Chương 5: Ngoại Truyện
Người ta thường nói, hoàng cung là nơi chú trọng nhất đến quy củ.
Nhưng từ sau khi thái tử đăng cơ, những quy củ ấy ở chỗ hoàng hậu dường như chỉ còn là danh nghĩa.
Theo lẽ thường, hoàng hậu thống lĩnh tam cung, phải làm gương trong việc ăn mặc, đi lại.
Vậy mà nàng lại ngồi ngay bên cạnh hoàng thượng, còn chỉ huy hoàng thượng gắp thức ăn cho mình.
Hoàng thượng thì thương yêu nàng, trực tiếp bón thức ăn vào miệng nàng.
Vừa ăn, hoàng hậu bất ngờ nói: “Thượng thư Hộ bộ đang nói dối, lương thực cứu trợ nạn dân Ký Châu hoàn toàn không được phát đúng hạn.”
Hoàng thượng nhức đầu, trách: “Đêm qua trẫm bảo nàng đi ngủ, nàng nhất định không chịu, lại đòi lật sổ sách của bộ Hộ mà xem. Thức cả đêm không ngủ, bây giờ cơm cũng chẳng muốn ăn nữa. Khâu Đoàn Viên, nếu nàng cứ thế này, trẫm tuyệt đối không cho nàng lẻn đi nghe triều nghị nữa!”
Lời này vừa thốt ra, các cung nữ, thái giám trong điện đều cúi đầu thật thấp, chỉ mong tai mình bị điếc đi.
Phải rồi! Ai mà ngờ được, mỗi ngày hoàng hậu ngủ dậy, lại lén lút đến Quang Minh Điện nghe triều nghị.
Nàng kê một cái ghế nhỏ, ngồi khuất trong góc cuối hàng, vừa ăn quýt, vừa uống trà nóng mà nghe.
Các đại thần trên triều không ai nhìn thấy nàng.
Chỉ có hoàng thượng, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn nàng vài lần.
Điều này khiến các quan viên đứng ở hàng cuối cảm thấy run rẩy…
Thị vệ canh cổng cung nhìn tấm lệnh bài trong tay, lại nhìn vị “thái giám giả” trước mặt, trong lòng đầy đắng chát.
Đây đã là lần thứ mười trong tháng này hoàng hậu trộm lệnh bài để ra khỏi cung chơi.
Có nên thả hay không?
Lệnh bài này là của Ngự Thiện Phòng, ra vào đều phải ghi tên.
Thả lệnh bài của Ngự Thiện Phòng ra ngoài vào lúc này, lý và tình đều không thông.
Nếu có chuyện xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt u sầu của thị vệ, nghĩ ngợi một chút rồi quay lại cung.
Một đêm trôi qua, hoàng thượng đích thân tiễn nàng ra ngoài.
Hoàng thượng lạnh mặt, nghiêm giọng: “Thả người. Nếu có chuyện gì xảy ra, trẫm chịu trách nhiệm.”
Thị vệ nghĩ thầm, đã có hoàng thượng gánh trách nhiệm, chắc chắn có thể thả được.
Hoàng hậu ra khỏi cung, không quên quay lại vẫy tay chào.
Hoàng thượng cao giọng nói: “Nhớ trở về sớm!”
Sau khi hai phu thê họ đi khuất, hai thị vệ thì thầm: “Ta cảm thấy chúng ta giống như mấy người trông chợ, chứ chẳng còn giống hoàng gia gì nữa.”
Hoàng gia? Giờ chẳng còn nữa!
Quy củ, thể diện, tất cả đều không còn rồi!
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com