Chương 2
05
Rời khỏi bệnh viện, vừa đúng lúc nghỉ trưa, còn hai tiếng rưỡi nữa mới vào học buổi chiều.
Bình thường vào khoảng thời gian này, tôi và Bạo ca đều ở nhà đến tận hai giờ mới ra ngoài.
Với kiểu người ăn hại chờ ngày tốt nghiệp như chúng tôi, có bị chủ nhiệm bắt gặp cũng chỉ bị mắng vài câu, cùng lắm là bắt đứng phạt mà thôi.
Chu Ngọc Bạch vẫn im lặng, như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, chỉ khi tôi và Bạo ca nói chuyện, cậu ấy mới dường như có chút sức sống.
Nhà tôi và Bạo ca cách bệnh viện khá xa, nhưng nhà Chu Ngọc Bạch thì gần ngay đây.
“Anh em, đến nhà cậu ngồi một lát đi, nóng quá rồi.” Bạo ca vặn nắp chai nước, đưa cho tôi và Chu Ngọc Bạch mỗi người một chai.
Chu Ngọc Bạch theo phản xạ ngẩng đầu lên, định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra, Bạo ca đã quét xe xong, hăng hái hỏi: “Đi thẳng là đến đúng không?”
Cậu ấy đành gật đầu: “Ừ.”
Bạo ca phấn khích vô cùng, phóng xe vèo vèo, bỏ xa tôi và Chu Ngọc Bạch.
Tôi nhìn thấy sự do dự trong mắt Chu Ngọc Bạch, tưởng cậu ấy lo sẽ ngại ngùng, bèn chủ động bắt chuyện: “Tôi với Bạo ca hồi nhỏ đều sống ở quê, đến cấp hai thì bố mẹ mới hợp tác làm ăn, kinh tế mới khá lên một chút. Nhưng mà cũng chẳng ích gì, vì chúng tôi vốn không có năng khiếu học hành.”
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên khẽ cười, chân thành và nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn cậu, Tống Đại.”
Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, chỉ trong chốc lát, trên trán cậu ấy đã lấm tấm mồ hôi, hai bên má cũng ửng lên một sắc đỏ nhàn nhạt.
Đôi mắt cậu ấy đen láy, chân thành, nụ cười rạng rỡ, chiếc áo đồng phục xanh trắng phồng lên theo làn gió lướt qua.
Trong tiếng gió xào xạc, tôi nghe thấy nhịp tim của chính mình—rõ ràng đến mức đinh tai nhức óc, dù tôi cố che giấu thế nào đi nữa.
Cậu ấy nói từng chữ một, phát âm rành mạch: “Ý tôi là, Tống Đại, tôi thực sự rất biết ơn cậu… vì đã cứu tôi.”
Lúc này tôi mới hiểu, nụ cười ấy chính là ánh sáng vừa được thắp lên trong cậu—một niềm hy vọng dành cho tương lai.
Chu Ngọc Bạch, cuối cùng cũng sống lại rồi.
06
Đến nhà Chu Ngọc Bạch, tôi mới hiểu vì sao lúc trước cậu ấy lại do dự khi Bạo ca đề nghị đến đây.
Bởi vì căn nhà này đã bị đập phá đến mức không còn chỗ đặt chân.
Bạo ca dựng lại chiếc ghế gãy trên sàn, giọng nói cao lên mấy phần: “Là do lão chủ nhà máy kính kia làm à? Cậu không báo cảnh sát sao?”
Chu Ngọc Bạch đã quá quen với cảnh này, cầm lấy cây chổi ở góc tường, bình thản quét dọn: “Báo rồi. Nhưng không có camera giám sát, vô dụng thôi. Người xung quanh ai cũng sợ bị trả thù, chẳng ai dám đứng ra làm chứng.”
Bạo ca tức đến phát điên: “Mẹ nó! Trên đời này còn có thứ lý lẽ chó má như vậy sao?!”
Tôi nhặt cây lau nhà lên, nhúng nước rồi vắt khô, chuẩn bị lau sàn. Nhưng vừa mới bắt đầu, Chu Ngọc Bạch đã lặng lẽ cầm lấy từ tay tôi: “Nền xi măng khó lau, để tôi.”
“Không sao, chẳng phải ở lớp cũng lau sàn y hệt thế này à?”
“Tôi làm.” Cậu ấy kiên quyết cướp lại cây lau nhà, giọng nói nhẹ như thì thầm bên tai: “Cậu đi ngồi nghỉ đi, tôi dọn xong ngay thôi.”
Tôi nhìn bóng dáng bận rộn của Chu Ngọc Bạch và Bạo ca, rồi dắt xe ra ngoài mua nước.
Băng qua ba con hẻm, tôi mới tìm thấy một cửa hàng tạp hóa xập xệ.
Ngẩng đầu nhìn mạng lưới dây điện chằng chịt trên không trung, cúi đầu thấy nước cống bẩn thỉu chảy dưới chân, tôi không thể tưởng tượng được rằng chỉ cách đây không xa, ở một phía khác của thành phố, là những khu nhà cao tầng sáng choang và nhộn nhịp.
Thế giới này vốn dĩ đã không công bằng.
Ngay từ khoảnh khắc sinh ra, số phận của mỗi người đã bị định đoạt.
07
Chu Ngọc Bạch và Bạo ca mất một tiếng mới dọn dẹp xong căn nhà. Ba chúng tôi ngồi trên chiếc chiếu cói trong phòng của cậu ấy, Bạo ca lên tiếng hỏi: “Cậu đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?”
Chu Ngọc Bạch lắc đầu. Trong phòng, chiếc quạt điện cũ kỹ kêu cót két, thổi tung lớp áo phía sau của cậu ấy. Làn da trắng trẻo nơi eo để lộ một vết bầm xanh tím kéo dài xuống dưới.
Tôi lập tức vén áo cậu ấy lên, giận dữ hỏi: “Chúng đánh cậu sao?!”
Bạo ca giật lấy cánh tay Chu Ngọc Bạch, trầm giọng: “Vai cậu cũng bị thương này! Ở bệnh viện sao cậu không nói?!”
Chu Ngọc Bạch lặng lẽ kéo vạt áo che vết thương lại, giọng nhẹ tênh: “Đây là lần thứ ba chúng đến đập phá rồi. Chúng bảo nếu tôi còn dám báo cảnh sát, lần sau nơi này sẽ đổ máu. Không sao đâu.”
Bạo ca tức đến mức chửi thề, đứng phắt dậy định gọi đàn em xử lý bọn chúng.
Tôi ấn cậu ta xuống ghế: “Bình tĩnh, nếu có thể giải quyết bằng vũ lực thì đã xong từ lâu rồi.”
Trong cơ thể tôi lúc này là linh hồn của một người phụ nữ trưởng thành, dù kiếp trước không làm nghề luật sư, nhưng ít nhiều tôi vẫn nắm rõ một số kiến thức cơ bản.
Tôi hỏi kỹ tình hình của Chu Ngọc Bạch. Nhà cậu ấy có hồ sơ bệnh án của mẹ do bệnh viện cấp, trong đó nêu rõ ba yếu tố: thời gian làm việc, địa điểm làm việc, nguyên nhân bị thương, đủ để xác nhận đây là tai nạn lao động.
Ngoài ra, trong lúc trò chuyện, tôi còn phát hiện nhà máy kính không hề ký hợp đồng lao động với công nhân, đồng nghiệp của mẹ cậu ấy đều là những cô chú lớn tuổi, nhiều người thậm chí còn không biết hợp đồng lao động và bảo hiểm xã hội là gì.
Tôi phân công nhiệm vụ:
Bạo ca sẽ gọi đàn em, sau giờ tan học đi từng nhà tuyên truyền về Luật Lao động, thuyết phục họ đến Bộ Lao động khiếu nại để yêu cầu bồi thường lương gấp đôi và đóng bảo hiểm xã hội.
Tôi liên hệ với đài truyền hình, đưa vụ việc này lên tin tức.
Nhà của Chu Ngọc Bạch không thể ở lại được nữa, ai biết khi nào đám người của nhà máy kính lại kéo đến gây sự.
Bố mẹ tôi đi công tác vẫn chưa về, chỉ còn cách để cậu ấy ở tạm nhà Bạo ca.
Chúng tôi hẹn với đài truyền hình vào chiều Chủ nhật, trùng với thời gian trường cho nghỉ vài tiếng.
Ban đầu, tôi và Bạo ca còn lo lắng gia đình sẽ phản đối, nhưng không ngờ sau khi nghe chuyện, người nhà lại giận sôi máu.
Nhất là bố của Bạo ca—cũng chính là bố nuôi của tôi—ông lập tức nổi trận lôi đình.
“Đây là bôi nhọ danh tiếng của thành phố chúng ta! Đây là thủ khoa thành phố đấy! Tương lai là trạng nguyên! Đám nhà máy vô lương tâm này, thật không biết hại bao nhiêu người rồi! Kiện! Các con cứ yên tâm học hành, chú sẽ tìm luật sư kiện chúng nó!”
Mắng xong, bố nuôi nắm chặt tay Chu Ngọc Bạch, nghiêm túc nói:
“Còn tám tháng nữa là thi đại học rồi, con xem hai đứa con nhà chú này, hai đứa ngốc nghếch này, có thể đậu nổi hệ cao đẳng không? Con giúp bọn nó học thêm nhé, chuyện củabố mẹ con, chú sẽ lo! Chỉ cần con giúp hai cái đứa đầu đất này thi đỗ cao đẳng, cả nhà chú sẽ lạy con luôn! Đến Tết còn để con ngồi mâm trên đấy! Chú mời không biết bao nhiêu gia sư, mà cái đầu hai đứa này như bị nhồi hồ dán vậy, chả có tí tác dụng gì hết!”
Tôi và Bạo ca vốn là kiểu người vô tư, vui vẻ, luôn tự tin… trừ chuyện học hành.
Gặp tình huống này, cả hai chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, im thin thít.
Chúng tôi cúi đầu mỗi lúc một thấp, đến khi ánh mắt vô tình chạm nhau…
Xong rồi. Không nhịn được nữa.
Rõ ràng đây là bầu không khí cực kỳ nghiêm túc, bố nuôi đang thực sự tức giận, nhưng chúng tôi vẫn không thể nhịn cười!
Bố nuôi thấy thế thì bùng nổ: “Hai đứa còn cười được sao?! Còn mặt mũi mà cười hả?! Một đứa thi được 250 điểm, một đứa 380 điểm, còn cười cái gì mà cười?!”
Bạo ca bĩu môi, ngẩng đầu phản bác: “Bố thật coi thường con quá, cao đẳng bé tí, chỉ cần có tay là vào được! 250 điểm thì sao? 250 điểm cũng qua điểm sàn rồi mà! Đừng khinh thường thanh niên nghèo, con nói cho bố biết, sau này cẩn thận con không chống gậy cho bố đâu đấy!”
Bố nuôi nổi trận lôi đình, đá cho Bạo ca mấy phát.
Cuối cùng, khi Chu Ngọc Bạch nói “Tám tháng là đủ, có thể thi vào một trường cao đẳng tốt.”
Cơn giận của bố nuôi mới nguôi ngoai.
Bạo ca lầm bầm: “Cao đẳng còn phân cấp à?”
Bố nuôi đập bàn: “Mày nói gì?!”
Bạo ca gào lên: “Cho con ít tiền tiêu đi!”
Bố nuôi tức đến mức ôm trán, lẩm bẩm: “Ta phải sinh thêm đứa nữa, ta nhất định phải sinh thêm đứa nữa…”
08
Luật sư mà bố nuôi tìm đến là người do công ty ông đặc biệt thuê, rất chuyên nghiệp. Sau khi thu thập và phân loại tất cả các bằng chứng hiện có, ông lập tức đến con hẻm nơi bố của Chu Ngọc Bạch bị hành hung để điều tra.
Kết quả là cả con phố đó đều không có camera giám sát, nhưng may mắn vẫn có nhân chứng.
Tuy nhiên, vì sợ bị trả thù, nhân chứng không dám đứng ra làm chứng. Sau khi luật sư kiên nhẫn cam đoan nhiều lần, người này mới chịu đồng ý.
Bên cạnh đó, một số cô chú làm cùng mẹ Chu Ngọc Bạch sau khi biết về hợp đồng lao động đã đến nhà máy gây chuyện, nhưng không được gì, trong cơn bức xúc lại tìm đến luật sư để xả giận. Một khi đã mở lời, họ lại vô tình tiết lộ hàng loạt vấn đề như nhà máy cắt xén vật liệu, ép buộc tăng ca, ăn chặn tiền lương làm thêm giờ…
Những lời khai này vô cùng quan trọng.
Luật sư cũng sử dụng một số kênh riêng tư của mình để lấy được quá trình sản xuất kính của nhà máy, sau đó trực tiếp tố cáo chất lượng sản phẩm của họ không đạt tiêu chuẩn.
Sau khi phỏng vấn Chu Ngọc Bạch, đài truyền hình liền quay sang phỏng vấn các cư dân xung quanh và giáo viên trong trường.
Nhiều phóng viên cũng ùn ùn kéo đến, nhưng thư ký của bố nuôi đã lọc ra những người có uy tín để đảm bảo tính chân thực của tin tức.
Ngày mà các nền tảng lớn bắt đầu phát sóng vụ việc, luật sư chính thức đệ đơn kiện.
Ngay lập tức, chủ nhà máy kính bị cả xã hội lên án, người dân gần đó cũng tranh thủ tìm phóng viên để tố cáo chuyện xả thải trái phép, vốn dĩ họ đã khiếu nại nhiều lần nhưng chưa từng được xử lý.
Một cây đổ xuống, bầy khỉ tan tác.
Vụ kiện này đã vô tình phanh phui hàng loạt những vụ việc bị chôn giấu bấy lâu nay.
Mẹ của Chu Ngọc Bạch không phải là người đầu tiên bị máy móc làm bị thương nhưng không được bồi thường, thậm chí còn bị đe dọa.
Thậm chí, có gia đình của một số nạn nhân đã mất mạng một cách bí ẩn chỉ vì đi đòi công bằng.
Xui xẻo cho chủ nhà máy, đúng lúc chính quyền đang phát động chiến dịch “Trấn áp tội phạm”, tên hắc bang từng hô mưa gọi gió một vùng đã sụp đổ chỉ sau một đêm.
Sợ rằng tôi và Bạo ca sẽ bị trả thù, bố nuôi và bố tôi sắp xếp vệ sĩ đưa đón chúng tôi đến trường mỗi ngày.
Vụ kiện của chủ nhà máy vẫn cần thời gian để xét xử, bố nuôi và bố tôi an ủi Chu Ngọc Bạch: “Học hành cho tốt, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến mình. Con phải trở thành thủ khoa!”
May mắn là trường học cũng rất quan tâm đến việc này.
Giáo viên nghiêm cấm học sinh bàn tán về vụ việc, bạn bè trong lớp cũng rất tinh tế, không ai nhắc đến chuyện đó trước mặt Chu Ngọc Bạch, nhưng lại dùng cách riêng của họ để giúp cậu ấy.
Tiền mua sách vở, tiền học thêm của cậu ấy luôn có người đóng giúp.
Trong những buổi họp lớp, bạn bè đã tự lập nhóm bí mật để gom tiền, âm thầm gánh luôn phần của cậu ấy.
Đến giờ cơm trưa, nếu thấy Chu Ngọc Bạch xếp hàng, người đứng trước sẽ mua luôn hai suất rồi đưa cho cậu ấy.
Hỏi thì chỉ có một câu trả lời: “Tiền trong thẻ nhiều quá, tiêu không hết.”
Ban đầu, mọi người còn lén lút để đồ ăn vặt, nước uống vào hộc bàn của Chu Ngọc Bạch. Dần dần, họ ngang nhiên đặt trước mặt cậu ấy.
“Này, mua dư rồi, học thần giúp tôi xử lý bớt đi?”
Ai cũng biết tính cách của cậu ấy—lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ, chẳng bao giờ từ chối ai cả.
Giờ đây, đứng trước sự quan tâm của mọi người, cậu ấy chỉ biết bối rối, ngại ngùng nói cảm ơn. Nhưng chính vì cậu ấy càng ngoan ngoãn, lễ phép, cả lớp càng thích trêu chọc.
“Học thần à, sau này phát tài đừng quên bọn tôi nhé!”
“Ê ê, còn tôi nữa! Nếu cậu đỗ Thanh Bắc, nhớ trói tôi lại rồi để ở cửa ký túc xá nha!”
“Tới lượt cậu chắc? Nhìn tôi đây này!”
Chu Ngọc Bạch cúi gằm mặt, vành tai đỏ bừng đến tận cổ.
Cậu ấy thực sự không chịu nổi mấy trò đùa này.
Nhưng càng như vậy, cả lớp lại càng thích trêu cậu hơn.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com