Chương 4
13
Hề Thâm nhìn tôi đầy vô tội: “Hi Hi, không phải chính chị kéo tôi vào nhà à?”
Vừa nói, cậu ta vừa cúi người xuống, càng lúc càng sát.
Tôi thì chẳng còn đường để lùi.
“Tôi còn tưởng… chị đang mời tôi đấy.”
Cậu ta quá gần, hơi thở nóng rực phả hết lên mặt khiến tôi bối rối.
“Không… không phải… lúc nãy hỗn loạn quá thôi.”
Tôi giơ tay chặn lấy người cậu ta, muốn giữ khoảng cách.
Chẳng ngờ tên này rõ ràng có chuẩn bị từ trước—vừa vào cửa đã cởi áo khoác, bây giờ trên người chỉ còn mỗi chiếc sơ mi mỏng.
Tay tôi đặt lên ngực cậu, là từng múi cơ rắn chắc.
Trượt xuống một chút, chính là cơ bụng gọn gàng, săn chắc, nét nào ra nét nấy.
Phải nói một câu công bằng—cảm giác thật sự… rất đã.
Khoan!
Tôi đang làm cái gì vậy?
Chắc chắn là do bia rượu làm tôi choáng váng, đầu óc không tỉnh táo rồi!
Tôi vội rút tay về.
Kết quả vì kéo hơi mạnh, cơ thể Hề Thâm theo đà đổ xuống, áp sát tôi.
Cả người cậu ta dính sát tôi, từng đường nét đều khớp nhau hoàn hảo như được khắc ra cho vừa vặn.
“Hi Hi,” giọng nói trầm thấp, ấm áp vang lên bên tai tôi, “Chị đã ly hôn, em thì độc thân, hai người trưởng thành, lại có chút men trong người… nếu có xảy ra chuyện gì, cũng đâu có gì sai, đúng không?”
Lời lẽ dịu dàng, hơi thở nóng hổi khiến vành tai tôi tê rần.
Tôi không nhịn được run nhẹ.
Rõ ràng tôi say mất rồi… không thì sao lại thấy những lời cậu ta nói nghe cũng có lý đến thế?
Giang Nguyên còn có thể ngoại tình ngay trong hôn nhân.
Tôi đã ly hôn rồi, có làm gì thì cũng đâu phạm pháp.
Chưa kịp nghĩ thông suốt, tôi đã cảm nhận được vành tai mình bị ngậm lấy.
Một luồng tê dại như có luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Tên khốn này, sao lại biết chỗ nhạy cảm của tôi vậy chứ?!
Tôi quay đầu, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào gương mặt sát bên.
Ngũ quan rõ nét, mặt hơi ửng đỏ vì rượu, đôi mắt lim dim quyến rũ, khuy áo sơ mi cởi đến nút thứ hai, để lộ chút xương quai xanh gợi cảm.
Cái dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa cấm dục này… đúng chuẩn gu tôi từ đầu đến cuối.
Bảo tôi nhịn, nhịn kiểu gì?!
Tôi quyết định bốc đồng một lần, đưa tay quàng qua cổ cậu ta.
Nhưng còn chưa kịp làm gì thêm, môi tôi đã bị cậu ta chặn lấy, nụ hôn như cơn bão bất ngờ ập đến, cuốn tôi vào xoáy nước.
Trời đất quay cuồng, đầu óc tôi choáng váng.
Kết hôn hơn hai năm, tôi chưa từng biết, tiếp xúc gần gũi giữa đàn ông và phụ nữ… lại có thể khiến người ta say đắm đến thế này.
Khi đã bắt đầu, chẳng còn đường lui.
Chúng tôi từ ghế sofa chuyển sang phòng tắm.
Từ bồn tắm lại kéo nhau ra giường.
Đêm ấy, tôi nếm trải một loại khoái cảm chưa từng biết đến.
Cuối cùng, tôi khóc đến khàn cả giọng, không ngừng xin tha, Hề Thâm mới chịu buông tha cho tôi.
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi như nghe thấy ai đó thì thầm bên tai:
“Đợi em ba năm rồi… cuối cùng cũng chờ được đến khoảnh khắc này.”
14
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.
“Alo, có chuyện gì thế?”
“Hi Hi, hôm qua tao đi rồi mà mày còn đi karaoke hả? Sao giọng mày khàn như vịt thế kia?”
Tôi nghẹn lời, im lặng trong chốc lát, chẳng biết nên viện lý do gì.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên giọng Hề Thâm đầy phấn khởi: “Hi Hi ơi, dậy rồi à? Rửa mặt nhanh lên, ăn sáng nè!”
Giọng rõ to, to đến mức đầu dây bên kia là Tiêu Tiêu nghe thấy mồn một.
Tôi nghi hắn cố tình.
“Lâm Hi! Trong nhà mày có đàn ông! Khai mau! Là ai?! Mày chờ đấy, tao nghỉ làm tới ngay!”
“Đừng đừng đừng, Tiêu Tiêu! Mày tìm tao có chuyện gì?”
“Hôm nay chồng cũ mày cưới vợ đấy, không định đến phá cho vui à?”
“Cái gì?! Không phải bảo tuần sau à?”
Tôi giật mình.
Rõ ràng lần trước Vương Mộng Đình nói là tuần sau cơ mà.
Tôi cúp máy, quay sang nhìn Hề Thâm đang ngồi bên bàn ăn, nhã nhặn ăn sáng, bỗng thấy đau đầu không thôi.
“Sao cậu còn chưa đi?”
“Hi Hi à, đêm qua em cũng vất vả lắm, chẳng lẽ một bữa sáng chị cũng không nỡ cho em ăn à?”
Hề Thâm nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội lại u uất, y như cún con sắp bị bỏ rơi.
Nhưng cái miệng lại nói ra toàn lời… khiến tôi đỏ mặt đến tận mang tai.
Nghĩ đến cái đêm hoang đường vừa rồi, má tôi nóng ran như sắp bốc cháy.
“Vậy… vậy thì ăn lẹ đi, ăn xong thì… đi lẹ giùm cái!”
Tôi lắp bắp gượng gạo, giả vờ bình tĩnh, cắm đầu ăn nhanh rồi vội vàng lao ra khỏi nhà.
Mãi đến khi chạy xa rồi tôi mới sực nhớ: đó là nhà tôi, tại sao người bỏ chạy lại là tôi?!
Nhưng bảo tôi quay lại á?
Đừng mơ.
Tôi sống ngoan ngoãn hai mươi tám năm trời, vậy mà đúng ngày ly hôn lại chơi lớn…
Nếu để Tiêu Tiêu biết, nó sẽ cười tôi đến chết mất.
Tôi thề sẽ chôn bí mật này xuống đáy lòng.
Sau khi lượn quanh khu nhà hai vòng, tôi nhận được điện thoại của Hề Thâm.
Cậu nói đã về rồi.
Phòng ngủ đã dọn dẹp gọn gàng, rác trong bếp cũng mang đi, còn để lại trên bàn một bát chè táo đỏ tuyết nhĩ để tôi bồi bổ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt quay về nhà.
Sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, tôi gọi cho sư huynh Triệu để xác nhận lại kế hoạch hành động, rồi gọi xe tới địa chỉ khách sạn Tiêu Tiêu gửi.
Khi tôi đến nơi, Giang Nguyên và Vương Mộng Đình đang đứng trước cửa chào khách.
Trai tài gái sắc, nhìn thì đúng là đẹp đôi… nếu người xem không biết bản chất thật của chúng.
Giang Nguyên thấy tôi, sắc mặt khựng lại trong giây lát, sau đó liền cong môi cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt: “Sao đi có một mình? Tên tiểu bạch kiểm đó bỏ rơi cô rồi à?”
Vương Mộng Đình cũng bước tới, cười hả hê: “Không ngờ chị thật sự đến đấy. Chị cứ yên tâm nha, em nhất định sẽ xếp chị vào vị trí có tầm nhìn đẹp nhất, để chị được tận mắt chứng kiến đám cưới hạnh phúc của em và anh Nguyên!”
“Vậy thì cảm ơn em trước.”
Tôi mỉm cười chân thành.
Tầm nhìn đẹp nhất mà—mới dễ xem trò vui chứ.
15
11 giờ 58 phút, buổi lễ bắt đầu đúng giờ.
Cặp đôi “trai tài gái sắc” đứng dưới ánh đèn sân khấu, trông vô cùng xứng đôi vừa lứa.
MC đầy cảm xúc kể lại câu chuyện tình đẹp như mơ giữa hai người: từ quen biết, yêu nhau cho đến ngày nên duyên.
Trên màn hình lớn phía sau, lẽ ra đang chiếu ảnh cưới lãng mạn của họ, bỗng nhiên lại phát một đoạn video—
Một đoạn clip rõ nét không che, cảnh nóng giữa một nam một nữ.
Mà nữ chính không ai khác, chính là Vương Mộng Đình.
Còn nam chính… lại không phải Giang Nguyên.
Vương Mộng Đình lập tức tái mặt, hét lên yêu cầu tắt video.
Một giây sau, màn hình quả thật tối lại.
Nhưng ngay sau đó, thay vào video là một… bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, chiếm trọn màn hình.
Dòng chữ đỏ nổi bật đập thẳng vào mắt tất cả mọi người: “Giang Nguyên: Chẩn đoán vô sinh.”
Tôi nhìn gương mặt Giang Nguyên từ xanh mét chuyển sang trắng bệch, chỉ thấy lòng sảng khoái vô cùng.
Khách khứa bắt đầu xôn xao, ồn ào đến mức tiếng gào khóc của Vương Mộng Đình cũng bị nhấn chìm.
Tôi nghĩ: Chưa xong đâu.
Ngay sau đó, màn hình lại chuyển cảnh, lần này là từng bản hợp đồng, tài liệu kế toán, giấy tờ…
Tất cả đều được đánh dấu đỏ, tố cáo những lần Giang Nguyên làm sổ sách giả, nhận tiền “lót tay” sau lưng công ty.
Ông chủ của công ty nơi Giang Nguyên làm việc cũng có mặt hôm đó, tức giận đến mức đứng dậy tuyên bố trước toàn hội trường: “Từ hôm nay, Giang Nguyên chính thức bị sa thải! Mọi vi phạm pháp luật sẽ giao cho pháp lý xử lý. Chuẩn bị mà nhận đơn kiện!”
“Chính là cô! Lâm Hi, tất cả là do cô làm phải không?! Cô đáng chết! Đồ đàn bà độc ác!”
Giang Nguyên giữa đám đông thấy mặt tôi, tức giận lao đến, giơ nắm đấm định đánh.
Tôi bình tĩnh nắm lấy cánh tay hắn, vung người quật ngược qua vai—một cú ném dứt khoát đập hắn xuống đất.
Tôi đứng cao nhìn xuống hắn, cười dịu dàng: “Giang Nguyên, lẽ ra anh nên cảm ơn tôi. Anh không những bị đội nón xanh, còn suýt phải làm cha của con người khác. Tôi chỉ giúp anh gỡ cái nón ấy ra thôi. Anh thấy món quà hôm nay có vừa ý không?”
Đúng vậy, tôi đã âm thầm chuẩn bị suốt hơn một tháng, chỉ để hôm nay cho Giang Nguyên một cú đòn chí mạng.
Vương Mộng Đình lúc này cũng nhào tới, nước mắt nước mũi tèm nhem, níu lấy tay Giang Nguyên: “Anh Nguyên! Đừng nghe cô ta nói bậy! Tất cả đều là cô ta bịa đặt, không phải sự thật!”
“BỐP!”
Một cái tát trời giáng đáp thẳng vào mặt cô ta.
Giang Nguyên dường như dùng hết sức bình sinh, đánh cho cô ta ngã sấp xuống sàn.
Vương Mộng Đình cố bò lại gần, định ôm lấy Giang Nguyên, nhưng đột nhiên rú lên đau đớn, ôm bụng lăn lộn dưới đất: “Đau quá… bụng em… anh Nguyên… cứu em… cứu con của em với…”
Còn Giang Nguyên thì ngồi bệt dưới đất, mặt mũi xám ngoét, hoàn toàn mất hồn, chẳng còn quan tâm đến bất kỳ điều gì xung quanh.
Tôi không muốn tiếp tục chứng kiến vở hài kịch nhơ nhớp này nữa, quay lưng rời đi.
Bên ngoài khách sạn, trời xanh ngắt, nắng ấm rực rỡ.
Giống như tôi lúc này—thanh thản, nhẹ nhõm, tự do.
16
Một tháng sau, tôi đang đứng trong một căn phòng học tồi tàn, sâu tận trong lòng dãy núi Mười Vạn Đại Sơn, dạy những đứa trẻ viết từng nét chữ lên chiếc bảng đen cũ kỹ: “Giá trị thực sự của người phụ nữ không nằm ở việc bám víu vào ai, mà ở chỗ tự mình tạo nên cuộc đời.”
Nơi đây nghèo khó và lạc hậu, con gái gần như không được đến trường.
Mới mười ba, mười bốn tuổi—độ tuổi đẹp nhất đời người—lại phải lấy chồng, sinh con, rồi cả đời lệ thuộc vào một người đàn ông.
Tôi đã đem toàn bộ tài sản được chia sau ly hôn quyên góp, lập nên một quỹ cứu trợ, chuyên hỗ trợ các bé gái không có điều kiện đến trường.
Tôi cũng tự mình đến đây, dùng chính trải nghiệm của mình để dạy các em:
Đừng bao giờ phụ thuộc vào ai.
Chỉ khi tự mình mạnh mẽ, các em mới thật sự nắm được vận mệnh trong tay.
Ngoài giờ học, tôi còn dạy các em cách tự vệ.
Cả cơ thể và tâm hồn đều phải mạnh mẽ, thì mới có thể bảo vệ bản thân khỏi tổn thương.
Nhìn những gương mặt nhỏ bé dưới nắng, rạng rỡ như nụ hoa, tôi giơ máy lên chụp một tấm ảnh, rồi đăng lên mạng xã hội với dòng chữ:
“Gửi tới mọi cô gái: Hôn nhân không phải tất cả, độc lập mới là nguồn sức mạnh lâu dài. Ước gì chúng ta đều có thể trở thành ánh sáng của chính mình.”
Bài đăng nhanh chóng nhận được vô số lượt thích và bình luận.
Tiêu Tiêu hỏi tôi khi nào quay về.
Sư huynh Triệu hỏi tôi có quen cuộc sống trên núi chưa.
Sư phụ thì chỉ đơn giản nhắn: “Tự chăm sóc mình cho tốt.”
Chị Trương viết hẳn một bài dài, khen tôi quá ngầu, chuyện tôi “xé xác tra nam” đã lan khắp công ty, truyền cảm hứng mạnh mẽ cho mọi người.
Chỉ có một bình luận viết ngắn gọn thế này:
“Hi Hi, đợi tôi. Tôi đến ngay.”
Tôi liếc nhìn, cười nhẹ, không để tâm.
Không ngờ, hôm sau khi đang dạy tiết tự vệ, thầy hiệu trưởng chạy vào từ cổng trường hô lớn:
“Cô giáo Lâm, có người tìm!”
Tôi nghi hoặc bước ra, chỉ thấy Hề Thâm đang kéo một chiếc vali to bự, đi ngược nắng, tiến thẳng về phía tôi.
[Hoàn]
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com