong lòng bàn tay.
“Luật sư Diêu, anh từng nghe đến trung tâm giáo dục Dục Đức chưa?”
Luật sư Diêu sửng sốt, rồi nhìn tôi ngơ ngác:
“Em nói cái trường học ác ma bị cộng đồng mạng tố giác năm năm trước à?”
Đúng, ngôi trường đó là địa ngục trần gian, cũng từng là, ác mộng của tôi.
Lúc tỉnh khỏi cơn mộng, tôi đã không còn là Tô Viện.
20.
Ba tháng sau, bắt đầu mở phiên toà xét xử vụ án của tôi.
Lúc tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ bị phán án, luật sư của tôi lại đưa ra một phần tài liệu.
Là hồ sơ giám định tinh thần của tôi.
Từ năm năm trước, tôi đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt.
Một tập hồ sơ phủ bụi bị lật ra!
Luật sư Diêu cầm tờ giấy giám định tinh thần, hùng hồn bày tỏ quan điểm của bản thân:
“Thân chủ của tôi, Tô Viện, tên thật là Tô Niệm, được chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách phân liệt từ năm năm trước.”
“Trải qua mấy năm điều trị, bệnh tình của thân chủ tôi vốn đã ổn định. Nhưng sau khi thấy người nhà bị sát hại tàn nhẫn, bệnh tâm thần của thân chủ tôi lại tái phát, dưới tình huống mất khả năng điều khiển hành vi đã gây nên hành động trái pháp luật.”
…
Không ai ngờ rằng, mọi chuyện lại xoay chuyển như thế.
Hung thủ lợi dùng quyền thế của gia đình, mua chuộc nhân chứng, tiêu huỷ chứng cớ.
Muốn trốn tránh trách nhiệm pháp luật.
Nhưng bọn chúng không biết, tôi cũng có vũ khí bí mật.
Tôi có bệnh.
Tôi được phán tự do tại chỗ, nhưng đồng thời cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Vì có vấn đề tâm thần, nên phải vào bệnh viện tâm thần.
21.
Ba tháng, đủ cho những video kia lan truyền rộng rãi trên internet.
Để gia đình năm tên súc sinh kia nhận những quả báo thích đáng.
Công ty nhà Tạ Vũ bị cơ quan thuế vụ điều tra, nhờ vào chính bằng chứng do con trai ruột ông ta cung câp.
Không chỉ có hành vi trốn thuế quy mô lớn mà còn thông đồng với các cơ quan liên quan đưa hối lộ nhiều lần, đã được chuyển giao cho các bộ ngành liên quan xử lý.
Quang vinh nhà họ Tạ, từ đây chấm dứt.
Ba của Lý Văn Hạo, chủ nhiệm nội khoa một bệnh viện cấp ba, tương lai rộng mở, cũng bị chính con mình vạch trần, đối mặt với án tù tăm tối.
Ba nhà còn lại cũng tránh không khỏi pháp luật trừng trị.
Tương lai của bọn họ, vốn rạng rỡ vô cùng, rốt cuộc lại mất trong tay con ruột của mình.
Nuông chiều con cái, biết con mình sai phạm không kịp thời dạy dỗ mà dùng quyền lực trong tay giải quyết tất cả.
Tất cả, đều là quả báo mà chúng phải nhận.
22.
Lại qua thêm một tháng, tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ở trong đây, tôi gặp năm thằng súc sinh kia.
Lúc thấy tôi, bọn chúng vô thức co rúm người lại.
Mấy ngày bị tôi nhốt, là luyện ngục thế gian đối với bọn chúng.
Sâu trong nội tâm chúng là nỗi sợ hãi vô tận đối với tôi, khiến chúng thuần phục tôi, không dám phản kháng tôi tromg vô thức.
Cho dù trên người chúng bây giờ không còn bất kỳ trói buộc nào, vẫn không một người dám bước ra đối đầu với tôi, càng không biết bắt tay đối phó lại tôi.
Ở trước mặt tôi, bọn chúng là kẻ không thể tin nhau nhất.
Tôi khẽ cười, vẫy vẫy tay gọi chúng:
“Bò qua đây, mình bắt đầu chơi nào.”
Bọn chúng vội làm theo lời tôi, lập tức bò đến trước mặt tôi.
Ở nơi này, tôi có thể thoả thích chơi đùa cùng bọn chúng.
Không một ai đến ngăn cản tôi, càng không ai đến bắt tôi đi.
Vì bọn tôi đều là người điên.
Ngoại truyện.
Tôi tên là tn.
Năm 13 tuổi, tôi nghiện một trò chơi, nên thường cúp học đi quán net chơi game.
Cha mẹ rất giận tôi.
Trong mắt họ lúc đó, chỉ có mình em gái Tô Ninh ngoan ngoãn, rất nhức đầu với đứa con gái phản nghịch là tôi đây.
Sau khi thấy đánh chửi cũng không có hiệu quả gì, vì muốn giúp tôi quay đầu là bờ, không nghiện net nữa.
Nghe lời một người bạn, ba tôi đưa tôi đến một cơ sở quản lý thanh thiếu niên tên là trung tâm giáo dục Dục Đức.
Nghe nói trẻ con phản nghịch tới cỡ nào mà được đưa vào đây cũng trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng họ không biết, cách để một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời rất đơn giản, cứ đánh đập là được.
Nơi này chính là địa ngục trần gian.
Chuyện bị đánh, bị chích điện, bị nhốt vào thuỷ lao ở đây là chuyện thường.
Đáng sợ nhất là hành hạ về mặt tâm lý.
Chỉ cần hơi không nghe lời, huấn luyện viên sẽ để bạn học tới hành hạ bạn.
Chỉ bé ngoan nghe lời mới được huấn luyện viên coi trọng, cho một ít thức ăn.
Về lâu về dài, rất nhiều người bắt đầu xuất hiện một căn bệnh — hội chứng Stockholm!
Sống ở chỗ này, không chỉ phải đề phòng huấn luyện viên, mà còn phải phòng bị tất cả mọi người.
Dần dần, để bảo vệ mình, tôi tìm được một người bạn.
Bạn ấy tên là Tô Viện!
Bạn ấy ngoan ngoãn nghe lời, là em bé ngoan trong mắt mọi người.
Chỉ mình Tô Viện mới bảo vệ được tôi.
Cuối cùng, trong một lần phản kháng đẫm máu, hoạt động địa ngục của trung tâm Dục Đức bị người ta vạch trần.
Bọn tôi có được tự do!
Tôi phải chia tay với Tô Viện.
Tô Viện ngoan ngoãn sẽ được tất cả mọi người yêu thương, nên tôi là người phải đi.
Để bảo vệ Tô Viện, tôi đưa cây dao găm còn dính máu huấn luyện viên cho bạn ấy.
Đó là vũ khí của tôi, máu dính bên trên là huy chương mà tôi giành được.
Tôi và Tô Viện là bạn thân nhất của nhau.
Cho dù tôi đang ở nơi nào, chỉ cần Tô Viện cần, bạn ấy có thể cầm con dao này đến tìm tôi.
Bất cứ khi nào, Tô Niệm cũng sẽ quay về bảo vệ Tô Viện.
Hết.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com