Chương 9
32.
Nửa tháng sau, Tiêu Kỳ Bạch cuối cùng cũng đến nơi.
Khi hắn xông vào hoàng cung, ta đang đứng bên hồ, một thân hoa phục, ngắm cá bơi trong nước.
Phía sau là tiếng ồn ào của cung nữ và thái giám: “Dự Vương Điện hạ, đây là tẩm cung của Quý phi nương nương, ngài sao có thể…”
Không ai ngăn nổi Tiêu Kỳ Bạch.
Bên hông hắn treo ngọc bài miễn tử, trong tay cầm binh khí, một đường xông thẳng tới trước mặt ta.
Cổ tay bị hắn mạnh mẽ nắm lấy, hắn gọi tên ta: “Hồng Tụ…”
Thấy ta không quay đầu lại, hắn khựng lại, như nhận ra điều gì, giọng nghẹn ngào: “A Phi.”
Ta rốt cuộc cũng quay đầu, nhìn hắn.
Tiêu Kỳ Bạch dường như đã gầy đi.
Một đường từ Giang Lăng cưỡi ngựa chạy tới đây, giữa đường gặp bão, sói, thậm chí còn bị ám sát bởi mật thám của Khương Nhung.
Khó tránh khỏi dáng vẻ tiều tụy.
Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, trong mắt chứa đầy hổ thẹn, vui mừng, lại xen lẫn kinh diễm.
Hồ nước phản chiếu hình bóng ta, một thân cung trang, trang sức trân châu đầy người.
So với khi còn ở Giang Lăng, quả thực xinh đẹp hơn vài phần.
Tiêu Kỳ Bạch định thần lại, nắm chặt cổ tay ta:
“A Phi, ta sẽ đưa nàng trở về.”
“Ta đã sai người trồng lại hoa hải đường, còn mua thêm một chú chó đen nhỏ. Chúng ta trở về Giang Lăng, tiếp tục một cuộc sống như trước kia.”
Khi hắn nói, ánh mắt lộ ra sự mong chờ, hồi tưởng không thể che giấu.
Đó hẳn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời hắn, phải không?
Nhưng đối với ta, lại không phải.
Ta mạnh mẽ rút tay ra.
Hắn sững sờ, giữa chân mày thoáng qua một tia hổ thẹn.
“Là vì Uyển Dung sao?”
Hắn thấp giọng:
“A Phi, ta có nỗi bất đắc dĩ của riêng mình.”
“Ngày đó thân phận nàng và ta cách biệt quá xa, ta phải cưới chính thê.”
“Uyển Dung lại có ơn cứu mạng với ta, nàng ấy là thiên kim đích nữ, ngày trên thuyền suýt chút nữa thân bại danh liệt.”
“A Phi, ta không thể…”
Hắn chưa nói hết lời thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tống thị tiếp chỉ—”
Ta vượt qua bờ vai của Tiêu Kỳ Bạch, nhìn về phía sau lưng hắn.
Là Lục Tiến An.
Ta không nghĩ tới, chính hắn lại đích thân đến tuyên đọc thánh chỉ này.
Đẩy Tiêu Kỳ Bạch sang một bên, ta nâng váy quỳ xuống.
Lục Tiến An trầm ngâm nhìn ta một cái, mở thánh chỉ ra: “Tống thị từ khi nhập cung đến nay, đoan trang thanh nhã, đức hạnh hiền lương. Nay đặc cách phong làm Nghi Phi. Khâm thử.”
Hắn thu lại thánh chỉ, nhìn về phía ta.
“Quý phi nương nương bảo ta hỏi cô lần cuối, cô có tiếp chỉ không?”
Ánh mắt ta lướt qua cảnh đối thoại ngày kia trong đại điện.
Ta từng hỏi Quý phi: “Nếu đã xác định được tai họa là ta, vậy Triển Minh Nguyệt, Tạ Như Thục và Lý Cửu Nương, có phải sẽ không còn bị truy sát nữa không?”
Lúc này, Tiêu Kỳ Bạch một tay nắm chặt lấy ta.
“Đem thánh chỉ này trả lại đi!”
Tiêu Kỳ Bạch kéo ta đứng ra sau lưng hắn, lạnh lùng nhìn thẳng vào Lục Tiến An.
“Phụ hoàng đã hôn mê nhiều ngày không tỉnh, ai chẳng biết thánh chỉ này là do Quý phi tự ý ban ra? Nàng ta muốn làm gì? Chẳng qua là muốn xác thực tội danh họa quốc của A Phi, đẩy nàng vào chỗ chết mà thôi!”
“A Phi, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng…”
Vượt qua bờ vai của Tiêu Kỳ Bạch, ta nhìn về phía Lục Tiến An.
Lục Tiến An cũng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên người ta.
Tối qua, hắn đã đến gặp ta.
Giữa màn đêm vắng lặng, chu sa giữa mi tâm của hắn đỏ tươi như một giọt lệ.
“Chỉ cần ngươi mở lời, ta có thể đưa ngươi rời đi.”
……
Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Kỳ Bạch và Lục Tiến An, ta bình tĩnh quỳ xuống.
“Tống Phi tiếp chỉ.”
Ánh mắt của Lục Tiến An thoáng qua một tia bi thương, tựa như chỉ lóe lên rồi biến mất.
Còn Tiêu Kỳ Bạch, đôi mắt hắn đã đỏ hoe.
“A Phi!”
“Dự Vương Điện hạ, xin hãy tự trọng.”
Ta lui lại nửa bước, tránh khỏi tay hắn.
“Hiện giờ, ta đã là trưởng bối của ngài.”
……
Khi cùng Lục Tiến An rời đi, ta ngoái đầu lại nhìn Tiêu Kỳ Bạch đang đứng sững sờ, mất hồn tại chỗ.
“Phải rồi.”
Ta khẽ nói.
“Ngày trước, ngài cho rằng ta ghen tị với Tống Uyển Dung, vọng tưởng gả vào vương phủ, nên mới lừa gạt ngài.”
“Vậy thì đến hôm nay, chắc hẳn ta không còn lý do nào để lừa ngài nữa.”
Ngước mắt nhìn khuôn mặt Tiêu Kỳ Bạch đã mất hết huyết sắc, ta nhẹ nhàng thốt lên: “Người đã cứu ngài trên thuyền năm đó… là ta.”
33.
Ta không ngờ rằng, sau khi trở thành Nghi phi, vị khách đầu tiên đến thăm ta trong cung lại là Tống Uyển Dung.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bao nhiêu cung nhân, nàng không thể không quỳ xuống hành lễ với ta.
Lúc đứng lên, trong mắt nàng tràn đầy vẻ căm hận.
Khi trong điện chỉ còn lại hai người, nàng cũng chẳng buồn che giấu.
“Ngươi có biết không? Tống phủ có rất nhiều tiểu thư, ta không phải người xuất chúng nhất. Nhưng điện hạ lại chỉ nhìn thấy ta giữa đám đông.”
“Chàng đối xử với ta rất tốt… Từ khi có ký ức, nguyện vọng lớn nhất của ta là được gả cho chàng.”
Lời nói của Tống Uyển Dung khiến gương mặt nàng lộ ra thần sắc của một thiếu nữ đang đầy mơ mộng.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt ấy nhìn ta, toát lên sự oán độc vô tận.
“Nhưng khi ta cùng chàng nghe qua một vở kịch mới biết, lý do chàng nhìn thấy ta giữa bao tỷ muội… là vì ta giống ngươi.”
“Thật nực cười biết bao, ta, một đích nữ danh gia vọng tộc, lại được sủng ái chỉ vì giống một kỹ nữ hèn mọn và bẩn thỉu.”
Tống Uyển Dung bật cười.
“Nghi phi nương nương, ngươi nói xem, nực cười hay không?”
Nàng cười mà nước mắt rơi lã chã.
“Nhưng ta vẫn yêu chàng, không đành lòng nhìn chàng bước đến con đường không lối thoát ấy.”
“Nghi phi, điện hạ đối với ngươi sâu đậm như thế, nếu là ta, ta sẽ lập tức tự vẫn, để không kéo chàng xuống.”
Thấy ta không chút động lòng, Tống Uyển Dung trở nên kích động.
“Ngươi có biết không, hiện giờ chàng đang kết bè kéo cánh với các quan viên trong kinh, thậm chí còn bắt đầu chiêu mộ tư binh…”
“Hoàng thượng bệnh nặng, hắn muốn lên ngôi, điều đó có liên quan gì đến ta?”
Ta bình tĩnh ngắt lời nàng ta.
Sắc mặt Tống Uyển Dung lập tức đỏ bừng.
“Nghi phi, ta nghĩ rằng, dù xuất thân thấp hèn đến đâu, thì con người cũng nên có lương tâm.”
“Điện hạ tại sao muốn lên ngôi? Chẳng phải vì ngươi, một hồng nhan họa thủy, đã mê hoặc chàng sao! Chàng chỉ muốn đoạt ngươi ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế! Nếu như ngươi chết ngay khi vào kinh, chàng làm sao bước đến bước đường này!”
“Ngươi chẳng qua chỉ là một kỹ nữ hèn mọn, nếu không nhờ điện hạ sủng ái, ngươi đã sớm chết rồi. Nếu là ta, ta sẽ tự vẫn ngay trong cung, tuyệt đối không để chàng khó xử.”
Tống Uyển Dung nhìn ta chăm chăm, ánh mắt nóng rực.
Ta bật cười.
Bộ váy lộng lẫy thướt tha trên mặt đất, ta bước đến trước mặt nàng, dùng móng tay bảo hộ nâng gương mặt đẫm lệ của nàng lên.
“Uyển Dung cô nương,” ta nhạt giọng nói, “ngươi thường xuyên treo hai chữ tôn ti trên miệng, sao lại không nhận ra lúc này đây, ta là tôn, ngươi là ti?”
Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
“Bất kể xuất thân ra sao, hiện tại ta là chính là người được phong Phi, còn ngươi, không có cáo mệnh, cũng chẳng được sắc phong.”
“Cho phép ngươi vào cung gặp ta, đã là ngoại lệ rồi.”
Ta nhấc cây thước dài đặt bên cạnh.
“Ngươi ăn nói không kiêng nể, đã vi phạm cung quy. Ta là phi vị, tất không thể không tiến hành giáo huấn.”
“Ngươi dám đánh ta… Ngươi là một con tiện…!”
Tiếng nói của Tống Uyển Dung bị tiếng thước trong trẻo vừa giáng xuống át đi.
Cầm thước trên tay, ta nhàn nhạt nói: “Điện hạ kết bè kéo cánh, ngươi tự nhận là vị hôn thê của hắn, nhưng lại không dám khuyên ngăn hắn, chỉ biết vào cung uy hiếp ta.”
Ta giơ tay lên, cây thước lại giáng lên mặt nàng.
“Đó là bất tài.”
……
“Cùng là phận nữ nhi, ngươi trước kia vì vết bớt hoa sen trên người mà bất an run sợ, tự cho mình đáng thương vô tội.”
“Hiện giờ lại gọi ta là hồng nhan họa thủy, không ngừng đổ tội lên đầu ta, liên mồm ép ta tự vẫn.”
Thước lại vang lên một tiếng rõ ràng.
“Đó là bất thiện.”
Tống Uyển Dung ngã nhào trên mặt đất, mũi miệng đều chảy máu, gương mặt sưng tím.
Ta ngồi trên ghế chống, cằm bình thản nhìn nàng.
“Tống Uyển Dung, vì Tiêu Kỳ Bạch, ngươi dám vào cung tìm ta, ngươi có từng nghĩ đến—
“Vết bớt hoa sen trên lưng ngươi vẫn còn đó.”
Sắc mặt Tống Uyển Dung tái nhợt như tuyết.
Nàng đã được an ổn quá lâu, thậm chí quên mất rằng, ngay từ đầu, tiên đoán về Liên Hoa Nữ rõ ràng là nói đến nàng, chứ không phải ta.
“Nếu ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bẩm báo Quý phi, đẩy ngươi ra chịu chết.”
Cơ thể Tống Uyển Dung bắt đầu run rẩy, nàng hoàn toàn khuỵu xuống, gần như không thể đứng thẳng.
Tất nhiên, ta sẽ không làm thế.
Không phải vì muốn tha cho Tống Uyển Dung, mà là vì Tạ Như Thục, Triển Minh Nguyệt và Lý Cửu Nương.
Tạ Như Thục hiện giờ đang được quốc sư chỉ dạy tại Khâm Thiên Giám, nhiều lần cầu mưa đều ứng nghiệm, đã được dân chúng trong kinh thành tôn xưng là “thần nữ”.
Triển Minh Nguyệt thì được Quý phi đưa vào Vũ Lâm Vệ, khổ luyện nhiều tháng. Nghe nói tiến bộ rất lớn, từ một cô nương yếu đuối không chống lại nổi mãnh hổ, giờ đây đã có thể cầm thương xuất nhập bảy lần trong trường săn thu.
Còn Lý Cửu Nương… nàng viết thư báo rằng thịt thú hoang ở phong địa của Tề vương rất ngon, nàng ăn đến mức cao thêm một đoạn. Kèm theo thư là một túi thịt khô lớn, do chính tay nàng phơi.
Chúng ta vốn dĩ xa lạ, nhưng vì một đóa hoa sen, mà vận mệnh gắn bó, cùng nhau chịu gió mưa.
Nay đã có chút tình như tỷ muội.
Vì ba người bọn họ, Liên Hoa Nữ không thể chết.
Hiện tại, ta đứng trên đầu sóng ngọn gió, toàn bộ sự chú ý của triều thần đều dồn lên ta, không ai để tâm đến những người khác.
Nhưng nếu ta chết, chiến loạn vẫn chưa được dẹp yên, cái danh “hồng nhan họa thủy” này sớm muộn cũng sẽ rơi lên đầu kẻ khác.
Vậy nên, ta sẽ không giết Tống Uyển Dung.
“Chúng ta, từng món nợ đều sẽ tính cho rõ ràng.”
Ta nói.
“Thay ngươi nhập cung, là ta tự nguyện. Sinh tử có số, đều do ta tự mình gánh chịu.”
“Nhưng những món nợ khác, ngươi nhất định phải trả.”
Dưới tán cây đào, chú chó nhỏ đã theo ta bảy năm được chôn ở đó.
Mỗi lần nghe thấy ta gọi tên là nó đều chạy đến liếm tay ta.
Ta ném một cây kéo xuống dưới chân Tống Uyển Dung.
“Ta không bắt ngươi bồi thường cho ta một con chó.”
Hắc Đậu chính là Hắc Đậu, dù là con chó nào khác tốt hơn, cũng không phải là nó.
“Ta muốn ngươi, lấy đôi tai của mình để trả.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com