Chương 5
【Tôi bị Mô Dung Nguyệt xoay mòng mòng rồi, rốt cuộc có bì thi không vậy.】
【Nhìn xem sẽ biết thôi, tôi cảm thấy hình như bà nội anh ta có gì đó không ổn lắm.】
Trong màn hình, bà nội Chu Thịnh lo lắng không yên đi qua đi lại trong phòng, được một lúc thì bỗng nhiên đứng sững một chỗ, tay chân co giật, đầu không thể kiểm soát mà giật qua bên này bên nọ.
【Đáng sợ quá, bị động kinh sao?】
Giây tiếp theo, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Chỉ thấy một lớp da thịt tách ra từ cơ thể của bà ấy, ban đầu trông vẫn giống bà ấy như chờ đến khi tách ra hoàn toàn, lại biến thành một người đàn ông trung niên gầy gò.
Mà bà ấy lại biến thành một cái xác bị lột d.a nhầy nhụa máu tươi, cơ bắp giật giật rồi ngả ầm xuống đất.
Còn con bì thi kia thì nhìn trái nhìn phải, sau đó ép dẹp cơ thể mình, luồng qua khe cửa toilet đi vào bên trong, có lẽ là muốn tìm Chu Thịnh.
18.
Sắc mặt Chu Thịnh tái nhợt, che miệng lại, nấc nghẹn một tiếng.
“Tôi—- Bà của tôi ch.ết rồi sao? Bà của tôi thật sự đã ch.ết sao?”
Những người xem livestream sốc phát ngốc.
【Tôi nghe tiếng thứ gì đó vỡ vụn, hình như là niềm tin vào khoa học của tôi.】
【À tam quan của tôi nữa.】
【Cho nên thế giới này thật sự có quỷ, có cương thi, có đạo sĩ?】
【Khứa nào hồi nãy nói ăn cớt? Rồi cạp bàn? Ra đây lẹ, đừng có mà giả ch.ết!】
【Mấy đứa hồi nãy mắng Mộ Dung Nguyệt đâu hết rồi?!】
【Còn có người vừa nãy Hiệp Gì Gì Đó, bà nội Chu Thịnh thật sự là bì thi, sao ông lại đi nói dối, không cảm thấy quá đáng sao!】
【Đúng rồi! Ông không phải bác sĩ sao? Mộ Dung Nguyệt thật chất không phải bọn bắt cóc, tại sao ông lại đi lừa gạt mọi người làm gì?】
Chu Thịnh nhìn những bình luận trên màn hình, lúc này mới nhận ra, vội kết nối lại với phòng livestream, camera rung lắc, rồi khuôn mặt của tôi cùng với Chu Thịnh xuất hiện.
“Đứa nào, là đứa nào vừa rồi muốn hại ông?”
Hiệp Gì Gì Đó: 【Tại nhìn mày không vừa mắt, Chu nam thần đồ, ghê gớm thật, muốn bịa ra gạt mày chút thôi.】
【Nhưng mà tiếc quá, thật muốn nhìn thấy hình ảnh của mày ở trong đó bị bì thi ăn thịt.】
Chu Thịnh giận giữ.
“Đậu má nhà mày! Tâm lý mày biến thái vừa thôi! Đừng để tao điều tra ra mày, tao mà biết thì xem tao gi.ết mày thế nào!”
Hiệp Gì Gì Đó: 【Sợ quá à! Sợ ghê luôn á! Nhưng mày lo giữ mạng của mày trước đi!】
Vừa xem được đoạn này bỗng di động bị lấy đi mất.
Tôi với Chu Thịnh ngẩng đầu lên thì thấy bì thi mới nãy còn ở trong nhà Chu Thịnh, giờ đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Nó nghiêng đầu, tò mò nhìn dòng chữ trên màn hình rồi nở một nụ cười quái dị.
“Quỷ!”
Chu Thịnh hét lên một tiếng, hai chúng tôi người trái kẻ phải đứng dậy bỏ chạy.
Bì thi quăng điện thoại, lao về phía Chu Thịnh.
Chu Thịnh bị nó bắt được, trong lúc mấu chốt, tôi lấy Càn Khôn Kính đang ôm trong ngực ra chiếu vào bì thi.
Bì thi cứng đơ lại, bỏ Chu Thịnh ra.
19.
Tôi vội kéo Chu Thịnh dậy, chạy vào phòng bảo vệ bên cạnh, sau đó “cộp” một tiếng khóa cửa phòng lại.
“Đây là bì thi ngàn năm, ngay cả Càn Khôn Kính cũng chỉ giữ được một lúc.”
“Lúc thi biến là thời điểm nó yếu nhất, thời gian càng lâu nó càng khôi phục nhiều hơn, đến lúc đó Càn Khôn Kính cũng không cản được nó nữa.”
Chu Thịnh sơ tới mức cả người run bần bật.
“Vậy tiếp theo phải làm sao?”
Tôi đang định nói dưới chân có động tĩnh, tôi cúi đầu nhìn thì thấy bì thi đang luồng qua khe cửa tiến vào.
Tôi vội vàng lấy Càn Khôn Kính chiếu vào nó, sau khi bị chiếu nó rụt lại, hai chúng tôi ôm cây đợi thỏ, đứng canh giữ ở cửa phòng. Cứ cách một lúc lại lấy gương ra chiếu một lần, sau vài lần thì Chu Thịnh không còn cảm thấy sợ nữa.
“Thứ này thoạt nhìn rất đáng sợ nhưng thật ra sức chiến đấu không mạnh như vậy.”
Tôi lắc đầu.
“Không dễ đối phó vậy đâu.”
Vừa dứt lời, cửa kính đối diện vỡ nát.
“Ch.ết tiệt, nó muốn vào bằng cửa sổ.”
Khi tôi cầm Càn Khôn Kính chạy đến bên cửa sổ thì bì thi nhân cơ hội đó chui qua khe cửa, quấn trên người Chu Thịnh như một con rắn.
Tay của nó siết chặt cổ Chu Thịnh, anh ta trợn trắng mắt, không thốt ra được lời nào.
Tôi vừa quay đầu nhìn qua đã hoảng sợ cực độ. Định lấy Càn Khôn Kính chiếu vào bì thi thì nó đã mang theo Chu Thịnh phá cửa bỏ chạy.
Tôi nhanh chóng đuổi theo, bì thi mang theo Chu Thịnh bật nhảy cao rồi trèo lên một cái cây trong tiểu khu.
Càn Khôn Kính không thể chiếu đến đó.
Chỉ vài phút nữa thôi là nó có thể ăn luôn Chu Thịnh, khôi phục hơn một nửa sức mạnh, tới đó lập tức ở tiểu khu đại khai sát giới.
Tôi gấp đến mức trán đổ đầy mồ hôi, hoang mang lo sợ, bỗng nghe thấy tiếng ông nội gọi tôi.
“Nhãi con, bì thi đâu?”
Tôi vội chỉ tay.
“Ở trên cây!”
“Kiều đại sư, mau——”
Sau lưng ông ấy là một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa khoảng chừng hai mươi tuổi.
Chỉ thấy cô ấy lấy ra một miếng lệnh bài đen như mực, đưa lên cao hét một tiếng:
“Ngũ lôi hiệu lệnh!”
Giây tiếp theo một tia sét to bằng cánh lóe lên, bì thi với Chu Thịnh bất chợt rơi từ trên cây xuống.
20.
Kiều đại sư này bước lên mấy bước rồi ngồi xổm trước mặt Chu Thịnh.
“Vị thí chủ này, chúng ta thật có duyên——”
“Hai mắt cậu chớp chớp nhìn tôi, đây ý nói nhân duyên này hai trăm vặn sao? Hừm—— Cũng được, cứ quyết định như vậy đi.”
Cô gái này tuổi không lớn nhưng bản lĩnh bắt quỷ trừ tà lại giỏi như vậy.
Bì thi không quan tâm đến Chu Thịnh nữa, hóa thành hình người quay đầu bỏ chạy.
Kiều đại sư đuổi theo.
“Tiểu Nguyệt, con bé ấy tên Kiều Mặc Vũ, là một vị địa sư. Con cũng đi theo nhìn để học hỏi bản lĩnh người ta đi, về sau con đi trộm mộ—— Khụ khụ, ông nói nhầm, đi khảo cổ mới đúng, nó có thể sẽ có ích cho con.”
“Con không thèm!”
Tôi bĩu môi.
“Tụi con đều là đoàn đội khảo cổ đứng đắn, đi ra ngoài cũng đâu phải để trảm yêu trừ ma đâu, sao có thể gặp được những thứ thế này chứ.”
“Hơn nữa tình huống nguy hiểm như thế này, con không nghĩ muốn rớ thêm lần nữa đâu.”
Kiều Mặc Vũ rất nhanh đã trở lại, đầu tóc rối bù, trên tay còn có vết máu, thoạt nhìn đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Chu Thịnh nằm liệt trên mặt đất, hai mắt vô hồn nhìn bầu trời đêm, không biết đang nghĩ cái gì.
Kiều Mặc Vũ thở dài đi qua đó.
“Ôi, bà của cậu ch.ết thật thảm, phải làm bảy bảy bốn mươi chín lần thuỷ lục đạo tràng mới có thể siêu độ vong hồn người đã khuất.”
“….”
21.
Sau chuyện đó Chu Thịnh đã cảm tạ tôi rất nhiều, cho tôi một số tiền lớn xem như thù lao.
Phòng livestream của tôi lần nữa nổi danh, mỗi ngày đều có người xếp hàng chờ tôi giám định, mấy fan cũ vẫn say mê kể lại chuyện đêm hôm đó. Còn những người mới đến lại kiên trì cho rằng đó chỉ là cách mà tôi với Chu Thịnh hợp lực lại lăng xê nhau thôi. Kết quả hai bên đấu đá, khu bình luận loạn tới không thể loạn hơn.
【Bì thi gì chứ, khoác loác vừa thôi!】
【Đúng rồi! Video nhìn giả trân như vậy, vừa nhìn là biết toàn kỹ xảo, vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn nào.】
【Đừng nói nữa, Chu Thịnh lật xe rồi. Uổng công xây dựng hình tượng quý công tử chính trực cao quý, cuối cùng cũng muốn lăng xê thôi.】
【Nếu trên thế giới này có cương thi thì tôi livestream ăn cớt liền!】
Tôi vẫn livestream như thường lệ.
Màn hình kết nối bỗng lập loè, rồi trên đó xuất hiện một bàn tay tái nhợt.
Một giọng nói trầm khàn truyền đến.
“Nghe nói cô có thể xem niên đại của mọi thứ, đến đây nhìn xem thử tay của tôi là năm nào?”
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com