Chương 2
Tô Uyển im lặng, nhưng mấy người phụ nữ bên cạnh cô ta bỗng nhào đến túm tóc tôi.
“Đã cho cô cơ hội xuống thang rồi mà không biết điều, đừng trách bọn tôi không khách sáo!”
“Tưởng từng quen với Phó Yến Từ là có thể lên trời chắc?”
Không ai để ý chuyện xảy ra thế nào, chớp mắt đã đánh lộn thành một đoàn.
Trong lúc hỗn loạn, có người hét lớn: “Phó Yến Từ!”
Chỉ một giây sau, vài người phụ nữ bị bảo vệ kéo ra.
Tôi với mái tóc rối bời, im lặng nhìn Phó Yến Từ chậm rãi bước qua đám đông đến gần.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, anh cúi người, đắp áo vest lên bờ vai đang run rẩy của tôi.
Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng, không rõ cảm xúc:
“Các người đối xử với bạn gái tôi như thế này, là muốn hoàn toàn cắt đứt với nhà họ Phó sao?”
5
Phó Yến Từ thật sự đã đến.
Bất chấp sự cản trở của Tô Uyển, anh đưa tôi rời khỏi đó.
Trong không gian chật hẹp của xe, tôi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Anh nhẹ nhàng vén mớ tóc rối bời bên trán tôi.
Dưới ánh đèn mờ, gương mặt góc cạnh lạnh lùng ấy căng cứng.
Sau bốn năm ngày ngày ở bên anh, tôi thừa hiểu đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp nổi giận.
Không khí trong xe ngày càng ngột ngạt, tôi vô thức định mở cửa trốn ra ngoài.
Vừa chạm vào tay nắm, cơ thể đã bị kéo ngược lại.
Trong lúc giằng co, tôi chạm phải ánh mắt sâu thẳm ấy.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh hơi sửng sốt, sau đó khẽ nhếch môi cười.
Tôi càng tức hơn: “Buông tôi ra!”
Anh không những không buông, mà còn ôm tôi đặt lên đùi, giữ chặt cổ tay không cho vùng vẫy.
“Thà nghiến răng chịu đựng cũng không chịu gọi cho tôi, em hận tôi đến thế sao?”
Hơi thở ấm nóng phả lên cổ tôi, tôi quay mặt sang bên khác: “Tôi không hận anh.”
Là một ông chủ, anh tài giỏi, chưa từng bạc đãi cấp dưới.
Là một người yêu, anh chu đáo, đáp ứng mọi tưởng tượng của tôi về một người đàn ông lý tưởng.
Tôi thật sự không hận anh.
“Nếu đã không hận, thì quay lại làm đi. Đơn nghỉ việc tôi chưa duyệt.”
“Với cả, đưa tôi ra khỏi danh sách chặn đi.”
Tôi khựng lại, mãi mới nhớ ra, hôm rời đi tôi đã chặn và xoá mọi cách liên lạc với anh.
Lúc đó tôi hạ quyết tâm, xoá rồi thì tuyệt đối không quay đầu.
Nếu giờ đưa anh ra khỏi danh sách chặn, vậy những ngày qua tôi cố gắng xây dựng lại tâm lý để làm gì?
Trong xe, bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy anh mở lời:
“Thẩm Diểu, em có muốn kết hôn với tôi không?”
Khoảnh khắc đó, tôi gần như tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay cho tôi biết, đây là sự thật.
Ngước lên nhìn, trên tay tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương bạch kim.
Năm 18 tuổi, tôi vừa gặp đã yêu Phó Yến Từ.
Năm 22 tuổi, tôi bước theo anh vào công ty của anh.
Năm 24 tuổi, tôi được ở bên anh như mong ước.
Năm 26 tuổi, tôi dốc hết sức mới rời khỏi anh cho bằng được, vậy mà giờ anh lại cầu hôn tôi.
“Tại sao?” Tôi khẽ hỏi.
Phó Yến Từ nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay tôi.
“Anh và Tô Uyển không như lời người ngoài đồn đại. Cô ấy là em gái cùng lớn lên với anh, từng hẹn hò một thời gian, nhưng không hợp nên chia tay.”
“Giờ cô ấy về nước, muốn nối lại tình xưa, nhưng anh đã có em rồi.”
“Thẩm Diểu, nhà họ Phó và nhà họ Tô hợp tác đã nhiều năm, quan hệ rất phức tạp, anh không thể tuyệt tình được.”
Giọng anh chân thành tha thiết, bất kỳ ai nghe cũng sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lý trí mách bảo tôi nên từ chối.
Nhưng từng tế bào trong người tôi đều đang gào thét, muốn cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa.
Thế nhưng, hình ảnh anh và Tô Uyển ôm hôn nhau cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.
Anh nói Tô Uyển chỉ là em gái.
Nhưng em gái có thể hôn nhau sao?
Tôi vừa định mở miệng, thì tiếng chuông điện thoại đã ngắt lời tôi.
Anh bắt máy, không biết bên kia nói gì, sắc mặt anh chợt thay đổi.
“Thẩm Diểu, anh phải đi đây, Tô Uyển gặp chuyện rồi.”
Không đợi tôi trả lời, anh đã xuống xe, bước đi nhanh đến mức vội vã.
Tôi ngồi trong xe, đợi rất lâu, rất lâu.
Lâu đến mức tài xế không nhịn được hỏi: “Trợ lý Thẩm, cô có muốn đến đó xem thử không?”
Tôi không nói, chỉ mở đoạn video vừa được gửi đến.
Trong video, Phó Yến Từ đang ôm lấy Tô Uyển ướt sũng cả người, sắc mặt âm trầm nhìn mọi người xung quanh.
“Nếu xảy ra chuyện gì với Uyển Uyển, hôm nay tất cả các người đều phải chịu trách nhiệm!”
Có người nhỏ giọng: “Bọn tôi đâu biết cô ấy không biết bơi… cô ấy cũng chẳng nói, rồi cứ thế nhảy… nhảy xuống nước…”
Người phụ nữ đầu tiên túm tóc tôi thì nói:
“Cũng không thể trách bọn tôi được, anh giữa đám đông lại kéo một trợ lý nhỏ như cô ta đi, rồi để lại Tô Uyển một mình ở đây.”
Một người nói, rồi có thêm người thứ hai, thứ ba…
Mọi người đều cho rằng Phó Yến Từ không nên vì tôi mà để Tô Uyển một mình ở lại chịu mọi áp lực.
Phó Yến Từ không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Tô Uyển.
Video đến đó tôi không xem tiếp nữa.
Tôi nói với tài xế: “Tôi không đến nữa đâu.”
Vừa cất lời mới phát hiện cổ họng mình khô khốc.
Tôi tháo nhẫn, đưa cho tài xế.
“Làm phiền anh đưa cái này cho Tổng Giám đốc Phó.”
Tôi mở cửa, bước xuống xe.
Về đến nhà, tôi tắm rửa rồi chui vào chăn, nhưng mãi vẫn không sao ngủ được.
Hộp thư báo có email mới.
Mở ra xem, là người đã tài trợ cho tôi trước đây.
Chỉ có một câu:
【Tôi đang cần một người giúp tôi. Phó Yến Từ trả cô bao nhiêu, tôi trả gấp ba.】
Tôi gõ rồi xoá, lại gõ rồi xoá.
Cuối cùng, chỉ gửi lại một chữ:
【Được.】
6
Phó Yến Từ liên lạc với tôi vào chiều hôm sau.
Lúc đó, tôi vừa làm xong thủ tục nghỉ việc.
Anh bảo tôi đợi.
Chẳng bao lâu, xe anh đã dừng lại trước mặt tôi.
“Lên xe đi.”
Tôi giữ khoảng cách, lạnh nhạt từ chối: “Tổng Giám đốc Phó, tôi đang vội, có chuyện gì anh nói luôn đi.”
Chỉ một tiếng “Tổng Giám đốc Phó”, sắc mặt Phó Yến Từ lập tức trầm xuống.
“Thẩm Diểu.” Giọng anh thấp đến mức khiến người ta run rẩy. “Lên xe.”
Tôi không nhúc nhích.
Phó Yến Từ cũng không chịu rời đi.
Anh rất cố chấp, nhất định phải kéo tôi lên xe cho bằng được.
Đúng lúc tan làm, từng nhóm đồng nghiệp bước ra khỏi toà nhà, ánh mắt hiếu kỳ dừng lại nhiều hơn bình thường.
Xe anh chắn ở ven đường, tôi bước đi lên phía trước, anh liền từ từ lái xe bám theo.
Cứ như vậy thì làm sao tôi bắt được taxi?
Nhìn trời đầy mây đen, tôi đành thoả hiệp.
Tôi lên xe, báo địa chỉ, rồi im lặng không nói thêm lời nào.
Phó Yến Từ hơi cau mày: “Lát nữa thu dọn đồ đạc, dọn về nhà đi.”
“Tôi không cần, chỗ ở hiện giờ của tôi rất tốt.”
Anh cụp mắt xuống, không nói gì nữa.
Tới trước khu chung cư, tôi mở cửa xe bước xuống, Phó Yến Từ cũng đi theo xuống.
“Tổng Giám đốc Phó.” Tôi dừng lại. “Tôi có thể tự lên, không cần anh tiễn.”
Nhưng anh như không nghe thấy gì, cứ thế đi thẳng lên phía trước.
“Tòa nào? Tầng số mấy?”
Phó Yến Từ là người rất cố chấp, chuyện anh đã quyết thì chẳng ai cản nổi.
Lúc này, anh rõ ràng mang dáng vẻ “không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc”.
Tôi không ngăn được, cũng không muốn ngăn nữa.
Đi thang máy đến tầng mình, tôi dừng lại trước cửa.
“Hôm nay không tiện, tôi không mời anh vào ngồi đâu.”
Tôi cứ nghĩ anh sẽ cố chấp đòi vào.
Không ngờ anh chỉ nói: “Được. Em vào thu dọn đồ đi, tôi chờ ở đây.”
Tôi nhíu mày: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh chưa đồng ý.” Giọng anh điềm nhiên. “Hơn nữa, tối qua em đã nhận nhẫn của anh.”
“Chiếc nhẫn đó, tôi đã nhờ anh Trần chuyển lại cho anh rồi!”
Hôm đó, anh Trần còn gửi tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh, Phó Yến Từ đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, không rõ đang nghĩ gì.
Vậy mà giờ, anh lại một mực nói chưa nhận được.
“Nếu em thực sự muốn chia tay, vậy thì khi nào đưa lại nhẫn, khi đó chia tay.”
Cái giọng điệu ấy, không khác gì một kẻ vô lại.
Tôi nghiến răng: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Dọn về nhà, anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Tôi chưa từng thấy một Phó Yến Từ như vậy.
Vô lý, lại còn ra vẻ đương nhiên.
Anh tin chắc tôi sẽ không đủ tàn nhẫn để dứt khoát rời bỏ anh.
Bởi vì trước đây, chỉ cần anh hơi hạ giọng, cho dù tôi có giận thế nào, cuối cùng vẫn sẽ tha thứ.
Nhưng anh không biết, lần này tôi đã thật sự quyết tâm cắt đứt tất cả.
7
“Phó Yến Từ, thật ra tôi…”
Cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn, không báo trước, xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
Sắc mặt anh ta ôn hoà, tự nhiên đón lấy túi xách của tôi: “Về đúng lúc lắm, chú sắp nấu cơm xong rồi.”
Tôi gật đầu, xoay người bước vào nhà.
Nhưng tay lại bị Phó Yến Từ nắm lấy.
Sắc mặt anh lạnh đi, “Thẩm Diểu, anh ta là ai?”
Không đợi tôi trả lời, người ngồi trên xe lăn đã mở miệng:
“Lục Tẫn. Tổng Giám đốc Phó, danh tiếng ngài tôi đã được nghe nhiều rồi.”
Đôi mắt Phó Yến Từ nheo lại đầy nguy hiểm: “Anh chính là Lục Tẫn.”
Lục Tẫn là con trai độc nhất của nhà họ Lục, mười năm trước gặp tai nạn xe, được đưa ra nước ngoài dưỡng thương, mới về nước không lâu.
Trong suốt mười năm đó, anh ta chưa từng xuất hiện trên truyền thông, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào.
Vì vậy, ai cũng biết tập đoàn Lục thị có một thiếu gia tên Lục Tẫn, nhưng gần như chẳng ai biết anh ta trông thế nào.
Trong hành lang yên ắng, hai người đàn ông lặng lẽ đánh giá nhau.
Không khí bao trùm một cảm giác kỳ dị đến nghẹt thở.
Tôi khẽ giật tay, nhưng Phó Yến Từ không hề nhúc nhích.
Bàn tay bên cạnh siết chặt thành nắm đấm, đôi môi mím chặt.
Đó là dấu hiệu anh sắp bùng nổ.
Ngay khi tôi tưởng anh sẽ mất kiểm soát, Lục Tẫn đột nhiên lên tiếng:
“Chú hình như đang gọi tôi, em vào xem thử đi?”
Tôi gật đầu, quay sang nhìn Phó Yến Từ: “Tổng Giám đốc Phó, anh đứng đây mà để ba tôi thấy được thì không hay đâu.”
Ánh mắt anh tối lại, nhưng cuối cùng vẫn buông tay.
Tôi nhân cơ hội rút lui.
Chân tôi vừa bước vào nhà, Phó Yến Từ cũng theo sau: “Tôi vào chào chú một tiếng.”
Nói xong đã bước vào bếp.
Không biết anh nói gì với ba tôi.
Chỉ biết ba giữ anh lại ăn cơm, còn nhiệt tình tiễn xuống tận lầu.
Đợi trợ lý của Lục Tẫn đến đón anh ấy đi, ba tôi gọi tôi lại khi tôi định về phòng.
“Diểu Diểu, mai con thu xếp rồi về nhà với Phó Yến Từ đi.”
Tôi không tin nổi: “Ba! Con đã nói rồi mà, anh ta có người bên cạnh rồi cơ mà!”
“Thì sao? Chẳng phải nó vừa cầu hôn con đấy à?”
Ba tôi không để tâm: “Người ta Phó Yến Từ đã hạ mình đến vậy để giữ con lại, con cũng đừng có ra giá quá.”
Tôi nóng nảy: “Ba!”
Ông cắt ngang lời tôi: “Nếu con không quay lại với nó, đừng gọi ta là ba nữa! Hay là con để mắt đến Lục Tẫn rồi? Ba nói cho con biết, con với cái thằng què đó không có cửa đâu!”
Tôi sững sờ nhìn ông, không dám tin nổi ba mình lại có thể thốt ra những lời vong ân bội nghĩa như vậy.
Bình luận cho chương "Chương 2"
THẢO LUẬN TRUYỆN
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com