Chương 1
Từ Sở Trầm ngồi đối diện tôi, lặng lẽ đẩy kết quả kiểm tra thai kỳ đến trước mặt.
“Anh có thai rồi, là con của em.”
Tôi run rẩy nhận lấy tờ giấy: “Anh… chắc chứ?”
Nghe ra sự nghi ngờ trong giọng tôi, đôi mắt vốn đã đỏ của anh lại càng đỏ hơn, anh hít một hơi sâu như đang lấy hết can đảm:
“Anh biết có thể em không tin… Anh biết, đêm hôm đó thật sự quá điên rồ, nhưng… đời này anh chỉ có mỗi một người phụ nữ là em.”
Tôi chỉ muốn hét lên: Thế giới này điên rồi sao?
Chồng tôi, người đàn ông sống với tôi hai năm trời, lại bảo với tôi rằng anh ấy… đang mang thai.
Còn có, đứa con, là của tôi.
Vấn đề là: người đang mang thai rõ ràng là tôi.
Tờ kết quả kia cũng là của tôi.
Tuần trước hai chúng tôi còn cùng đi khám với nhau mà.
Tôi ôm đầu, đầu óc quay cuồng, không biết xử lý sao nữa.
Tôi móc điện thoại ra, gọi cho em trai.
“Alo, chị à, chị thấy trong người không khỏe hả?” – Giọng thằng bé lo lắng vang lên.
Em trai tôi là bác sĩ, chính nó là người sắp xếp cho tôi đi khám thai hôm trước.
“Không phải chị… mà là anh rể em, chị muốn đưa anh ấy đi khám đầu.”
Hai chúng tôi ngồi trong xe.
Từ Sở Trầm co người lại như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, cố gắng để không chạm vào tôi.
Thấy anh ngồi kiểu đó chắc chắn không thoải mái, tôi đưa tay vỗ nhẹ lên chân anh, định bảo anh đổi tư thế cho dễ chịu hơn, không ngờ anh bỗng bật dậy như bị điện giật:
“Cố tiểu thư! Đêm đó chỉ là tai nạn! Nam nữ thọ thọ bất thân, mong em tự trọng!”
Tôi đứng hình. Nếu biểu cảm có thể hiện lên mặt thật, chắc mặt tôi đầy vạch đen luôn rồi.
Được thôi, anh thích ngồi kiểu gì thì ngồi.
Vậy là anh cứ thế ngồi gồng như vậy suốt 20 phút.
Tới bệnh viện, tôi lạnh lùng nói đúng hai chữ: “Xuống xe.”
Anh vừa xuống vừa lầm bầm:
“Tôi biết mấy người nhà giàu các người đầu óc toàn âm mưu tính toán… Nhưng em yên tâm, dù có kiểm tra thế nào, đứa bé này vẫn là của em.”
Dĩ nhiên là của tôi. Vì nó còn đang nằm trong bụng tôi mà.
Tôi cũng chẳng buồn giải thích, túm anh lôi thẳng vào phòng khám, nhờ bác sĩ kiểm tra đầu óc cho kỹ.
Một lúc sau, bác sĩ gọi người nhà vào.
Tôi vừa bước vào thì thấy hai chuyên gia đang cầm kết quả của Từ Sở Trầm bàn tán.
Tôi kéo ghế ngồi xuống, một bác sĩ quay sang hỏi:
“Cô Cố, dạo này cô có đang mang thai đúng không?”
Tôi gật đầu xác nhận.
Tôi với anh ấy cưới nhau hai năm rồi, chuyện có con là có kế hoạch từ trước, nên khi phát hiện mang thai cũng không quá bất ngờ.
Chuyên gia đẩy kết quả đến trước mặt tôi, tôi thì mù tịt về y học nên chẳng hiểu mấy từ chuyên môn đó là gì.
May mà bác sĩ không làm khó, còn nhiệt tình giải thích:
“Dựa trên kết quả kiểm tra, có vẻ như do dạo gần đây anh nhà quá lo lắng cho cô, căng thẳng tích tụ nhiều ngày khiến trí nhớ bị rối loạn nhẹ. Vì thế nên anh ấy mới tưởng là mình đang mang thai.”
Bác sĩ quả là chuyên gia, nói điều vô lý mà nghe vẫn thấy hợp lý.
Vì đúng là chỉ có Từ Sở Trầm mới làm ra chuyện như thế thật.
Tôi lại hỏi thêm:
“Vậy việc anh ấy không nhận ra tôi là vợ thì có bình thường không? Anh ấy còn bảo quên luôn chuyện đã cưới nhau rồi.”
Bác sĩ đẩy kính, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Có thể là do trước hôm đó anh nhà có xem một vài nội dung… không tiện nói ra, trong lúc trí nhớ rối loạn, vô tình trộn lẫn mấy thứ đó vào luôn.”
Tôi lại lo:
“Vậy bao lâu thì anh ấy mới hồi phục hoàn toàn?”
Bác sĩ trấn an:
“Cô yên tâm, giai đoạn đầu có hơi phiền một chút, nhưng càng về sau thì thời gian tỉnh táo càng dài. Trước khi sinh con xong, chắc chắn sẽ hồi phục hoàn toàn.”
Tôi gật đầu, cảm ơn rồi đi tìm anh.
Từ Sở Trầm đang ngồi trên ghế, cúi đầu xoa bụng, toàn thân toát lên khí chất một người mẹ.
Tôi: …
Tôi bước đến trước mặt anh, anh nhìn thấy tôi thì mắt lại đỏ hoe, giọng uất ức:
“Cố Tiểu Hy, giờ em tin rồi chứ?”
Tôi bỗng thấy mình giống hệt mấy gã tồi trong tiểu thuyết, cố tìm lý do chối bỏ con của mình.
“Tin rồi tin rồi.” Tôi vội vã gật đầu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Giờ mình về nhà nhé?”
Nghe tôi nói tin rồi, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa kịp hết hơi, anh lại lườm tôi một cái đầy, mắt nước mắt, hai tay ôm bụng:
“Cố Tiểu Hy, em đừng hòng! Chỉ cần anh còn sống, đứa bé này, anh nhất định không bỏ!”
Trời đất ơi, rốt cuộc anh ấy đã xem cái gì vậy trời?
Mệt thật sự.
Sau màn “kịch” đó thì cũng đã chiều muộn. Hai đứa chẳng còn tâm trạng nào làm việc nữa nên quyết định về nhà luôn.
Ngồi trên xe, tôi thầm cảm ơn trời đất là anh ấy không phát ra thêm câu nào kiểu “nam nữ thọ thọ bất thân”, hay “sao em lại đưa anh về nhà em” nữa.
Về đến nhà, dì giúp việc nhà tôi, Dì Ngô đang tưới cây trước cổng.
Tôi vội kéo tay dì, nhìn dì bằng ánh mắt tội nghiệp. Cả ngày mệt lử, bụng tôi đói meo rồi.
Dì Ngô thấy tôi như thế cũng bật cười, rửa tay rồi vào bếp chuẩn bị cơm.
Tôi và anh là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Dì ấy là người chứng kiến cả quá trình.
Sau này chúng tôi cưới nhau, mẹ tôi muốn dì đến ở cùng để chăm sóc, tôi ban đầu từ chối.
Hai năm đầu sau cưới, hai đứa tôi đều bận điên đảo, tối về đến nhà là mệt rã rời, nên cứ sống qua quýt như thế.
Đến cuối tuần trước tôi phát hiện mình có thai, bố mẹ nhất quyết bắt Dì Ngô dọn đến ở.
Tôi vốn thích đồ dì nấu, mà có người lớn trong nhà cũng đỡ vất vả.
Tiện thể, bố tôi còn gửi kèm theo hai con gà mái do chính tay ông nuôi.
Lúc Từ Sở Trầm đang bận làm gì đó, tôi tranh thủ mở điện thoại của anh ra.
Tôi không biết mật khẩu, nhưng máy của anh để Face ID, từ hồi yêu nhau tới giờ vẫn dùng mặt tôi để mở.
Bình thường tôi không lục điện thoại anh, nhưng cũng biết anh hay dùng app gì.
Tôi lướt qua một lượt, toàn là mấy bài viết chia sẻ về cách chăm sóc bà bầu.
Không có gì đáng nghi.
Tôi kéo tiếp lên trên, thấy một app đọc truyện ít dùng mới mở gần đây.
Tôi nhướng mày, bấm vào.
Sau khi tắt quảng cáo mở đầu, tôi nhấn vào giá sách của anh, đúng lúc hiện ra mục “đang đọc gần đây”.
Tôi nhấn vào, mở trang đầu cuốn truyện:
《Một đêm ngoài ý muốn: Bé con từ trời rơi xuống》.
Tôi bị cái tên truyện đó làm cho huyệt thái dương giật giật. Không sai, Từ Sở trầm có một sở thích khá đặc biệt—
Anh thích đọc tiểu thuyết tổng tài kiểu cũ.
Nhưng mấy năm nay công việc bận rộn tối tăm mặt mũi, tôi cũng gần như quên béng chuyện này rồi.
Tôi lướt mắt qua phần giới thiệu truyện với tốc độ tên bắn, đại khái đã hiểu rõ nguyên nhân căn bệnh “ảo tưởng” của Từ Sở Trầm.
Nội dung truyện kể về một cô gái bình thường, sau một đêm say rượu bất ngờ gặp được tổng tài, sau đó mang thai bỏ trốn, vài năm sau dắt theo đứa con về nước.
Mà trùng hợp thế nào, họ của tổng tài trong truyện lại là họ Cố – chính là họ của tôi.
Vậy thì cái anh tổng tài bá đạo, lạnh lùng, si tình kia… chính là tôi chứ ai.
Tôi cũng không phải kiểu người khó chấp nhận. Dù sao thì cũng chỉ là tưởng tôi là tổng tài, miễn không tưởng tôi là người ngoài hành tinh là được rồi.
Tôi ghi nhớ tên truyện, rồi đặt điện thoại của anh xuống, rời khỏi phòng.
Từ Sở Trầm đang ngồi trên sofa, nhìn thì là đang xem TV, nhưng thực chất là đang ngẩn người.
Tôi liếc mắt một cái rồi quay đầu đi vào thư phòng.
Phải nói, tôi cũng coi như nửa tổng tài, tuy không đen trắng lẫn lộn nhưng ít nhiều cũng có danh tiếng.
Tôi ngồi vào ghế, bắt đầu xử lý công việc tồn đọng.
Từ sau khi biết tôi có thai, Từ Sở Trầm cứ như biến thành một đứa trẻ, không cho tôi đem việc về nhà.
Chỉ cần tôi vừa định vào phòng làm việc, y như rằng anh sẽ xuất hiện, sau đó dùng vẻ mặt đáng thương bắt tôi phải chọn giữa công việc và anh ấy.
Tôi bị anh làm phiền đến mức không còn cả khí lực để nổi giận.
Mà công ty anh cũng đâu có nhàn rỗi gì? Sao rảnh thế không biết.
Trong đầu tôi vẫn hơi lo lắng, sợ anh lại “mở khoá” thêm tình tiết gì mới nên sau khi làm xong việc liền mở app đọc truyện, tìm lại cái truyện kia để đọc.
Không biết Từ Sở Trầm đã đọc đến đâu rồi, lỡ đọc tới phần gì đó kiểu hắc bang đấu đá thì tôi tiêu thật.
Tôi luôn sống ngay thẳng, đâu chịu nổi mấy tình tiết kinh hoàng đó.
Tôi nhẫn nại đọc tiếp câu chuyện tình yêu giữa cô gái ngây thơ và tổng tài bá đạo, đọc đến chương hơn ba mươi thì Từ Sở Trầm gõ cửa.
Anh nắm lấy mép cửa, rụt rè ló đầu nhìn tôi. Thấy tôi để ý đến mình, anh liền nhỏ nhẹ nói: “Dì Ngô bảo ăn cơm” Rồi rón rén bỏ đi.
Chỉ còn lại “tổng tài” là tôi ngồi trong căn phòng làm việc không hề rộng 800 mét vuông mà gió thổi lồng lộng…
Trong đầu tôi còn văng vẳng tình tiết vừa đọc:
Cô gái nhỏ nấu cháo cho tổng tài đang đau dạ dày nhưng vẫn cố làm việc. Sau đó, tổng tài, người từng ăn qua bao sơn hào hải vị, lại bị một bát cháo trắng làm cảm động đến rơi nước mắt…
Liệu tôi, một tổng tài thật sự, có bị cảm động không?
Câu trả lời là có.
Nhưng không phải vì cháo trắng, mà là vì cơm dì Ngô nấu.
Đáng ghét thật, ngon quá trời.
Có thể là do đang mang thai, cũng có thể vì cả ngày hôm nay quá mệt mỏi, tôi ăn nhiều hơn bình thường hẳn một bát cơm.
Tất nhiên, Từ Sở Trầm vẫn ngồi ở góc xa nhất của bàn ăn, tiếp tục “nhập vai” cô gái nhỏ đáng thương, ánh mắt trong veo như sắp khóc.
Tôi cũng không phải dạng lề mề, ăn xong liền muốn nói chuyện thẳng thắn với anh.
Nhưng nhìn anh như một đóa hoa trắng cao ngạo ngẩng cao đầu, khí chất toát ra từ chối mọi sự tiếp cận, tôi lại thấy hết hứng nói chuyện.
Cuối cùng tôi nảy ra một ý. Tôi bắt chước tổng tài trong truyện, để gia tăng khí thế, còn cố tình vắt chân theo kiểu rất khoa trương.
Sau đó tôi cất giọng chảnh chọe, học theo văn phong tổng tài:
“Nam nhân, đừng cố thu hút sự chú ý của chị đây. Một lát nữa vào phòng làm việc tìm tôi, tôi có chuyện cần thông báo.”
Nghĩ kỹ thấy chưa đủ “áp lực”, tôi lại vung tay tung ra một câu tổng kết:
“Anh có thể chọc giận tôi, nhưng hãy nghĩ kỹ về cái giá phải trả.”
Bình luận cho chương "Chương 1"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com