Chương 4
10
Sự nghiệp giáo viên ngày càng thăng tiến, nhiệm vụ phá hoại cũng cấp bách không kém.
Trước khi bế quan, Lăng Sương lại giục hoàn thành nhiệm vụ và tiện thể kể tình hình của Lăng Mạn Mạn.
“Trương Khiết, bổn vương quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, Mạn Mạn vừa đến Tiên tộc vài tháng đã chia tay tên đó.”
Lăng Sương có chút phức tạp:
“Tên đó bị xếp vào hệ Vô tình đạo, lúc đầu Mạn Mạn không để ý, mãi đến khi hắn giết vợ để chứng đạo thì mới hoảng sợ, từ đó chuyên tâm học hành. Hiện tại thành tích luôn trong top 3.”
Vô tình đạo? Cô gái này biết chọn đàn ông thật đấy.
Tôi gật đầu:
“Vẫn là do nàng có bản lĩnh.”
“Dạo trước ta có đi thăm Mạn Mạn… hình như nó không thích đàn ông nữa, ta còn thấy nó thân mật với một cô gái… Thôi, đợi ngươi về rồi nói.”
Lần đầu tiên tôi cứng họng, chẳng biết nên phát biểu gì.
Sắp đến mùa tốt nghiệp, vài học sinh tài năng sắp rời trường.
Tôi bèn tìm hiệu trưởng:
“Cô ơi, năm nay nên đổi mới một chút, mỗi học sinh tốt nghiệp chuẩn bị một sản phẩm, viết một bài luận và tổ chức buổi bảo vệ.”
Hiệu trưởng bối rối:
“Như vậy có làm khó học sinh quá không? Với cả tôi cũng không có kinh nghiệm.”
“Cô à, thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý!”
“Chỉ có tu luyện thôi thì sao đánh giá được chất lượng giáo dục bao năm qua?”
“Trường bên cạnh đã áp dụng mô hình này lâu rồi, chẳng lẽ Cô không muốn nhìn thấy thành quả gieo trồng sao?”
Hiệu trưởng xiêu lòng, lập tức ra lệnh chuẩn bị.
Tiếng than vãn vang khắp trường.
Ngày tốt nghiệp, toàn trường tập trung xem. Tôi ngồi dưới bục chủ trì.
Học sinh đầu tiên rụt rè bước lên, những người khác căng thẳng chuẩn bị ngoài cửa.
Học sinh thao thao bất tuyệt giới thiệu, tôi lật luận văn “Nghiên cứu về cơ chế ảnh hưởng của khái niệm linh đan đối với giá trị tu luyện”.
Xong phần trình bày, tôi mặt không cảm xúc hỏi ba câu liên tiếp:
“Em nghĩ điểm sáng tạo của luận văn là gì? Tài liệu tham khảo gồm những gì? Còn chỗ nào chưa hoàn thiện?”
Học sinh run lên, tuy tâm lý tốt nhưng trả lời ấp úng, không được trôi chảy.
Người tiếp theo khá hơn, trả lời đâu ra đấy, tôi gật đầu hài lòng.
“Em nghĩ thế nào về tam giới?”
“Nhân tộc yếu ớt, Ma tộc tàn nhẫn, Tiên tộc tự do phóng khoáng.”
Tôi hỏi tiếp:
“Ước mơ của em là gì?”
“Em muốn đến Tiên tộc, chuyên tâm tu luyện, sau này trở thành bá chủ, đứng trên vạn người.”
Câu trả lời thật thà, không mưu mô.
Tôi âm thầm vỗ tay.
“Vì sao?”
Tôi giả bộ nghiêm túc:
“Tôi đọc luận văn của em, chủ đề và kế hoạch tương lai đều xoay quanh lợi ích cho dân chúng… trước đây em xuất thân nghèo khổ…”
Chỉ gợi ý một chút.
Học sinh ngơ ngác, cùng học sinh đầu tiên lâm vào trầm tư.
Người cuối cùng là Phương Hạc – sư huynh mà Cao Uyển Nhi hay hỏi bài.
Thủ khoa khóa này, vừa có thực lực vừa có EQ.
Cậu ta đoán trước hướng câu hỏi của tôi, trả lời lưu loát, luận văn chuẩn mực.
“Ước mơ của em là gì?”
“Lấy ước mơ là ngựa, không phụ thanh xuân.”
“Tôi muốn cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại, không ngừng trau dồi bản thân, học hỏi bí pháp, nghiên cứu kiếm thuật, thuần thú… Đối mặt với khó khăn, đón nhận thách thức.”
Cả hội trường trầm trồ.
Người ta khâm phục khả năng ứng biến của Phương Hạc, còn tôi thì thấy… quen quen.
Y như bài mẫu trả lời phỏng vấn.
Cuối cùng, tôi không nói gì.
Mọi người đều nghĩ Phương Hạc chắc chắn đứng đầu, nhưng nhìn vẻ mặt khó dò của tôi thì hoang mang.
Ngay cả hiệu trưởng cũng không nhịn được, ghé tai tôi hỏi nhỏ.
Tôi thở dài, đứng lên cúi người thật sâu:
“Là giáo viên, tôi muốn xin lỗi các em trước.”
11
Cả khán phòng lặng đi vì kinh ngạc.
Trong cả tam giới, chưa từng có một giáo viên nào cúi đầu xin lỗi học sinh của mình.
Chưa ai kịp phản ứng, tôi đã chậm rãi lên tiếng, từng chữ rõ ràng: “Tôi không thể ngờ rằng mình lại dạy ra những học sinh như các em. Hôm nay, tất cả những ai tham gia bảo vệ luận án, không ai xứng đáng tốt nghiệp!”
Có người hét lên, thậm chí chất vấn: “Tại sao? Hôm nay ai mà không phải thiên tài?”
Tôi lạnh lùng cười nhạt, đưa tay chỉ từng người: “Em! Em! Em! Ai cũng xuất chúng, tôi còn chẳng bì kịp, chỉ vì hơn các em vài năm kinh nghiệm mà dẫn trước một chút.”
“Mỗi người trong số các em đều tài giỏi, chỉ cần bước ra khỏi đây, các môn phái lớn sẽ tranh nhau chiêu mộ.”
Tôi lớn tiếng khiển trách: “Trong mười lăm người ở đây, có chín người muốn gia nhập tiên tộc để theo đuổi trường sinh; ba người muốn thống trị nhân gian; hai người muốn tiêu diệt toàn bộ ma tộc; còn một người thì quá trẻ nhưng đã mất đi ý chí phấn đấu…”
“Điều khiến tôi thất vọng nhất hôm nay là, sau hàng chục năm tu luyện, các em vẫn chưa phân biệt được đâu là thái độ đúng đắn.”
“Tại sao lại để mọi chuyện thành ra thế này? Các em nghĩ tôi không cần mạng sống sao? Sau khi các em tốt nghiệp, ai cũng sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ. Nếu ai đó ghi hận tôi, tôi có thể sẽ tan xương nát thịt. Nhưng hôm nay, điều tôi muốn nhìn thấy ở các em chính là thái độ!”
Giữa đám đông, Long Diệu Thần tức giận lên tiếng: “Kẻ mạnh sinh tồn, kẻ yếu bị đào thải! Tôi có thiên phú vượt trội, có những người sinh ra đã được định sẵn số phận. Chẳng lẽ chúng tôi không có quyền theo đuổi thứ mình muốn sao?”
“Đương nhiên, tôi chưa từng nói rằng các em không thể theo đuổi ước mơ.” Tôi nhìn thẳng vào Long Diệu Thần, ánh mắt sắc bén. “Nhưng dùng cái gọi là ‘đào thải kẻ yếu’ để biện minh thì quá nực cười!”
“Những người nghèo khổ, chưa kịp kiểm tra thiên phú đã chết trên đường đi đến tương lai; những người bình thường, dù có lý tưởng và hoài bão, cũng bị chặn lại chỉ vì không có thiên phú, cả đời không thể vươn lên.”
“Còn những thiên tài như các em, có thể mặc sức làm gì cũng được, đứng trên đỉnh cao, thậm chí tùy hứng định đoạt sinh tử của kẻ khác, rồi còn muốn người ta mang ơn? Tôi hỏi các em, ai đặt ra quy tắc này?”
“Hãy lật lại lịch sử mà xem, những người được khắc tên muôn đời, họ nổi danh nhờ thiên phú hay vì họ dám nghĩ, dám làm, từng bước nỗ lực để tạo nên thành tựu?”
“Còn những con người đáng kính ngay bên cạnh chúng ta thì sao? Những chiến sĩ đã ngã xuống ở nơi xa lạ để bảo vệ quê hương, những y giả dám thử mọi loại thảo dược để lưu lại y thư cho đời sau, những người lính gác ngày đêm bảo vệ sự bình yên… Họ có thể không có tên trong sử sách, nhưng họ chưa bao giờ bi quan vì thiếu thiên phú, mà thay vào đó, họ đã cống hiến cả đời cho lý tưởng cao đẹp hơn!”
“Còn các em thì sao? Các em tự mãn vì cái mác thiên tài, tưởng rằng có thể vượt qua mọi chướng ngại?”
Mặt Long Diệu Thần đỏ bừng, dường như trong tôi, cậu ta nhìn thấy một hình bóng quen thuộc—một người cũng từng lên tiếng vạch trần sự bất công như thế này.
Cậu ta vẫn cố tranh luận: “Ai nói chúng tôi không quan tâm? Đợi sau này, khi đạt được thành tựu, chúng tôi sẽ quay lại giúp đỡ, như vậy cũng đâu có muộn…”
Chưa kịp nói hết câu, Cao Uyển Nhi đã kéo cậu ta xuống.
Tôi cười khẩy: “Mấy lời đó, tự lừa mình là được rồi.”
“Tôi nhớ, các em đến đây từ tám mươi năm trước. Có người xuất thân nghèo khó, có người gia cảnh sa sút.”
“Nhưng có một điều chắc chắn—tất cả các em đều đủ may mắn. Suốt hành trình đến đây, các em đã nhận được sự giúp đỡ của biết bao người mà thậm chí không biết tên.”
“Tám mươi năm trôi qua… gương mặt của họ có lẽ đã mờ nhạt trong trí nhớ…” Nói đến đây, mắt tôi cay xè.
Bỗng, một giọng nói trong trẻo vang lên từ đám đông: “Cô Trương, rốt cuộc tu luyện là vì điều gì?”
Tôi cố gắng tìm kiếm người vừa hỏi, nhưng chỉ nhìn thấy những ánh mắt kiên định.
Tôi cúi đầu thật sâu, dõng dạc đáp:
“Vì nhân dân mà lập mệnh!”
“Vì thế hệ sau mà kế thừa tri thức!”
“Vì thiên hạ thái bình muôn đời!”
“Vì tất cả mọi người đều sinh ra bình đẳng!”
Dứt lời, tôi quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Tôi biết, với danh tiếng hiện tại, tôi có thể dễ dàng lôi kéo họ về phía ma tộc bằng mọi cách.
Nhưng tôi không muốn làm vậy.
Lấy lòng Lăng Sương không phải mục tiêu cuối cùng của tôi.
12
Sau buổi bảo vệ luận án hôm đó, tất cả học sinh tốt nghiệp đều đến gặp tôi.
Có người quyết định tiếp tục tu luyện, có người nghiên cứu máy móc để phát triển nông nghiệp, cũng có người lao vào giúp đỡ dân thường trong tam giới, cứu họ khỏi chiến tranh.
Tôi một trận thành danh.
Không chỉ vậy, Cao Uyển Nhi và Long Diệu Thần cũng chia tay.
Cũng phải thôi, hai người vốn chẳng đủ kiên định. Sau chuyện hôm đó, Long Diệu Thần trở thành kẻ bị cả trường ghét bỏ, không chia tay mới là lạ.
Nghe nói bây giờ trong lòng Cao Uyển Nhi chỉ còn kiến thức và… tôi.
Hệ thống hiếm hoi khen tôi một câu: “Ký chủ, lợi hại thật đấy!”
“Tài giỏi cỡ nào thì cũng có ngày chết thôi.”
Tôi hỏi: “Bây giờ tôi có thể giết Long Diệu Thần chưa?”
“Hào quang nhân vật chính đã có dấu hiệu rạn nứt.”
Nghĩa là cứ chờ thêm một chút nữa.
Sau hàng chục năm khổ luyện, tôi đủ tự tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ có thể đường đường chính chính quyết đấu với Long Diệu Thần.
Trong thời gian rảnh, tôi còn quay về ma tộc một chuyến.
Chậc, đội ngũ lại lớn mạnh hơn rồi.
Ma tộc bây giờ không chỉ giao thiệp với nhân tộc mà còn thiết lập quan hệ với cả tiên tộc.
“Lăng tổng trưởng đã bế quan xong chưa?”
“Hộ pháp, vẫn chưa.”
Tôi vốn định chủ động đến gặp Lăng Sương để xin tội trước, nhưng cô ấy vẫn chưa xuất quan. Thay vào đó, tôi gặp Lăng Mạn Mạn.
Cô ấy thay đổi hoàn toàn, trông chững chạc hơn hẳn.
Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, ánh mắt dịu dàng.
“Đây là Ôn Nhược, người yêu của tôi.”
“Đây là Trương Thiển, đại hộ pháp.”
Lăng Mạn Mạn giới thiệu cả hai.
Tôi sững sờ, còn ngạc nhiên hơn khi biết Ôn Nhược chính là “bạch nguyệt quang” của nam chính trong nguyên tác.
Ôn Nhược mỉm cười: “Mạn Mạn hay nhắc đến chị lắm. Tôi phân tích rồi, chị thuộc kiểu người rất lợi hại. Ở tiên giới, rất nhiều người biết tiếng chị.”
Chưa kịp hết bàng hoàng, thông báo hệ thống lại vang lên:
“Đinh! Mục tiêu ‘Nhổ cỏ tận gốc’ chưa hoàn thành, nhân vật chính lén học cấm thuật, lấy đi pháp khí, một lần nữa rơi xuống vực sâu.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com