Chương 5
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lúc này “ầm” một tiếng, cửa phòng bị hất bay.
Huyết thi đứng ở cửa, quần áo nhuộm đầy m.áu tươi.
Hộp chu sa để trên cửa rơi xuống, rớt trước mặt chúng tôi.
“Nhãi con chạy nhanh!”
Ông nội đột nhiên ôm tôi ném qua cửa sổ sau đó liều mình chạy về phía hộp chu sa kia.
Khóe mắt tôi như muốn vỡ toạc, tay bấu chặt vào bệ cửa sổ.
“Ông nội!”
Huyết thi lao về phía ông ấy, vươn móng tay thật dài ra.
Ở giây phút nghìn cân treo sợi tóc, ông nội bỗng xoay người, ngẩng mặt lên, trong ngực còn ôm lấy Càn Khôn Kính.
“A!”
Càn Khôn Kính chiếu ra một tia sáng khiến huyết thi thét lên, ông nội giật mình đứng dậy, xoay đầu thấy tôi vẫn còn đứng ngoài cửa sổ liền tức giận trừng mắt.
“Kêu con chạy sao không chạy! Con đúng là ngu ngốc mà!”
17.
“A——a—”
Lúc này tôi mới nhớ lại hồi trước ông nội đã từng thoát khỏi tay bì thi, từ năm hai mươi bốn tuổi đã theo sư phụ hành nghề, mấy mươi năm qua đã trải qua vô số lần gian nguy, không hề yếu ớt như tôi nghĩ.
Tôi không quan tâm nhiều thêm nữa, xoay người chạy ra cửa rào nhưng mới được mấy bước thì một bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt tôi.
Huyết thi đứng đối diện, nhếch môi cười.
Trên răng dính đầy máu tươi.
“Trông cô ăn rất ngon đấy.”
Huyết thi duỗi tay lại đây, tôi nghiêng người tránh né thì bị cô ta một chưởng đánh bay, ngã trên mặt đất.
Cô ta từng bước đi về phía tôi, tôi giãy giụa lùi về sau. Ngay lúc này một cái bình hoa bay ra từ cửa sổ đập vào ngực cô ta xong vỡ vụn.
Ông nội từ trong phòng chạy như bay ra đây, một tay cầm nghiên mực, một tay cầm hộp chu sa.
“Tiếp chiêu!”
Nghiên mực nện vào mặt huyết thi nhưng mí mắt cô ta một chút cũng không nhích lên, còn cười một cái đầy khinh miệt.
“Xùy…..”
Tiếp đó chu sa đỏ bay đầu trời, huyết thi thảm thiết hét lên một tiếng che mắt lại.
Ông nội nhân cơ hội đó đỡ tôi dậy sau đó kéo tôi chạy về phía cầu thang.
“Nhãi con vô dụng, ông đã kêu con thường ngày tập thể thao nhiều chút, thế mà ngày nào cũng ngủ đến trưa trời trưa trật cho ông xem.”
“Nhìn gương trong toilet xem đôi mắt thâm xì của con kìa, có sinh viên đại học nào như con không!”
Tôi xấu hổ cực kỳ, ông nội chạy như chân gắn thêm tên lửa lên cầu thang vậy mà vẫn còn đủ hơi sức quở mắng tôi, tôi bị ông ấy kéo vùn vụt xong thở hồng hộc như một con chó.
Lần trước đối phó bì thi, mà mục tiêu của nó không phải tôi, vậy nên tôi có thể tránh sau cánh cửa rồi chiếu chiếu gương, còn tưởng rằng trừ yêu diệt ma dễ như ăn cơm sườn.
Trên lầu có hai phòng ngủ, ông nội chạy vọt vào phòng của mình, mở tủ quần áo ra, hai mắt cũng theo đó sáng ngời.
“Ổn rồi. Ở đây còn một người giấy!”
“Suýt nữa đã quên béng thứ này, đây là người giấy nhà họ Chu, tính mạng của chúng ta đều dựa vào nó!”
18.
Nghề làm người giấy là một nghề đặc thù, thuộc về tứ tiểu âm môn.
Người sau khi ch.ết đều sẽ được người thân của họ đốt cho giấy tiền vàng bạc, người giấy cũng xem như tế phẩm đốt cho người ch.ết.
Đem tóc của mình đốt thành tro hoặc trích máu từ ngón tay bôi lên trên người giấy, sau đó người giấy sẽ mang hơi thở của mình, trở thành thế thân.
Ông nội trích máu từ đầu ngón tay tôi, rồi đem nó bôi lên trán người giấy, sau đó đem nó nhét dưới gầm giường. Còn ông ấy trốn vào tủ quần áo, đưa cái móng lừa đen cho tôi, bảo tôi trốn sang phòng bên cạnh.
Tôi đi qua đi lại trong phòng thì nghe tiếng bước chân chân trầm đục đang bước lên cầu thang, tôi lo lắng nên vội trốn vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa lại.
Khóa xong mới thấy mình ngu, huyết thi mạnh như trâu, một cái cửa thì làm được gì nó chứ.
Trong bóng đêm tĩnh lặng, bóng cây hoa quế xuyên qua cửa sổ hắt lên trên mặt tôi.
Tiếng bước chân nặng nề của huyết thi vang lên trên lối đi nhỏ, bước nào bước mấy đều như dùi trống, nặng nề nện vào tim tôi.
Tôi ngồi trên bồn cầu, tim như muốn nhảy tọt lên cổ họng.
Tôi nghe thấy tiếng huyết thi mở cửa phòng bên cạnh, thế sao tiếng bước chân lại ngày càng gần thế này, chậm đã, hình như cái cửa nó mở ra là cửa phòng tôi?
Tiếng bước chân ngưng bặt ở trước cửa nhà vệ sinh.
Tôi nín thở, tay cầm chặt móng lừa đen.
Thời gian chầm chậm trôi qua khiến lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi cố gắng chống đỡ, hai mắt nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh.
Giây kế tiếp tiếng bước chân vang lên, là đi về phía cửa.
Huyết thi rời khỏi phòng tôi rồi.
Tôi dựa lưng vào thành bồn cầu, tay chân không còn miếng sức.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh xong lại đóng lại.
Cách một cánh cửa cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chắc ông nội sẽ ổn thôi, ông nội chắc sẽ ổn mà, có phải tôi đang kéo chân ông ấy không, hiện tại tôi có nên chạy xuống lầu không?
Sao Kiều Mặc Vũ còn chưa đến nữa!
Tâm trí tôi rối như mớ bòng bong, bỗng thấy một bóng đen từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Cả người tôi ngay lập tức cứng đờ, tôi đang ở trên lầu hai mà!
Bóng đen khựng lại ngay cửa sổ.
Tôi cứng nhắc xoay đầu lại, sau đó thấy một chiếc giày thêu lơ lửng ngoài cửa sổ.
19.
Bà nội nó!
Tôi sợ đến mức hồn phi phách tán, sau đó tôi nghe tiếng hét thảm thiết của ông nội từ phòng bên cạnh truyền đến.
“Ông nội!”
Tôi mở cửa nhà vệ sinh rồi lao nhanh ra ngoài, đúng lúc này cửa phòng bên cạnh bị đập nát, ông nội từ trong đó bay ra ngoài.
Huyết thi từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm một con người giấy rách nát.
Cô ta nhìn về phía này.
“Thì ra cô ở đây.”
“Nhãi con chạy mau đi! Cmn ông đây liều mạng với mày!”
Ông nội đột nhiên từ dưới đất bật dậy, đem móng lừa đập vào mặt huyết thi.
Huyết thi dùng sức chưởng mạnh một cái khiến ông nội bị đánh bay đến lối đi, lăn từ trên cầu thang xuống.
“Ông nội!”
Tôi thảm thiết la lên chạy về phía ông ấy.
Ông ấy lăn một mạch xuống lầu một, ngã sóng soài trên mặt đất, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Nhãi con nhanh chạy!”
“Ông nội—— chúng ta có đi cũng phải đi cùng nhau.”
“Hu hu ông nội ông có sao không?”
Tôi vừa khóc vừa đỡ ông ấy dậy, lúc này cũng không biết sức lực từ đâu ra mà có thể cõng ông ấy trên lưng, gian nan lê từng bước ra cửa.
Không biết sao huyết thi lại không đuổi theo.
Trong lòng tôi lóe lên một tia hy vọng, mắt thấy đã gần đến cửa, bỗng trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Huyết thi chặn ở cửa, chu sa giờ đã mất đi tác dụng, cô ta trừng mắt nhìn chúng tôi, đôi mắt đỏ như máu.
Suýt chút nữa tôi quên mất, huyết thi có thể bay.
Niềm hy vọng chuyển thành tuyệt vọng vô tận.
Nhưng ngay này từ ngoài truyền đến tiếng đập cửa thiếu kiên nhẫn.
“Mộ Dung Nguyệt, cô có tật xấu gì vậy chứ, buổi tối xem hồ lô biến thì thôi đi, còn bắt TV lớn như vậy.”
“Ông nội này—— con từ đầu phố đã nghe thấy tiếng của ông rồi.”
“Sinh viên đại học như con nếu làm thì có được cộng thêm điểm đạo đức tác phong không?”
20.
Là Kiều Mặc Vũ!
Cô ấy đã đến rồi!
Nhưng huyết thi lại ngăn ở cửa nên tôi chẳng còn cách nào đi qua mở cửa cho cô ấy, Kiều Mặc Vũ gõ cửa thêm vài cái, huyết thi bỗng dùng mũi ngửi ngửi.
“Chà, mùi còn thơm hơn cả cô.”
Huyết thi đi qua kéo mở chốt cài cửa, mở cửa sắt ra.
Kiều Mặc Vũ đứng ở cửa, bên cạnh còn có một chàng trai cao lớn tuấn tú.
“Giang Hạo Ngôn, là ở đây này, ông nội cô ấy làm sườn cừu om siêu ngon.”
Thấy rõ huyết thi đứng ở cửa, Kiều Mặc Vũ sửng sốt, nhìn ra phía sau thấy tôi tôi chật vật cõng ông nội lại càng ngạc nhiên hơn.
“Sao vậy? Nhà bị nổ gas hả?”
Vẻ mặt Kiều Mặc Vũ do dự.
“Sườn cừu om có sao không?”
Tôi “oà” một tiếng khóc nấc, chỉ vào Liễu Oánh.
“Cô ta là huyết thi.”
Huyết thi lao về phía Kiều Mặc Vũ, Kiều Mặc Vũ nhanh nhẹn né tránh, lập tức dùng tay kết ấn, đánh ra một chưởng tâm lôi.
Huyết thi thấy Kiều Mặc Vũ khó đối phó, thần sắc ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Kiều Mặc Vũ nổi giận đùng đùng.
“Là mày phá bình gas nhà Mộ Dung Nguyệt?”
“Tao đập ch.ết cm mày!”
Cục diện tiếp theo nghiêng về một phía, huyết thi chảy máu quá nhiều nên đã suy yếu hơn lúc bình thường. Còn Kiều Mặc Vũ lại lại nổi máu điên cầm theo Thất Tinh Kiếm cứ đâm một kiếm lại một kiếm, khiến huyết thi cả người đổ máu.
Huyết thi thấy tình thế không ổn, quay đầu định bỏ chạy, sau đó thấy cô ta từ trên mặt đất bay lên trời, tôi thầm nghĩ không ổn rồi.
Nhưng ngay sau đó một tia sấm giáng xuống, huyết thi thành than đen rơi xuống đất, không khí xung quanh tĩnh lặng.
Tôi nhìn đầy ngưỡng mộ.
Trâu bò vãi, y chang kỹ xảo điện ảnh, cùng là sinh viên mà sao cô ấy lại có thể dẫn sấm được mà tôi chỉ có thể dẫn cãi lộn livstream.
21.
Chúng tôi không để ý đến chiếc điện thoại của Tôn Khả Khả rơi trên đất và cả livestream vẫn đang diễn ra.
【Nóng lòng muốn chớt, rốt cuộc sao rồi? Có ai đi xem thử ông cháu Mộ Dung Nguyệt có sao không!】
【Đúng vậy! Nãy ai nói ở gần đó đó, mau đi xem thử đi!】
【Ngáo hả?! Đi để tặng đầu người sao, mấy người hay thì mấy người đi đi!】
【Này mọi người, bộ livestream có thể dùng kỹ xảo nữa hả chứ một màn vừa rồi hình như với dữ dằn rồi.】
【Ừm tôi cũng chưa bình tĩnh lại được đây, trên thế giới này vậy mà lại có huyết thi!】
【Tôi mới không tin, đây chỉ là hiệu ứng thôi đặc biệt thôi!】
Đúng lúc này một bóng đen bay lên trên không trung.
【Mịa nó! Mịa nó! Các người xem huyết thi bay lên rồi kìa!】
【Trời đựu! Là thật kìa, cô ta bay được thật luôn!】
【Má ơi! Có khi nào cô ta sẽ đến nhà chúng ta—— đệch! Đó là gì vậy?】
【Sấm sét! Cô ta độ kiếp đó!!】
【Mọi người đừng sợ, hình như cô ta độ kiếp thất bại rồi, đang rơi xuống kìa.】
Kiều Mặc Vũ liếc thấy màn hình điện thoại sáng choang trên mặt đất, đi qua ấn tắt livestream.
“Thứ này cũng không thể tùy tiện quay chụp, ồ, cô gái này là bị huyết thi cắn ch.ết?”
Tôi gật đầu rồi đỡ ông nội xuống.
Ông nội nhắm nghiền mắt vẫn không động đậy.
“Ông ơi—— đừng làm con sợ— ông ơi—— ông không sao chứ?”
Ngực tôi đau nhói, gào khóc nức nở.
“Ông ơi, sau này chuyện gì con cũng nghe ông, con không ngủ nướng nữa, ngày nào cũng tập thể dục hết, ngày nào cũng đi tập Thái Cực quyền với ông, ông muốn thấy con lấy chồng, sau này con liền dẫn cháu ngoại đến thăm ông, ông ơi ông tỉnh lại đi.”
Kiều Mặc Vũ đi tới, đưa tay để ngay mũi để xem hơi thở của ông ấy sau đó trừng lớn mắt nói.
“Thôi thôi được rồi, ông nội cô ngất xỉu, mau gọi 120 đi.”
22.
Sau khi ông nội đến bệnh viện kiểm tra thì biết chỉ bị gãy xương sườn còn lại không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải tịnh dưỡng vài tháng.
Cảnh sát cũng đến nhà tôi điều tra, theo như video quay lại thì Liễu Oánh gi.ết người rồi ngay sau đó bị sét đánh ch.ết, vụ án nhanh chóng khép lại, kẻ phạm tội ác giả ác báo.
Vụ án được công bố lên tin tức, khiến mọi người trầm trồ.
Tội phạm biến thái gi.ết người còn bị sét đánh ch.ết so với huyết thi thì càng khiến người ta dễ dàng tiếp thu hơn.
Tôi nghĩ mãi không ra.
“Tôi sống gần hai mươi năm chưa từng gặp mấy chuyện này nhưng mới có thấy tháng lại hết bì thi rồi đến huyết thi, sao lại như thế?”
Kiều Mặc Vũ thở dài.
“Có người gây sóng gió, muốn thế giới này hỗn loạn.”
“Cô là mệnh vượng tử có đao, bây giờ là đao từ năm xưa tìm tới, thiên khắc địa xung, đại hung đấy!”
“Cô không tìm nó, nó cũng sẽ tìm cô, tránh không khỏi đâu.”
Tôi hy vọng Kiều Mặc Vũ nói sai.
Nhưng chẳng mấy chốc lời của cô ấy đã trở thành sự thật.
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com