Chương 1
1
Khi tôi đẩy cửa phòng bao ra.
Chu Gia Thuật đang quỳ một chân xuống đất, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương lớn cầu hôn.
Chỉ là, đối tượng anh ta cầu hôn không phải tôi.
Trước mặt anh ta là một cô gái trẻ mặc váy trắng vô cùng xinh đẹp và có khí chất.
Cô ta vừa gật đầu vừa cảm động đến rơi nước mắt, cô ta nói: “Em đồng ý.”
Khi tôi đi vào, mắt của Chu Gia Thuật cũng không thèm nâng lên, anh ta đang chuyên tâm đeo nhẫn cho cô gái đó.
Mãi đến khi cô gái đó được bạn thân dìu đi rửa mặt và trang điểm lại thì Chu Gia Thuật mới lạnh nhạt nhìn về phía tôi: “Tiểu Duy đơn thuần, lại nhát gan, anh tốn rất nhiều công sức mới theo đuổi được cô ấy.”
“Mấy chuyện hư hỏng của em và anh, tốt nhất em đừng để Tiểu Duy biết.”
“Còn nữa, cô ấy đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, anh định ngày mai sẽ công bố tin kết hôn.”
Tôi và Chu Gia Thuật đã yêu đương vụng trộm được ba năm.
Ngoài người lớn hai nhà, trong giới thượng lưu cũng chỉ có vài người lác đác biết chuyện.
Anh ta vừa nói những lời này, mấy người biết chuyện trong phòng bao đều ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi hít sâu một hơi thật sâu: “Chu Gia Thuật, anh có thể tạm thời đừng công bố tin kết hôn được không?”
“Cho dù là hoãn lại một tháng, không, nửa tháng thôi cũng được…”
Chu Gia Thuật cười một tiếng, trong mắt anh ta mang theo một tia giễu cợt rất nhạt:
“Hứa Nhan, chuyện đã đến nước này rồi mà em vẫn bám riết mãi không buông sao?”
2
“Chu Gia Thuật, anh hãy nể tình nghĩa trước kia…”
“Đủ rồi!” Chu Gia Thuật đột nhiên lạnh mặt rồi ném ly rượu trước mặt xuống đất.
“Ba năm nay nhà họ Chu đã giúp nhà họ Hứa bù vào ba trăm triệu tài chính thiếu hụt, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Tôi không nói nên lời.
“Em về đi, kẻo lát nữa Tiểu Duy quay lại nhìn thấy em lại hiểu lầm.”
Tôi cứng đờ quay người đi.
Khi tôi mở cửa đi ra ngoài đã nghe được, cũng không biết Chu Gia Thuật nói với ai, anh ta nói: “Nếu cậu thấy đau lòng, vậy thì cậu cưới cô nàng sa cơ lỡ vận đó đi.”
Tôi không nhịn được mà tự giễu cười.
Nhà họ Hứa quả thật đã sa sút, đặc biệt là sau khi ba mẹ tôi qua đời, công ty nhà tôi gần như đã tan rã.
Nhưng Chu Gia Thuật cũng đã quên mất, chính cái nhà họ Hứa sa sút này, nhiều năm về trước đã cứu mạng anh ta và ông nội anh ta.
Nhưng anh ta chỉ ghi hận chuyện nhà họ Hứa ép buộc nhà anh bằng ân nghĩa.
Cũng ghi hận tôi, bởi vì, trong mắt anh ta, nhà họ Hứa đã ép anh ta phải ở bên cạnh tôi.
3
Tin tức về hôn lễ của Chu Gia Thuật và Tống Duy được lan truyền khắp Bắc Kinh một cách nhanh chóng.
Ông nội vốn đã bệnh nặng vì ba mẹ tôi qua đời lại càng tức giận đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Khi tôi ở bệnh viện túc trực ngày đêm, chú họ lại dẫn người xông vào công ty.
Trước đây có nhà họ Chu nên bọn họ còn kiêng dè không dám manh động.
Bây giờ, đối với tôi, một cô nhi không ba không mẹ, tự nhiên bọn họ không còn gì để sợ.
Trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi của ông nội, ông nắm lấy tay tôi lại chỉ nói một câu.
“Nhan Nhan à, công ty này là tâm huyết cả đời của ba mẹ con, dù có phá hủy nó, con cũng không thể để những kẻ lòng lang dạ sói kia cướp nó đi.”
Tôi không kìm được nước mắt: “Ông yên tâm, con đã có cách rồi ạ.”
Gia đình chú họ cắn chặt chuyện con gái nhà họ Hứa không thể kế thừa gia nghiệp. Bọn họ lấy cái cớ đó để chiếm đoạt mọi thứ của chi trưởng của nhà họ Hứa.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ được như ý.
4
Tuần thứ hai sau khi Chu Gia Thuật tuyên bố tin kết hôn, tôi cũng đưa ra một quyết định hoang đường nhất trong đời mình nhưng nó cũng là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi cần một đứa con để kế thừa gia nghiệp nhà họ Hứa.
Vì không đủ điều kiện để thụ tinh ống nghiệm, cuối cùng, tôi chọn thụ thai tự nhiên.
Còn về ba của đứa bé…
Quản gia, người theo ông nội cả đời, đặt những tài liệu đã được sàng lọc đến trước mặt tôi.
“Cô chủ, cô xem đi ạ.”
Tài liệu rất đơn giản, người Hồng Kông, theo họ mẹ, có lẽ là gia đình đơn thân.
Học vấn cũng rất tốt, chứng tỏ trí thông minh rất cao, gen không tồi.
Báo cáo kiểm tra sức khỏe chi tiết vô cùng, điều này cũng chứng minh anh rất khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh tật tiềm ẩn nào.
Quan trọng nhất là, khuôn mặt trên bức ảnh thật sự là đẹp trai đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ.
“Chú Châu, chú chắc chắn người đàn ông ưu tú như vậy, cũng cần làm… loại công việc này sao?” Tôi không khỏi có chút nghi hoặc.
Chú Châu nở nụ cười hiền hậu: “Hình như là người nhà bị bệnh nặng nên cần tiền gấp.”
Tôi không khỏi nghĩ đến ông nội còn đang nằm viện, vì thế tôi đã sinh lòng trắc ẩn.
“Cho anh ấy thêm năm trăm ngàn nữa đi.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
5
Ngày thứ mười hai sau khi Chu Gia Thuật tuyên bố tin kết hôn.
Vừa hay cũng là ngày dễ thụ thai của tôi.
Tôi gặp người đàn ông tên Lương Duật Hàng đó.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần dài rất bình thường, không nhìn ra nhãn hiệu, hẳn là hàng bình dân mua ở siêu thị.
Nhưng bộ quần áo chỉ có giá trăm tệ mặc trên người anh lại có vẻ không hề rẻ tiền.
Như đã nói trong hợp đồng, đôi mắt anh bị bịt kín bởi một dải lụa đen.
Khi tôi đẩy cửa đi vào, anh theo bản năng đứng dậy nhìn về phía cửa.
Lúc này tôi mới phát hiện, anh rất cao, ít nhất cũng phải 1m88.
Dáng người cũng rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài.
“Cô chủ?” Lương Duật Hàng thăm dò lên tiếng.
Giọng nói cũng rất dễ nghe, trong lòng tôi không khỏi càng thêm hài lòng.
“Là tôi, anh đừng căng thẳng.”
Tôi chậm rãi bước tới đưa tay vỗ nhẹ cánh tay anh.
Cơ bắp cũng rất tuyệt.
“Anh tắm chưa?” Tôi hỏi.
“Tôi tắm rồi.”
Thực ra tôi đã sớm căng thẳng đến mức lưng toát mồ hôi. Nhưng tôi lại cố ý tỏ ra mình là tay già đời. Tôi bình tĩnh: “Vậy thì bắt đầu thôi.”
6
Lương Duật Hàng không nhìn thấy tôi nhưng tôi có thể nhìn thấy anh.
Sau khi tôi nói ra câu nói này, khóe môi Lương Duật Hàng hơi cong lên.
Anh đối diện với tôi, cách lớp vải đen mà khẽ gật đầu: “Vâng, thưa cô chủ.”
Từng chiếc cúc áo sơ mi được ngón tay thon dài của anh cởi ra. Vạt áo được rút ra khỏi cạp quần tây một cách dứt khoát.
Khi nhìn thấy vòng eo thon gọn và đường nhân ngư của anh, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Khi anh tháo thắt lưng, tôi càng hoảng hốt quay người đi.
Tiếng sột soạt của quần áo dừng lại.
Giọng nói trầm khàn gợi cảm của người đàn ông vang lên: “Cô chủ, tôi cởi xong rồi.”
“À, ừ, được rồi, vậy anh lên giường nằm đi.”
7
Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên và thoải mái xoay người lại.
Nhưng tôi lại đột nhiên mở to mắt.
Dải lụa đen dài rũ xuống từ mái tóc ngắn gọn gàng của anh.
Lông mày và mắt bị dải vải che khuất nhưng càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng.
Tôi đã sống đến hai mươi bốn tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cơ thể của người khác giới ở cự ly gần và trực quan như vậy.
“Cô chủ?”
Có lẽ vì tôi mãi không nói gì nên Lương Duật Hàng khẽ gọi một tiếng.
Anh lại tiến lên một bước, đưa tay ra như đang tìm kiếm tôi.
Đầu ngón tay anh chạm vào vai tôi.
Sau đó anh dừng lại một chút, lại có chút vượt quá giới hạn mà nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi.
Và ngay sau đó, anh trực tiếp bế ngang tôi lên.
8
Cơ thể tôi chìm vào chiếc giường mềm mại.
Hai tay Lương Duật Hàng ân cần chống hai bên người tôi, anh không đè lên người tôi.
“Lát nữa nếu có gì không thoải mái, xin cô chủ hãy nói với tôi.”
Tim tôi đập nhanh quá, tôi choáng váng đến mức gần như không thở nổi.
“Đừng nói nhiều lời vô ích, nhanh lên.”
Tôi quay mặt đi, cắn chặt môi.
Nhưng tôi lại không biết rằng, hai tai và gáy của mình đã đỏ bừng.
“Được.”
Anh cúi đầu, dải lụa đen rũ xuống lướt qua xương quai xanh của tôi.
Khi Lương Duật Hàng định hôn tôi, tôi né đi.
“Đừng chạm vào miệng tôi.”
Tôi cố tỏ ra hung dữ, tự cho rằng giọng nói của mình nghe rất đáng sợ nhưng tôi lại không biết, âm cuối của tôi đang run rẩy một cách uyển chuyển.
“Đau thì cắn tôi.”
Ngón tay mát lạnh của Lương Duật Hàng nâng mặt tôi lên, anh khẽ hôn lên cổ tôi.
Khi anh ta áp sát vào tôi, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên.
9
Lương Duật Hàng theo bản năng dừng lại động tác.
Tôi ngồi dậy, đưa tay lấy điện thoại.
Thật bất ngờ, tôi nhìn thấy ba chữ [Chu Gia Thuật] trên màn hình điện thoại.
Tôi sững người một chút nhưng vẫn tắt máy đi.
Nhưng rất nhanh, bên kia lại gọi lại.
Ánh mắt của tôi rơi trên khuôn mặt của Lương Duật Hàng ở bên cạnh.
Người đàn ông có đôi môi mỏng, nghe nói người như vậy trời sinh đã bạc tình.
Tôi thoáng chốc đã hoảng hốt, bạc tình thì tốt.
Bạc tình mới càng phù hợp với cuộc mua bán này.
Chia tay rồi sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Tôi nhấn nút nghe máy.
Giọng nói của Chu Gia Thuật nghe có chút xa lạ.
“Hứa Nhan, ông nội em nhập viện sao không nói với anh?”
“Đây cũng không phải là bí mật gì.”
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm ông nội…”
“Không cần đâu.”
“Hứa Nhan, ông nội em đối xử với anh rất tốt, anh cũng muốn để ông cụ yên tâm vào lúc này.”
“Tôi đã nói rồi, không cần, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Hứa Nhan… Em nên hiểu đạo lý một vừa hai phải chứ?”
Trong giọng nói của Chu Gia Thuật mang theo sự tức giận không thể kìm nén.
Tôi hiểu anh ta, người kiêu ngạo và tự phụ như anh ta lại chủ động gọi điện thoại cho tôi để tỏ lòng tốt, quả là hiếm có.
Tuy nhiên, tôi thực sự không cần nữa rồi.
Dù sao, cũng đã muộn rồi.
Tôi nắm chặt điện thoại rồi nhìn người đàn ông trước mặt.
Tôi có thể cảm nhận được dòng cảm xúc mãnh liệt đang bị anh kiềm chế và đè nén.
“Chu Gia Thuật…”
Tôi còn chưa nói xong, Lương Duật Hàng đột nhiên trầm giọng nói: “Cô chủ, bây giờ có thể tiếp tục được chưa?”
Một lần nữa, nụ hôn nóng bỏng đó lại rơi trên khóe môi tôi.
Còn anh đã luôn sẵn sàng, chuẩn bị vận sức để hành động từ lâu.
Điện thoại từ trong lòng bàn tay tôi rơi xuống sàn nhà.
Tôi nhíu mày khẽ rên lên một tiếng: “Đau…”
Giọng nói của Chu Gia Thuật lộn xộn, đứt quãng vang lên: “Hứa Nhan… con mẹ nó, em đang ở cùng ai?”
Màn hình tối đen.
Tôi đau đến mức cắn mạnh vào cánh tay của Lương Duật Hàng.
Anh dừng lại một chút lại cúi người xuống, anh cực kỳ dịu dàng nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Hôn lên môi tôi.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com