Chương 2
5
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lâu Tự từ phòng tắm bước ra, cúi xuống nhặt điện thoại trên sàn cạnh giường.
Trên màn hình hiển thị: Cuộc gọi số 3.
Đây là cách tôi ghi chú các người theo đuổi, sắp xếp theo giá trị tài sản của họ.
Tiện để tôi biết ngay ai có thể đắc tội, ai không nên chọc giận.
Đám thiếu gia này vốn chẳng thật lòng theo đuổi tôi, chỉ tìm cảm giác mới lạ và kích thích.
Lâu Tự lờ mờ đoán được những con số kia đại diện cho hạng người gì.
Anh không chút biểu cảm, vuốt xuống để nhận cuộc gọi.
Một giọng đàn ông lả lướt, đa tình vang lên:
“Bảo bối, anh bỏ công sức lắm mới kiếm được chiếc siêu xe bản giới hạn, ra đây anh chở em đi dạo vài vòng.”
Lâu Tự cụp mắt, đặt điện thoại bên tai tôi.
Tôi lười nhúc nhích.
Mặc anh cầm giúp, giọng nói còn mang theo cơn buồn ngủ khàn khàn: “Chuyện gì vậy?”
Số 3 lặp lại lời vừa nói, trêu chọc tôi:
“Nghe giọng em xem, đang nằm trên giường gã đàn ông nào thế? Anh ghen rồi đấy.”
Tôi chỉ trả lời câu hỏi trước đó của hắn: “Không rảnh, không đi.”
“Vậy ngày mai?”
“Cũng không rảnh.”
Đối phương không hề tức giận, vẫn mỉm cười: “Em đừng nói nửa đời sau của em cũng không rảnh nhé?”
Tôi cố gắng hé mắt liếc qua màn hình điện thoại.
Là Số 3 à.
Vẫn nên cho hắn chút thể diện.
“Không dám chắc, nhưng thời gian gần đây thì không rảnh.”
Biết hắn sắp hỏi gì, tôi nói trước:
“Vì tôi có bạn trai rồi.”
Theo tôi được biết, Số 3 gần đây vừa đá một cô gái.
Nếu không tìm lý do đẩy hắn ra, tôi chắc chắn sẽ bị làm phiền đến chết.
Lâu Tự nghe vậy, khóe môi vốn ép chặt khẽ nhếch lên.
Khi một cốc nước được đưa đến bên môi, tôi sững sờ, rồi uống mấy ngụm.
Lâu Tự không nói gì, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt: Uống thêm chút nữa.
Tôi thấy buồn cười trong lòng.
Anh đang nhập vai “bạn trai” sao?
Tôi cũng không định giải thích.
Dùng anh làm bia đỡ đạn, đỡ mất công tốn tiền thuê “diễn viên” khác.
Cúp máy xong, tôi mở khóa màn hình.
Trang vẫn còn dừng ở tin nhắn hôm qua của cô bạn thân Hứa Nguyệt.
Cân nhắc đến cảm nhận của tôi?
【Không! Thật sự bình thường.】
Tôi đếm: 【Tổng cộng chỉ 4 lần, thật vô dụng.】
Hứa Nguyệt lý trí đáp:
【Cậu nên biết điều một chút. Đừng đọc nhiều tiểu thuyết nữa, những kiểu 1 tiếng, 1 đêm 7 lần đều là giả đấy.】
Tôi bĩu môi, phản bác: 【Nhưng những phim phương Tây tớ xem người ta làm được mà!】
【Người ta quay phim có thể cắt ghép mà.】
【À… vậy à…】
Tôi vẫn không phục: 【Lần đầu của chồng cậu mấy lần?】
Ba phút trôi qua với dòng chữ “Đang nhập tin…” hiện trên màn hình.
Hứa Nguyệt lúng túng trả lời:
【7 lần.】
Chết tiệt.
Tôi biết mà.
Lâu Tự đúng là không được.
Ngay lúc này, một người đàn ông đang ra ngoài kiếm tiền chậm rãi hắt hơi.
Lâu Tự: Hình như có ai đang nghĩ tới mình?
Anh trầm ngâm một lát, gửi cho tôi một tin nhắn:
【Tối tôi đến sớm.】
【Em đã đồng ý với tôi rồi, không giới hạn.】
Lâu Tự cầm điện thoại, âm thầm sửa lại trong lòng:
【Không chỉ là không rảnh trong thời gian ngắn, mà cả đời này đều không rảnh.】
Tôi trả lời lấy lệ: 【Ừm ừm, đợi anh.】
Lâu Tự thấy tôi nhắn lại ngay lập tức, khóe môi cong lên.
Trong kế hoạch cuộc đời anh vốn không có chuyện yêu đương.
Nhưng hiện tại…
Cảm giác có người nhớ nhung mình… hình như cũng không tệ.
6
Hai tháng sau.
Tôi và Hứa Nguyệt đang uống trà chiều.
Hứa Nguyệt thắc mắc: “Hai tháng rồi mà vẫn chưa có thai?”
“…”
Tôi lười cả trả lời.
Đúng là đàn ông vô dụng.
Hứa Nguyệt chọt chọt cánh tay tôi: “Ê, có phải do làm quá ít không?”
Tôi: “…Mỗi ngày cố định 4 lần, không nhiều hơn, không ít hơn.”
“Đậu xanh? Thật không đó? Anh ta không sợ bị suy thận à?”
“Thật.”
Anh ta có suy thận hay không tôi không biết, nhưng tôi thì sắp chán rồi.
Mỗi lần đều dịu dàng như gió xuân mưa nhẹ, chẳng tạo nên nổi chút gợn sóng nào.
Chẳng thấy bao nhiêu vui vẻ, con thì vẫn chưa có.
Tôi ủ rũ, chống cằm thở dài: “Sinh một đứa con sao mà khó vậy chứ?!”
Hứa Nguyệt bấm ngón tay đếm một hồi, bỗng quay sang hỏi tôi: “Ê khoan, trước cậu nói anh ta nợ bao nhiêu tiền nhỉ?”
“36 triệu. Sao vậy?”
“Hiểu rồi!”
Hứa Nguyệt phấn khích như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên.
“Cậu nghĩ xem, một ngày 4 lần, 3 tháng chính là 360 lần. Cậu tính đi, anh ta kiếm từ cậu bao nhiêu?”
“36 triệu?”
“Đúng rồi! 36 triệu!”
Khoản nợ là 36 triệu.
Hạn trả nợ của Lâu Tự là 3 tháng.
Không nhiều không ít, vừa vặn.
Hai đứa chúng tôi ngẩn người, quên bẵng phải trừ đi 7 ngày của kỳ kinh nguyệt.
Sau đó đồng loạt cảm thán:
“Đàn ông thật biết tính toán mà!”
7
Chỉ còn nửa tháng nữa là khai giảng.
Tôi dần mất kiên nhẫn, gần như ngày nào cũng cầm que thử thai kiểm tra một lần.
Vẫn chỉ một vạch, không đổi.
Bực bội.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, có khi nào Lâu Tự không thể sinh con?
Ban đêm, sau hiệp thứ tư như thường lệ, Lâu Tự chuẩn bị bế tôi đi tắm.
Tôi chợt nảy ra ý, ôm lấy eo anh, dụi đầu: “Buồn ngủ quá, để mai tắm nhé.”
Có khi trước đây vì tắm rửa quá nhanh, quá sạch nên mới không có thai.
“Được.”
Lâu Tự khẽ vén tóc tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.
“Ngủ đi.”
Một tuần sau.
Nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, tôi vội bịt miệng, sợ cười quá to sẽ bị phát hiện.
Tôi nhanh chóng đặt lịch khám thai, rủ Hứa Nguyệt cùng đi bệnh viện.
Tin tốt: Thật sự đã mang thai.
Tin xấu: Suýt chút nữa thì bị Lâu Tự bắt gặp.
Hứa Nguyệt thấy vẻ mặt hân hoan của tôi, không nén nổi tức giận: “Anh ta dẫn cô gái khác đến khoa phụ sản, cậu không giận sao?”
Tôi khó hiểu: “Giận gì cơ?”
Hứa Nguyệt: “Thôi, nói với khúc gỗ như cậu cũng vô ích.”
Tôi: ?
Khúc gỗ vốn dĩ không thể nở hoa mà!
Chuyện nhỏ đó nhanh chóng bị tôi ném ra sau đầu.
Tôi vui vẻ bắt đầu chuẩn bị hành lý ra nước ngoài.
Đại học ở nước ngoài tôi đã xin từ lâu, nhà cũng mua rồi.
Chỉ chờ mang theo em bé mang gen ưu tú này qua đó.
Trở thành một bà mẹ đơn thân hạnh phúc.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai tươi đẹp, tôi đã không ngậm nổi miệng.
“Nam Ninh, kỳ kinh tháng này của em trễ một tuần rồi.”
Lâu Tự vừa tắm xong, ánh mắt lướt qua bụng tôi.
Sao tự dưng lại nói chuyện này?
Tôi thản nhiên đặt điện thoại xuống: “Bình thường thôi, kỳ kinh của tôi vốn hay thất thường mà.”
Lâu Tự khẽ nhíu mày: “Thất thường mà gọi là bình thường?”
Tôi định qua loa cho xong, nhưng Lâu Tự bỗng nghiêm giọng:
“Em đang giấu tôi chuyện gì đó.”
Tim tôi thắt lại, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: “Không có mà.”
Lâu Tự bước gần thêm hai bước, vòng tay ôm lấy eo nhấc tôi khỏi giường, bế lên trước ngực.
Tôi hoảng hốt đẩy anh: “Đã nói rồi, chúng ta nghỉ vài ngày.”
Vé máy bay tôi đặt là ba ngày sau.
Tôi chỉ cần kéo dài thêm vài hôm nữa.
Lâu Tự nhẹ nhàng cắn vành tai tôi, giọng trầm thấp:
“Nhưng tôi còn thiếu một khoản để trả nợ, bảo bối.”
Bảo bối?
Tôi nổi hết da gà.
Đây là lần đầu tiên Lâu Tự gọi tôi như vậy.
Cảm giác chẳng khác gì bị ma gọi ngay sau lưng.
Lâu Tự nhận ra phản ứng của tôi, ánh mắt híp lại, càng thêm chắc chắn tôi đang có vấn đề.
Tôi làm ra vẻ chân thật, vội vàng nói: “Thiếu bao nhiêu, tôi chuyển cho anh.”
“Không cần, tôi không muốn ăn không rồi ngồi.”
Nói xong, Lâu Tự không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng hành động lại thể hiện rõ ràng quyết tâm lao động để “kiếm công trả nợ”.
Tôi: “…”
Tôi nắm lấy bàn tay đang luồn vào dưới lớp áo của anh, đè xuống cơn bực bội trong lòng.
“Lâu Tự, tôi không muốn.”
“Nam Ninh, hôm nay em rất lạ.”
Lâu Tự cẩn trọng đặt tôi xuống giường, sau đó nửa quỳ bên mép giường, hơi ngẩng đầu nhìn tôi.
Tim tôi khẽ chùng xuống một nhịp.
Tôi không đoán được ánh mắt đen sâu ấy ẩn chứa điều gì.
Chẳng lẽ… hôm nay anh ta đã thấy tôi ở bệnh viện?
Còn chưa kịp nghĩ rõ, một bàn tay lạnh lẽo đã áp lên bụng tôi, khẽ xoa nhẹ.
“Em đang giấu tôi chuyện gì.”
Đuôi câu thân mật của anh mang theo một tia lạnh lẽo:
“Muốn tự mình thú nhận, hay để tôi đích thân kiểm tra?”
Tự… đích thân kiểm tra?
Trong đầu tôi bỗng hiện lên cảnh Lâu Tự với những đốt ngón tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật bóp nát bào thai.
Tôi khẽ rùng mình.
Khoan đã…
Không đúng, tôi không cần phải sợ anh ta.
Trong mối quan hệ này, tôi mới là người nắm quyền.
Tôi lắc lắc đầu, xua đi hình ảnh ấy.
Kéo tay Lâu Tự đang đặt trên bụng tôi ra.
Co gối, đạp lên vai anh: “Anh đang làm gì vậy? Tra hỏi tôi sao?”
Lâu Tự khi phát hiện tôi run rẩy vì sợ, đã sớm hối hận về thái độ dồn ép của mình.
Môi mỏng anh khẽ động, gương mặt lộ ra chút hối lỗi: “Tôi…”
Anh chỉ là đột nhiên thấy hoảng hốt.
Cảm giác như có chuyện gì đó đang vượt khỏi dự đoán của mình.
Nên mới lỡ mất kiểm soát một chút.
Tôi nhân cơ hội phản công, bàn chân đang đặt trên vai anh trượt lên cổ anh.
“Dạo này anh đến muộn hơn trước, có phải ở ngoài lăng nhăng không? Tôi cảnh cáo anh, nếu tôi bị bệnh, người đầu tiên tôi giết chính là anh!”
Lâu Tự nắm lấy bàn chân tôi vừa đặt lên má anh, đôi mày hơi cau lại.
Còn dám trưng ra vẻ mặt khó chịu?
Tôi đang định thừa thắng xông lên: “Anh đừng quên! Anh chỉ là…”
“Sao chân em lạnh thế?”
Câu nói của Lâu Tự cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Hơi ấm trong lòng bàn tay anh dần dần xua tan cảm giác lạnh buốt nơi lòng bàn chân tôi.
Tôi vừa định nói gì đó… lại quên mất.
Phiền thật.
Phụ nữ mà giận dỗi thì đúng là thiên phú bẩm sinh.
Tôi bực bội nghiền nhẹ gót chân lên lòng bàn tay anh:
“Lâu Tự, anh thật thiếu lịch sự, không thể để tôi nói hết câu sao?”
“Xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.”
Ba tháng qua, điều Lâu Tự học nhanh nhất và giỏi nhất chính là thái độ nhận lỗi và tốc độ nói “xin lỗi”.
Anh vòng tay ôm lấy chân còn lại của tôi, cùng với chân đang đặt trên má, kéo cả hai vào lòng, ủ ấm.
Cũng khá dễ chịu.
Tôi không vùng vẫy, nhưng vẫn lạnh nhạt “hừ” một tiếng, tỏ ý mình còn đang giận.
“Nam Ninh.”
Lâu Tự chậm rãi vuốt ve bàn chân tôi, cẩn trọng mở lời:
“Dạo này em thường xuyên nhìn điện thoại cười…”
Nụ cười đó, giống hệt những cô gái thích anh khi nhìn anh.
Nhưng tôi chưa từng cười với anh như thế.
Bình thường, tôi không hỏi anh đi đâu, cũng không hỏi anh đã ăn chưa, hay những bữa tiệc là đi với ai.
Lại càng không có chuyện hẹn hò.
Mọi giao tiếp giữa hai người dường như chỉ tồn tại trên giường.
“Nam Ninh, em…”
Thích tôi sao?
Lời đến miệng, Lâu Tự bỗng không dám hỏi.
Nếu câu trả lời là “không”, với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không dây dưa.
Anh sẽ từ từ trả lại số tiền “kiếm” được từ tôi, rồi dứt khoát cắt đứt quan hệ một cách thể diện.
Trong vài giây, Lâu Tự đã nghĩ rất nhiều.
Tôi hoàn toàn không hay biết, bực bội trả lời:
“Tôi đang chơi Liên Ái Mỗ Không, đương nhiên sẽ cười rồi.”
Lâu Tự sững người: “Đó là gì?”
“Game tình yêu 3D dành cho nữ ấy mà.”
Đến cái này cũng không biết, đúng là đồ cổ dùng mạng 2G.
Khoan đã!
“Vừa rồi anh sờ bụng tôi, không phải nghi ngờ tôi ra ngoài ăn vụng đấy chứ?”
Càng nghĩ tôi càng thấy khó chịu.
“Lâu Tự, anh thật ghê tởm.”
Thấy sắc mặt tôi mỗi lúc một khó coi, y như nuốt phải ruồi, Lâu Tự đoán tôi đã liên tưởng sang chuyện khác kì quái hơn.
Anh vội vàng phủ nhận:
“Không phải như em nghĩ.”
“Là vì dạo này đang thịnh hành xăm hình đôi.
“Hôm nay em cứ chạm bụng rồi cười lén…”
Lâu Tự ngừng lại giây lát, rồi tiếp tục:
“Hôm qua tôi thấy em và một gã đàn ông vào tiệm xăm.”
Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi.
Thì ra tôi lộ rõ niềm vui đến mức đó sao?
Nguy hiểm thật, suýt nữa bị phát hiện chuyện mang thai.
Thấy tôi im lặng quá lâu, khóe môi Lâu Tự khẽ trĩu xuống, lộ vẻ thất vọng.
Anh không muốn hỏi tiếp nữa.
Lâu Tự mím môi, chủ động báo cáo: “Hôm nay tôi đến bệnh viện.”
“Ồ.”
Tôi biết, đi cùng một cô bé mặt bầu bĩnh.
Lâu Tự khẽ bóp chân tôi: “Em không hỏi tôi đến làm gì à?”
Đàn ông đúng là phiền phức.
Tôi thuận theo lời anh: “Anh đi làm gì?”
Khóe môi vốn rủ xuống của Lâu Tự khẽ cong lên.
“Em gái hàng xóm của tôi gặp chút chuyện, cần người nhà đi cùng kiểm tra. Nhưng không ai quan tâm, nên cô ấy đành nhờ tôi.”
“Ồ.”
Nụ cười vừa cong lên của Lâu Tự lại chùng xuống, uể oải.
Tôi nghĩ một chút, cũng giải thích: “Hôm qua gã đàn ông kia là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Cậu ấy đi xăm, tôi tò mò nên đi xem.”
Khóe môi rũ xuống của Lâu Tự khẽ nhếch lên lần nữa.
Tôi: “…”
Người này bị gì thế?
8
Mấy ngày gần đây, tôi cố gắng hết sức kiềm chế không đưa tay lên bụng.
Nếu bị phát hiện thì rất phiền.
Nhỡ đâu Lâu Tự muốn giành đứa con này thì càng rắc rối.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất ngoại.
Trời mưa lất phất, nhưng trong mắt tôi lại rạng rỡ lạ thường.
Trước giờ lên máy bay, Lâu Tự bất ngờ gửi đến một bài “tiểu luận”.
Do đọc quá nhiều tiểu thuyết, tôi suýt tưởng anh sẽ chạy đến sân bay ngăn tôi lại.
May mà không phải.
【Nam Ninh, có chuyện này tôi muốn nói với em.】
【Vừa rồi tôi ở trong nhà vệ sinh, nghe đồng nghiệp bàn tán về mình.】
【Họ nói có một người bạn làm ở khách sạn, biết chúng ta thường gặp nhau ở đó. Họ bảo tôi lừa mọi người, căn bản không phải bạn trai của em.】
【Em đợi tôi thêm vài ngày nữa nhé, có một dự án sắp có khoản thu không nhỏ. Đến lúc đó tôi sẽ mua một căn nhà, rồi có thể đưa em về.】
【Nam Ninh, tối nay chúng ta đi xem phim được không?】
【Em có thích hoa không? Hình như con gái ai cũng thích hoa.】
Lâu Tự gửi những dòng này với tâm trạng vừa dò xét vừa bất an.
Thật ra, những lời đồng nghiệp nói còn khó nghe hơn thế nhiều.
Điều khiến anh để bụng nhất là câu: “Cậu ta chỉ là món đồ chơi của thiên kim tiểu thư, làm sao dám tự nhận là bạn trai của cô ấy?”
Tâm trạng Lâu Tự trở nên tệ hại, nhưng anh cũng nhận ra mối quan hệ giữa tôi và anh hơi kỳ lạ.
Hoặc phải nói, thái độ của tôi với anh không giống cách một cô bạn gái đối xử với bạn trai.
Nhưng ngay sau đó, anh tự an ủi mình.
Tôi đã từng nói thẳng, chúng tôi là người yêu.
Dẫu vậy, Lâu Tự vẫn không thể yên lòng làm việc.
Thế là mới có bài “tiểu luận” dài lê thê này.
Những dòng chữ dày đặc đập vào mắt tôi, chỉ có một từ: ồn.
Không hiểu những nét ngang, nét dọc kia đang viết cái quái gì.
Trước khi tắt nguồn, tôi còn kịp nhìn thấy trong đống chữ đó có hai từ “bạn trai”.
Bạn trai?
Bạn trai cái gì chứ?
Công dụng duy nhất của anh ta, chẳng phải chỉ để giúp tôi có một đứa con sao?
Thật nhàm chán.
Tôi ngáp một cái, nhắm mắt định ngủ.
Cùng lúc đó, dưới bầu trời ấy.
Lâu Tự đang ở công ty bỗng cảm thấy bất an.
Anh ngước nhìn ra cửa sổ, nơi một chiếc máy bay lướt qua.
Ngón tay vô thức siết chặt chiếc điện thoại.
Cứ như chỉ cần buông tay một chút, điện thoại sẽ bay theo chiếc máy bay kia mà biến mất.
Tôi cũng có chút cảm giác lạ, nhìn xuống những dãy nhà trông như những chiếc hộp san sát bên dưới.
Không biết Lâu Tự đang ở trong chiếc hộp nào, cũng không biết anh có đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ tin nhắn của tôi hay không.
Trong đầu tôi không kiểm soát được vang lên giọng anh đêm qua, lúc trêu chọc tôi, ngọt ngào mà quấn quýt:
“Vừa rồi em gọi tôi là gì? Chồng à?”
“Gọi thêm lần nữa có được không?”
“Nam Ninh, ngoan.”
Máy bay chợt rung lắc.
Tôi bừng tỉnh, bực bội xoa thái dương.
Không dám tưởng tượng nổi, một người luôn được đám đông theo đuổi và ngưỡng mộ như Lâu Tự.
Sao lại có thể chủ động quỳ xuống, đề nghị giúp tôi…
Lúc đắm chìm trong cơn say mê, tôi đâu biết mình đã nói những gì.
Kết quả, bị anh quấn lấy nũng nịu gần nửa đêm.
Đến mức tôi ngủ không ngon.
Phiền chết đi được.
Bình luận cho chương "Chương 2"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com