Chương 4
12
Tiết học cuối cùng của buổi chiều sắp kết thúc, một nam sinh từ lớp bên cạnh đứng ngoài cửa, vẫy tay gọi Bạo ca.
Bạo ca đứng dậy, bịa lý do: “Đi vệ sinh.”
Tôi ngay lập tức giơ tay: “Thầy ơi! Em cũng muốn đi!”
Giáo viên hóa học hạ thấp kính lão, liếc nhìn tôi: “Còn hai phút nữa tan học, nhịn đi.”
Bạo ca lườm tôi: “Ngu chết đi được! Sao mày không đợi tao đi trước rồi hẵng xin phép hả?”
Tôi giơ nắm đấm lên hăm dọa: “Câm miệng!”
Cậu có biết tôi đã chờ đợi cả buổi chiều trong nôn nóng đến mức nào không?!
Chuông tan học vừa reo, giáo viên hóa đi khỏi, nam sinh kia tức tốc xông vào lớp, hét lớn: “Bạo ca! Tìm ra rồi! Là Trình Liêu ăn trộm!”
Tim tôi thắt lại.
May mà Chu Ngọc Bạch đã đi ăn, trong lớp chỉ còn tôi và Bạo ca.
Bạo ca ngay lập tức đập bàn một cái “rầm”, rít lên: “Nó đâu? Đã bắt chưa?!”
Nam sinh lắc đầu: “Chưa anh. Nó trông đáng sợ lắm, suốt ngày ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp, cúi đầu đội mũ, chẳng ai dám động vào. Có người vô tình chạm vào nó một cái, bị nó đánh cho tóe máu đầu. Người ta định báo cảnh sát, nó lại đe dọa ‘dám báo thì tối nay tao giết mày’. Thế là hoảng quá, chẳng ai dám hó hé với gia đình cả.”
Bạo ca cười nhạt, lạnh lùng: “Ghê gớm nhỉ. Gọi người, đi tìm nó.”
Tôi giữ chặt tay cậu ấy: “Ngồi xuống! Đi tìm cái gì mà tìm? Bình tĩnh đi!”
Đàn em của Bạo ca theo dõi Trình Liêu cả tháng nay. Sau khi trộm tiền, hắn cực kỳ cẩn thận, nửa tháng đầu không hề tiêu pha gì.
Nhưng trong hai ngày gần đây, hắn đột nhiên lột xác hoàn toàn.
Mặc toàn đồ hiệu, giày hàng limited giá tám nghìn tệ.
Đổi điện thoại mới nhất, dòng ProMax.
Hắn vốn là học sinh nghèo, cha mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời, tiền học phí đều nhờ trường quyên góp và tài trợ. Tiền đó từ đâu mà có?
Anh trai của đàn em Bạo ca là chủ tiệm bán điện thoại, nói có một nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung đến mua điện thoại, trả bằng một xấp tiền mặt.
Trong đống tiền ấy, có nhiều tờ còn ghi tên học sinh trên đó—vì trước đây lớp trưởng yêu cầu viết tên khi nộp để tránh tiền giả.
Bạo ca trừng mắt, nét mặt méo mó vì giận dữ: “Cái gì?! Tao còn chưa đổi điện thoại! Nó còn xài xịn hơn tao?!”
Sau khi an ủi xong Bạo ca, tôi kéo cậu ấy đến bưu cục gần trường, giả vờ làm mất bưu kiện để xin kiểm tra camera giám sát.
Quả nhiên, Trình Liêu xuất hiện trong đoạn ghi hình, ôm hộp hàng hiệu màu sắc đặc trưng. Sau đó, chúng tôi đến tiệm điện thoại, lấy bản ghi hình hắn trả tiền mua hàng.
Bạo ca lặng lẽ quay video cả quá trình.
Trên đường về, tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, tưởng rằng cậu vẫn còn cay cú vụ điện thoại.
“Là mày không muốn đổi, giờ so đo với nó làm gì?”
Bạo ca hừ lạnh: “Ai thèm để ý một cái điện thoại cỏn con? Tao tức là…”
“… Tao không hiểu nổi.”
Cậu ấy nghiến răng: “Trình Liêu cha mẹ chết vì vượt đèn đỏ, nhà trường tổ chức quyên góp giúp nó, thầy cô còn tìm tài trợ nuôi ăn học. Nó phải là người thấu hiểu học thần nhất chứ? Vậy mà tại sao… nó có thể làm ra chuyện như vậy?”
Tôi đã có thêm một đời ký ức, từ lâu đã biết bản chất thật của Trình Liêu.
Tôi hừ lạnh, đáp lời: “Chẳng có gì khó hiểu cả.”
“Bên cạnh bệnh viện còn có những kẻ chuyên đi rình rập để trộm tiền viện phí của người già. Có những kẻ làm chuyện mất nhân tính không cần lý do.”
“Bởi vì bọn chúng vốn đã thối nát từ trong cốt tủy. Không cần phân tích động cơ, không cần cố tìm lời giải thích, chỉ cần để luật pháp xử lý bọn chúng là đủ.”
Bạo ca cụp mắt, im lặng.
Đến khi bước đến vỉa hè, cậu ấy bất chợt ngồi sụp xuống, mắt đỏ hoe, nghẹn giọng:
“Tao thực sự không hiểu nổi…”
“Nó là người từng ngày từng ngày đến tìm học thần xin chép bài, xin mượn đề thi. Hôm ấy nếu không phải mày phát hiện kịp thời… thì sao đây?”
Cậu ấy vò chặt ống quần của tôi, ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ rực. Lúc này cổng trường tan học, các xe bán hàng rong tụ tập đông đúc.
Bạo ca hít hít mũi, lau nước mắt: “Mày che giúp tao một chút đi, đừng để ai thấy.”
Tôi dịch người chắn trước mặt cậu ấy, bất lực: “Mày to thế này, tao chắn kiểu gì?”
Cậu ấy dộng nắm đấm vào giày tôi: “Phiền chết đi được! Lấy giấy cho tao!”
Tôi rút từ túi ra một tờ, ném vào tay cậu ấy.
“Khóc xong chưa? Mau đứng dậy! Mày là đại ca trường mình đấy! Đừng khóc, không thì vương miện rớt mất đấy!”
Bạo ca liếc tôi, bực bội lau mặt, nhét giấy vào thùng rác. Giọng cậu ấy vẫn còn chút nghẹn ngào: “Tống Đại, hôm đó tại sao mày lại lên sân thượng?”
Tôi khựng lại.
Biểu cảm giãn ra, nơi nào đó trong lòng âm ỉ đau nhói.
“… Vì số mệnh.”
“Bởi vì Chu Ngọc Bạch không nên chết.”
“Cậu ấy là đóa hoa kiêu hãnh trên đỉnh núi cao, sao có thể có một kết cục thảm thương, xấu xí và cẩu thả như vậy?”
“Cậu ấy là học thần.”
“Là người nên đứng trên bục cao, một đời thuận buồm xuôi gió, có được mọi thứ xứng đáng với sự nỗ lực của mình.”
Bạo ca vỗ mạnh vào lưng tôi, cười ha hả: “Chứ còn gì nữa! Biết bao đêm dài đèn sáng, chúng ta đã cùng nhau học hành vất vả!”
Phải rồi.
Nên lần này, mọi chuyện nhất định phải có một cái kết tốt đẹp.
Chắc chắn sẽ có.
13
Sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.
Tôi và Bạo ca không giấu giếm Chu Ngọc Bạch.
Sau khi xem đoạn ghi hình, cậu ấy im lặng rất lâu.
Chúng tôi thảo luận kỹ lưỡng và lên kế hoạch hành động.
Buổi tối sau tiết học toán, như thường lệ, Trình Liêu đến mượn đề thi.
Tôi và Bạo ca tập trung quan sát, Bạo ca còn cuộn sách trong tay, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trình Liêu vừa cầm đề vừa than thở bài khó, Chu Ngọc Bạch ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt: “Vậy à? Mà này, bộ đồ của cậu trông đẹp đấy.”
Trình Liêu không nhận ra có gì bất thường, hoặc có thể hắn đang đắm chìm trong niềm vui khoái trá khi khoe khoang trước mặt người mà hắn đã hãm hại.
Hắn bật cười: “Đắt lắm đấy, chắc cậu mua không nổi đâu. À, không phải ý đó, chỉ là… thời thế thay đổi rồi. Đợi bồi thường từ nhà máy kính đi, rồi có khi cậu cũng mua được đấy, cứ chờ xem.”
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
Nữ sinh ngồi trước mặt tôi đập bàn “rầm” một tiếng, trừng mắt quát: “Trình Liêu, mày bị bệnh à?! Không biết ăn nói thì cút đi! Mặc cái áo như da gà mà cứ thích lượn lờ khoe khoang, ngày nào cũng chui vào lớp bọn tao là muốn khoe mẽ à? Được rồi được rồi, biết rồi, quần áo của mày rất đắt, mày có tiền, bây giờ thì cút đi, lớp tao không chào đón mày!”
Trước đây, Trình Liêu không đến lớp chúng tôi thường xuyên như vậy.
Nhưng từ khi đổi sang đồ hiệu, giày limited, điện thoại mới, hắn bắt đầu lảng vảng trước mặt Chu Ngọc Bạch nhiều hơn.
Bạn bè trong lớp vốn đã khó chịu, giờ nghe hắn móc mỉa Chu Ngọc Bạch thì hoàn toàn mất kiên nhẫn, đồng loạt lên tiếng đuổi hắn đi.
Chu Ngọc Bạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, đưa đề thi cho hắn.
Trình Liêu cầm lấy, cười lạnh: “Bản thân cậu ta còn chưa nói gì, bọn chó săn này lắm lời thật đấy.”
Hắn xoay người định rời đi, nhưng khi giật đề thi, phát hiện không thể rút ra được.
Cậu ấy siết chặt giấy, khớp ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Chu Ngọc Bạch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trình Liêu, ánh mắt sắc bén như dao: “Trình Liêu, tôi đã làm gì có lỗi với cậu chưa?”
Trình Liêu lảng tránh ánh mắt ấy. Hắn giật mạnh tờ giấy, nhưng không lay chuyển được.
Chu Ngọc Bạch nhấn từng chữ, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Nói đi.”
Trình Liêu buông tay, giọng bực bội: “Không cần nữa.”
Hắn quay người bỏ đi. Chu Ngọc Bạch đứng bật dậy, túm lấy cổ áo hắn, kéo mạnh về phía mình.
Gương mặt sắc sảo của cậu ấy phủ lên một lớp sương lạnh, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Cậu điếc à?”
Trình Liêu chửi thề, giơ nắm đấm định đánh trả.
Bạo ca vụt quyển sách xuống tay hắn, giọng đầy khiêu khích: “Mày định làm gì đấy? Anh Chu tao đang hỏi mày đấy, mày điếc thật à?”
Xung quanh ngày càng nhiều người tụ lại xem náo nhiệt.
Trình Liêu biết động thủ ngay lúc này chỉ có đường vào đồn cảnh sát, nên chọn cách chây lì: “Đây là trường học, tụi mày dám đánh tao thì xác định vào tù đi.”
Chu Ngọc Bạch nhìn hắn chằm chằm, đáy mắt tối sầm lại.
“Trình Liêu. Tiền cứu mạng của bố tôi, xài có sướng không?”
Trình Liêu khựng lại, ánh mắt lóe lên tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Cậu dựa vào đâu mà nói thế?”
Chu Ngọc Bạch thả tay, mở điện thoại, bật đoạn ghi hình.
Mọi người xúm lại xem.
Trình Liêu mặt mày trắng bệch.
Những lời xì xào, chửi rủa bắt đầu vang lên.
“Tôi nói rồi mà, gần đây hắn ngày nào cũng khoe khoang, hóa ra là đi ăn cắp.”
“Không biết xấu hổ! Đến tiền cứu mạng cũng dám trộm!”
“Đồ cặn bã!”
Trình Liêu bị cơn giận dữ của đám đông dồn đến bước đường cùng, ánh mắt hắn trở nên điên cuồng, gào lên:
“Là tao lấy đấy, thì sao?! Đều là tiền quyên góp, tại sao tao chỉ nhận được hai vạn, còn nó lại được nhiều hơn?!”
“Nó cũng chỉ là một thằng nghèo khổ, nó dựa vào cái gì mà được kính trọng, còn tao thì bị khinh bỉ?!”
“Vì nó học giỏi? Học giỏi thì có gì đặc biệt? Bọn mày chỉ biết bợ đỡ nó! Tao với nó đều nghèo, sao tao lại bị coi thường, còn nó thì được tôn sùng?!”
“Vì em ấy có nhân phẩm. Còn em, thì thối nát từ trong tâm hồn.”
Giọng giáo viên chủ nhiệm vang lên từ ngoài cửa, khuôn mặt thầy tái xanh vì tức giận: “Trình Liêu, em đúng là độc ác đến tận xương!”
“Em có biết, từ hôm xảy ra chuyện đến nay, tôi đã mất ngủ bao nhiêu đêm không?”
“Em có biết, nếu hôm đó Chu Ngọc Bạch thực sự nhảy xuống, sẽ có bao nhiêu người không thể tha thứ cho chính mình không?!”
“Em không chỉ ăn cắp, em còn đang cố gắng hủy hoại một người đã luôn nỗ lực hết mình!”
Cảnh sát được gọi đến.
Máy ghi âm ghi lại toàn bộ lời khai, bạn bè xung quanh đều là nhân chứng.
Buổi tự học tối hôm ấy, Chu Ngọc Bạch không nói một lời. Cậu ấy ngồi yên, ánh mắt trống rỗng, không ngừng viết đi viết lại bài tập, không dừng lại dù chỉ một giây.
Đó là cách duy nhất để cậu phát tiết.
Không thể gào thét.
Không thể chửi bới.
Không thể đánh nhau.
Cậu ấy chỉ có thể viết, viết mãi, viết đến khi cảm xúc dần trôi đi.Trên đường về nhà, bầu trời đã đen kịt.
Chúng tôi đợi tài xế đến đón.
Lúc quay lại, tôi thấy Chu Ngọc Bạch bước ra từ bóng tối, ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường…
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Không có một tiếng nấc.
“Tớ không sao.”
Cậu ấy mỉm cười.
Đó không phải là một nụ cười xấu xí, nhưng nó sắc bén như dao, xuyên thẳng vào tim.
Tôi nói: “Chu Ngọc Bạch, bọn tớ luôn ở đây.”
Bạo ca nói: “Đúng đấy! Tên khốn kia ít nhất cũng bị tù ba năm, sau đó còn phải vào viện tâm thần. Ngày mai trời lại sáng, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi!”
Chu Ngọc Bạch cười trong nước mắt.
“Ừ. Bọn mình sẽ cùng nhau tiến về phía trước.”
Bạo ca kéo cậu ấy lại, ôm chặt.
“Không phải ‘bọn mình’, là ‘chúng ta’!”
Chu Ngọc Bạch gật đầu, ánh mắt đã ấm lại.
“Ừ. Chúng ta.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com