Chương 4
Khi Vương Thiện nghe tiếng động chạy ra, đứa trẻ đã biến mất không còn tung tích.
Chỉ thấy một chiếc xe van không biển số phóng đi mất.
Vợ chồng họ lúc đó như trời sập, để tìm con, họ tìm từ nam chí bắc, vừa tìm người vừa làm việc.
Thời gian rảnh hai người đều đi phát tờ rơi tìm người.
Một năm, hai năm… Thời gian dần trôi qua, đứa trẻ vẫn biệt tăm biệt tích.
Người vợ chịu không nổi cú sốc này, ngã bệnh luôn.
Tình trạng sức khỏe ngày càng xấu đi, cho đến khi qua đời, miệng vẫn còn lẩm bẩm muốn tìm con gái.
Con gái mất tích, vợ qua đời, hai chuyện này suýt đánh gục Vương Thiện, ông ấy đã từng nghĩ đến cái chết.
Nhưng nghĩ đến con gái có thể vẫn đang chịu khổ ở đâu đó, người đàn ông lại mạnh mẽ đứng dậy, mang theo di nguyện của vợ tiếp tục lên đường tìm con.
Có lẽ trời cũng không đành lòng nữa.
Ngay khi nhận được tài liệu, tôi đã bắt tay vào việc giúp Trần Lai Tôn tìm bố mẹ ruột.
Ban đầu còn tưởng sẽ mất nhiều thời gian, không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thật sự đã tìm được.
Khi Trần Phi dẫn bố mẹ đến đây, cô gái đáng thương ấy bị họ xích trong nhà, chỉ để lại cho cô ấy vài mẩu bánh mì hết hạn cùng một chậu nước.
Lúc người của tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy gần như bị đói ngất.
May mà chúng tôi đến kịp thời.
Không thì có lẽ cô ấy chết cũng không ai biết.
So với nỗi khổ Trần Lai Tôn phải chịu đựng, đứa con cô sinh ra thì còn khá hơn, trước khi ba người rời đi đã gửi đứa trẻ cho người thân trong xóm trông nom.
Dù sao cũng là cháu trai đầu mà Lưu Kim Hoa ngày nhớ đêm trông nên họ không ngược đãi nó.
Khi đó Trần Lai Tôn nghe nói có thể rời đi, cô ấy đã không chút do dự đã đi theo chúng tôi.
Đoạn video bị đánh được chiếu trên màn hình lớn là do một thanh niên trong làng lén quay lại, anh ta vốn định đi báo cảnh sát, nhưng bị người nhà ngăn cản.
Họ sợ chuốc họa vào thân.
Sau khi biết được, tôi đã bỏ tiền mua lại.
Trần Lai Tôn cũng đã xem qua, trước khi phát đoạn video này trong buổi tiệc, tôi đã xin ý kiến cô ấy.
Cô ấy nói miễn là khiến Trần Phi với gia đình anh ta bị trừng phạt là được, cô ấy tuyệt không để ý.
Và thế là có cảnh tượng vừa rồi trong hội trường.
6
Cảnh sát đến rất nhanh.
Điều tôi không ngờ là, Trần Lai Tôn cũng đến.
Cô ấy bế một đứa bé hai tuổi, đỡ Vương Thiện đang nằm dưới đất đứng dậy đứng sang một bên.
Đứa trẻ đó có quan hệ gì với Trần Phi, không cần nói cũng biết.
Lưu Kim Hoa với Trần Chí Thành khi thấy cảnh sát, khí thế hung hăng lập tức tắt ngấm.
Ba người bị bắt tại chỗ.
Cuối cùng Trần Chí Thành, Lưu Kim Hoa vì tội buôn bán trẻ em, với số lượng nạn nhân quá nhiều, tình tiết nghiêm trọng, bị kết án tử hình.
Trần Phi vì không tham gia, thêm vào đó không có bằng chứng cho thấy Trần Lai Tôn lúc đó bị ép buộc, nên anh ta không bị trừng phạt.
Ngày tuyên án, anh ta trừng mắt nhìn tôi đầy lạnh lẽo.
Tôi không sợ hãi nhìn lại, thậm chí còn khiêu khích cười với anh ta.
【Ký chủ, cô phải cẩn thận, tôi cảm thấy anh ta có thể làm chuyện không tốt với cô.】 Hệ thống lo lắng nói.
Tôi mỉm cười nhẹ: “Thế thì đúng như ý tao muốn, tao còn sợ anh ta co rúm như con rùa ấy.”
“Mày nói xem, anh ta thật sự không biết gì, hoàn toàn không tham gia sao?” Hệ thống nói:
【Tôi không biết, trong dữ liệu của tôi không có ghi.】 Tuy không có bằng chứng, nhưng tôi thấy, chưa chắc.
Trong lúc tôi với hệ thống trò chuyện, Trần Lai Tôn dẫn Vương Thiện đi đến.
Cô ấy cười với tôi, khẽ khàng chào tạm biệt.
“Cô Lam, tôi phải đi rồi, tôi muốn cùng bố đi thăm mẹ.”
“Cảm ơn cô vì tất cả những gì đã làm cho chúng tôi.”
Tôi đưa bó hoa ly trong tay cho cô ấy: “Chúc mừng cô được tái sinh.”
Cô ấy rưng rưng nước mắt, nhận lấy bó hoa, hơi do dự mở miệng:
“Tôi thấy ánh mắt Trần Phi lúc rời đi không tốt, cô… vẫn nên cẩn thận là hơn.”
Tôi gật đầu, tỏ ý đã rõ.
Sau đó cô ấy cùng Vương Thiện rời đi, khi đi qua bên cạnh tôi, tôi nghe thấy cô ấy khẽ nói: “Tôi tên là Vương Hy An.”
“Cô Lam, rất vui được gặp cô, tạm biệt.”
Hệ thống cảm thán:
【Thật là cái tên hay, bố mẹ mong cô ấy bình an, tiếc là số phận trêu ngươi.】
【Nhà Trần Phi thật đáng chết!】
【Tiếc là để Trần Phi chạy thoát.】
【Không thì thanh tiến độ viết lại cuộc đời đã được một trăm phần trăm rồi.】
Tôi nói: “Yên tâm đi, không lâu đâu.”
“Anh ta không thể bỏ qua cho tao được.”
Chuyện này đã lan truyền khắp cõi mạng từ lâu.
Bố mẹ anh ta đều bị kết án tử hình, anh ta cũng không thể âm mưu ăn bám được nữa.
Với hoàn cảnh như anh ta, đi làm thuê cũng chẳng ai dám thuê.
Bị dồn đến mức này, chắc anh ta sẽ cá chết lưới rách với tôi thôi.
Quả nhiên, năm ngày sau, cá đã cắn câu.
Khi tôi từ công ty về nhà mới mua, hệ thống nhắc nhở tôi, phía sau có một người đàn ông lén lút đi theo.
Sau khi nghe thông báo, tôi không những không đi về phía đông người, ngược lại còn đi về phía bờ sông vắng người, vừa đi vừa gọi điện báo cảnh sát, hệ thống sợ tôi gặp chuyện, lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Đến bờ sông, tôi vừa ngồi xuống, đã cảm thấy có người đi đến phía sau.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi liếc thấy Trần Phi móc một con dao từ trong ngực ra.
Anh ta ép sát tôi, đặt dao ngang cổ tôi, khẽ thì thầm bên tai: “Ban đầu tao còn đang nghĩ làm sao để giết mày không một tiếng động, không ngờ mày lại tự tìm đến cái chết, cho tao cơ hội.”
“Ở đây không có camera, cũng không có người, cho dù mày chết đuối ở đây, cũng không ai biết là tao làm!”
“Lam Ninh, mày đi chết đi!”
Nói xong, anh ta mạnh mẽ đẩy tôi một cái. 【Ah! Ký chủ!】
Hệ thống thét lên trong đầu tôi.
Nó chắc nghĩ tôi chết chắc rồi.
Trần Phi cũng vậy.
Ban đầu anh ta định sau khi đẩy tôi xuống sẽ đứng trên bờ đè tôi xuống, không cho tôi lên.
Nhưng không ngờ, tôi lại kéo cả anh ta xuống nước cùng.
Số phận ban đầu của tôi là chết ở dưới nước, vậy thì cũng để tất cả kết thúc dưới nước.
Trần Phi bị tôi kéo xuống, theo bản năng dùng dao đâm tôi, nhưng tiếc là khả năng bơi của anh ta không bằng tôi, hoàn toàn không thể giết được tôi.
Sau một hồi vật lộn, khi oxy sắp cạn kiệt, anh ta điên cuồng vùng vẫy bơi lên.
Nhưng vô ích.
Bởi vì tôi ở dưới nước chết sống nắm chặt anh ta.
Lúc nãy ngồi xổm bên bờ sông, thực ra tôi đã nhặt một hòn đá sắc.
Tôi cầm đá mạnh mẽ cứa vào người anh ta.
Máu loang trong nước, miệng mũi anh ta bắt đầu sủi bọt.
Chẳng mấy chốc, sự vùng vẫy của anh ta yếu dần.
Người cũng từ từ chìm xuống.
Nhìn anh ta chìm xuống đáy nước, tôi mới chật vật nổi lên mặt hồ.
Vừa nổi lên, đã thấy đèn xe cảnh sát bên đường liên tục nhấp nháy.
Cảnh sát chạy đến cứu tôi lên bờ, da của tôi lộ ra ngoài đầy vết thương, có vết bị đá cứa, cũng có vết bị dao đâm.
Sau khi được cứu, tôi òa khóc, lắp bắp kể lại chuyện vừa xảy ra cho họ.
“Là cô ấy, không phải em họ xa của anh ta, là vợ được nuôi từ nhỏ.”
Vì tôi đeo tai nghe bluetooth, nên những lời anh ta vừa nói bên tai tôi, tổng đài viên đã nghe được từng chữ.
Cuối cùng, Trần Phi không giết được người, ngược lại thân mình lại xuống chìm đáy nước.
Tôi chỉ là nạn nhân, thuộc trường hợp phòng vệ chính đáng.
Vào khoảnh khắc anh ta chết, hệ thống thông báo:
【Chúc mừng ký chủ, viết lại cuộc đời thành công.】
Chưa đầy một giây nghiêm túc, nó đã “ư ư” khóc lên.
【Vừa rồi dọa chết tôi, tôi tưởng cô sắp chết rồi.】
【Tôi làm bao nhiêu nhiệm vụ, chưa từng thất bại, tôi thất bại nhiệm vụ là chuyện nhỏ, nhưng cô thật sự sẽ mất mạng đấy!】
【Sau này đừng có đùa với sinh mạng của mình nữa.】
【Sinh mạng quý giá lắm, cô biết không?!】
Tôi vừa vật lộn với Trần Phi xong, chỉ có thể yếu ớt hứa với nó: “Đây là lần cuối rồi.”
“Tao hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy mày…”
Tôi chưa nói hết câu.
Hệ thống biết tôi muốn hỏi gì, giọng nó rất vui vẻ: “Tất nhiên là chuẩn bị rời đi rồi!”
“Còn nhiều người đang đợi tôi nữa!”
Tôi ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn.
Tiệc vui nào rồi cũng tàn, tuy tôi rất không nỡ xa nó, nhưng như nó đã nói.
Còn rất nhiều người như tôi cần đến nó.
Vì vậy tôi không vì tư tâm riêng mà lên tiếng giữ nó lại.
【Ninh Ninh, tôi phải đi rồi.】 Hệ thống nói.
Giây tiếp theo, tôi cảm nhận rõ ràng nó đang tách ra, liên kết giữa tôi và nó cũng dần dần giảm đi.
Tôi có chút khó chịu trong lòng, lâu không biết nói gì, đến khi nó sắp biến mất, mới khẽ nói:
“Hy Vọng, được quen biết mày, tao rất vui.”
“Trước khi đi, tao tặng mày một lời chúc nhé.”
Hệ thống hỏi: 【Lời chúc gì vậy?】
Tôi chân thành nói: “Mong mỗi lần cứu rỗi của mày đều không bao giờ thất bại.”
Nó rất vui, cười khanh khách, để lại hai câu cuối cùng trong đầu tôi.
【Đương nhiên rồi!】
【Tôi là Hy Vọng mà!】
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com