Chương 4
23
Tưởng Huân cũng là một trong những người tham gia trò chơi cá cược của Lục Tắc.
Hắn ta nhìn ra được tâm trạng của Lục Tắc: “Nói thật nhé, nếu cậu thật sự thích cô gái kia thì bỏ ra chút tiền, nuôi dưỡng người ta được, xin lỗi cô ấy là xong, có gì đâu.”
“Câm miệng.”
Ánh mắt Lục Tắc bất an lướt qua tôi.
Nhưng tôi chỉ là một tấm phông nền yên tĩnh. Tôi đưa cà phê vào, mang theo một tập tài liệu, ánh mắt cũng không dừng lại trên người bọn họ.
Tôi lờ mờ đoán được sau khi tốt nghiệp đại học, Lục Tắc đã ‘ngoan ngoãn’ hơn hẳn, giờ dưới sự xúi giục của đám bạn bè xấu, hắn lại lấy tôi ra để đánh cược.
Đánh cược xem tôi yêu hắn bao nhiêu, có thể vì hắn mà trả giá bao nhiêu.
Có lẽ bọn họ còn cố ý hỏi đểu xem kinh nghiệm của tôi ở phương diện kia có bằng mấy cô gái khác hay không.
Người đứng trên cao thích nhất là nhìn người tầng áp chót giãy dụa.
Thật ra trong tình yêu cũng vậy.
Được yêu vĩnh viễn không sợ hãi, còn người dũng cảm trả giá cho tình yêu lại tựa như một kẻ ngốc.
24
Hạ Ninh uống say ở quán bar, bảo tôi tới đón cô ấy.
Nhưng lúc tôi đi, cô ấy đang cầm một chai rượu mắng một người đàn ông xa lạ:
“Đàn ông đều là đồ chó chết, lòng lang dạ sói!”
…
Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại, xin lỗi người đàn ông kia: “Xin lỗi xin lỗi, bạn tôi uống say rồi, thật ngại quá.”
“Không sao.”
Lúc này tôi mới chú ý tới người đàn ông kia có dáng vẻ rất đẹp, đôi mắt đào hoa, khóe môi mang theo nụ cười nhạt nhẽo.
Vừa hay, hiện tại tôi rất dị ứng với đàn ông đẹp trai.
“Chờ một chút.” Anh ấy chợt ngăn cản tôi lại: “Cậu là… Chu Uyển?”
25
Tôi và Kỷ Chi Hằng là bạn thời đại học.
Anh ấy là lớp trưởng, bởi vì tôi còn bận làm thêm nên có đôi khi cần xin nghỉ, rất quen thuộc với anh ấy.
Anh ấy là học thần của trường, lúc nào cũng đứng đầu khoa, đạt điểm gần như tối đa, đẹp trai đến mức không có thật.
Mỗi lần tôi tìm anh ấy xin nghỉ đều mang tâm thái giải quyết việc chung.
Cho đến một ngày, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Chu Uyển, cậu làm thêm ở quán cà phê ngay gần trường phải không?”
Tôi gật đầu.
Anh ấy không nói gì thêm, nhưng sau ngày hôm đó, tôi lại gặp anh ấy ở quán cà phê.
Tôi tưởng Kỷ Chi Hằng sẽ giả vờ như không biết tôi.
Đến nơi, anh ấy không gọi đồ uống luôn mà chỉ hỏi tôi xem tôi có được trích phần trăm hoa hồng của mỗi đơn hay không.
Tôi chỉ có thể ngượng ngùng mỉm cười: “Bán cà phê không được trích phần trăm.”
Anh ấy cũng mỉm cười theo: “Vậy cho tôi gọi một ly Americano đi.”
Từ đó về sau, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy Kỷ Chi Hằng tới.
Anh ấy rất yên tĩnh, bình thường sau khi gọi một ly cà phê, anh ấy sẽ ở trong góc đọc sách hoặc viết luận văn.
Thoạt nhìn không giống bạn bè cùng một nhóm với Lục Tắc.
26
Tôi và Kỷ Chi Hằng đưa Hạ Ninh ra khỏi quán bar.
“Cô ấy thất tình à?” Anh ấy hỏi.
Tôi có chút xấu hổ lắc đầu: “Không có… chắc là uống say quá muốn mắng chửi người ta vậy thôi.”
Anh ấy cười ra tiếng: “Thảo hảo, tôi từng nghe ba tôi nói cô ấy là người rất cá tính.”
Lúc đón xe ở ven đường, Kỷ Chi Hằng đột nhiên lấy điện thoại ra: “Năm đó sau khi tốt nghiệp cậu đã đổi số điện thoại rồi nhỉ, không có ai liên lạc được với cậu nữa. Giờ may mắn gặp lại, hay là cậu cho tôi số để tiện liên lạc đi.”
Tôi suy tư một lát bèn gật đầu.
Hạ Ninh chơi mệt rồi, vừa lên xe liền ngủ thiếp đi.
Tôi và Kỷ Chi Hằng vất vả lắm mới đưa cô ấy về nhà.
“Tôi đưa cậu về nhà.” Anh ấy nói với tôi.
Lúc này đã gần rạng sáng, sau khi do dự một lát, tôi bèn gật đầu đồng ý.
27
Kỷ Chi Hằng tựa như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại.
Chúng tôi nói chút chuyện thời đại học, hàn huyên tình hình gần đây.
“Sớm biết lúc trước cậu làm việc ở chỗ Tây Hồ thì tôi đã qua đó ủng hộ cậu rồi.”
“Đừng mà, nếu cậu tới thì tôi phải trả lại tiền mời cậu mất.”
Anh ấy cười trêu ghẹo tôi: “Tôi ngại để con gái mời uống cà phê lắm.”
Rất nhanh đã tới cửa tiểu khu.
Tôi đang định bảo Kỷ Chi Hằng dừng ở chỗ này, tôi tự trở về là được.
Ven đường, một chiếc Land Rover đột nhiên bật đèn xe, chiếu thẳng lên người chúng tôi.
“Kỷ Chi Hằng.”
Lục Tắc đẩy cửa xe xuống, vẻ mặt không rõ là vui hay giận: “Cậu ở đây làm gì?”
28
Tôi vô thức lùi lại hai bước.
Kỷ Chi Hằng đi lên trước, bất động thanh sắc đứng trước người tôi: “Muộn rồi, tôi đưa bạn về nhà.”
“Bạn?”
Lục Tắc cao hơn Kỷ Chi Hằng một chút, hắn mặc áo khoác da, nhìn lấn át hơn hẳn: “Cậu quen biết nhân viên công ty tôi lúc nào vậy?”
Kỷ Chi Hằng vừa định mở miệng thì đã bị tôi ngắt lời: “Chúng tôi là bạn đại học của nhau. Lục tổng, ngài không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhân viên chứ?”
“A Uyển…”
Kỷ Chi Hằng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tôi đột nhiên thay đổi.
Lục Tắc nhìn anh ấy rồi lại nhìn tôi: “Cậu để tôi nói riêng với cô ấy hai câu, có được không? Chỉ một lát thôi.”
Tôi biết hắn đang hạ thấp mình.
Thậm chí còn không tránh né Kỷ Chi Hằng.
Thấy tôi chần chừ, Lục Tắc lại nói: “A Uyển, em cũng biết mà đúng không? Chúng ta cần nói chuyện.”
Giọng nói ấm áp của Kỷ Chi Hằng cắt đứt lời hắn:
“Có chuyện gì lần sau hãy nói.”
“Hiện tại đã là đêm khuya, Chu Uyển là con gái ở bên ngoài không an toàn. Hơn nữa cậu cũng không thể cam đoan rằng cô ấy ở bên cậu sẽ được an toàn mà.”
29
Về đến nhà, tôi gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Chi Hằng, cảm ơn anh ấy đã giải vây cho tôi.
Anh ấy gửi sticker hình mèo ý bảo không có gì.
Tôi lo lắng hỏi: “Cậu và anh ta quen biết nhau, làm như vậy có thể mang đến phiền toái cho cậu không?”
Anh ấy trả lời: “Yên tâm, không sao cả.”
Kỷ Chi Hằng vĩnh viễn đều là như vậy.
Thoạt nhìn lạnh lùng nhưng lại rất ôn hòa, đối nhân xử thế có chừng mực của riêng mình.
Ngày hôm sau lúc đến công ty, Lục Tắc không tới.
Hạ Ninh gọi điện thoại hẹn tôi tan làm cùng đi dạo phố.
“Thì ra tối hôm qua tôi mắng Kỷ Chi Hằng à, vậy thì không sao.” Hạ Ninh cười ha ha: “Có một lần tôi uống say, ba tôi bảo anh ấy tới đón tôi, thế là suốt đoạn đường tôi mắng chửi anh ấy suốt, anh ấy chẳng dám cãi lại câu nào ha ha.”
“Quả thật sức chiến đấu của cậu rất mạnh.”
Một lần nữa bước lên tầng bán đồ xa xỉ phẩm kia, tâm tình của tôi đã hoàn toàn khác xưa.
Nền tảng tốt là nơi thích hợp nhất để bồi dưỡng con người.
Tôi nhìn chính mình trong gương, hoàn toàn không còn bóng dáng của cô gái làm công mấy tháng trước.
Trong lúc Hạ Ninh đang xem quần áo, cô ấy nói với tôi vài chuyện hay ho:
“Bây giờ tôi mới biết, thì ra thời gian trước Lục Tắc biến mất không phải đi công tác mà là yêu đương với một cô gái.”
“Yêu đương thì thôi đi, nào ngờ hắn lại đánh cược với đám bạn bè xấu Tưởng Huân để xem người ta yêu hắn bao nhiêu, nguyện ý cho hắn bao nhiêu. Con mẹ nó không phải quá thất đức sao?”
“Kết quả sau đó cô gái biết chuyện, chia tay với hắn không chút do dự. Bây giờ thì tốt rồi, tên khốn kia bắt đầu hối hận, luống cuống, cả ngày thất thần, đêm qua đột nhiên nổi điên gọi điện thoại bảo người ta tới Tây Hồ tìm đồ… à, hình như đó là đồng hồ mà cô gái kia mua cho hắn thì phải.”
Tay cầm túi xách của tôi đột nhiên siết chặt.
Khắc chế giọng nói run rẩy, cực lực áp chế nội tâm xao động.
Rõ ràng đã đoán được bảy, tám phần nhưng lúc nghe đến vẫn đau lòng như vậy.
“Tìm cả đêm cũng không biết có tìm được hay không, thế nên hắn mới không đến công ty, đúng là kẻ thần kinh… Chờ một chút, A Uyển, cậu làm sao vậy?”
Tôi vừa phủ nhận vừa luống cuống tay chân tìm khăn giấy từ trong túi xách.
Hạ Ninh dừng lại, đột nhiên kịp phản ứng:
“Nghe nói cô gái kia từng làm thêm ở quán cà phê, hình như đó chính là quán của cậu…”
30
Lúc Hạ Ninh đưa tôi về nhà còn cẩn thận hỏi han: “A Uyển, thật ngại quá… Tôi không ngờ cô gái kia chính là cậu.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, thật ra tôi cũng đoán được bảy, tám phần rồi.”
“Không sao, không sao cả, bị tra nam làm tổn thương là vận mệnh của mỹ nữ chúng ta!”
Hạ Ninh nắm tay tôi: “Lục Tắc chỉ là một tên ngốc mà thôi, tôi còn tưởng rằng hắn có thể hồi tâm quay đầu. Nếu hắn dám quầy rầy cậu ở công ty thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ mách bác trai cho!”
Tôi dở khóc dở cười: “Cảm ơn cậu.”
Lúc về đến nhà, trước cửa có đặt một cái hộp.
Mở ra có một chiếc đồng hồ bên trong, giống hệt chiếc tôi từng tặng cho Lục Tắc.
“A Uyển.”
Lục Tắc vẫn luôn chờ ở cửa nhà tôi.
Trong mắt hắn có tơ máu, đáy mắt phủ một tầng xanh tím nhàn nhạt, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Hắn lại biến thành con chó nhỏ ngồi cô độc trước cửa quán cà phê, giống như lúc đó hỏi tôi:
“Anh sai rồi nhưng anh thật sự yêu em, em cho anh thêm một cơ hội được không?”
“A Uyển, đưa anh về nhà được không?”
Nhưng tôi đã không còn là cô gái ngu ngốc kia nữa.
Tôi nhặt chiếc đồng hồ lên, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, dịu dàng nói: “Bỏ đi, Lục Tắc.”
“Đồ vứt đi rồi không cần nhặt lại nữa.”
31
Tưởng Huân gọi điện cho tôi.
Mơ hồ có dự cảm chẳng lành, tôi không muốn nhận.
Bên ngoài lại bắt đầu mưa, tí tách tí tách.
Im lặng một lúc, Hạ Ninh cũng gọi tới.
“Bọn họ nói Lục Tắc uống rất nhiều rượu, không ai cản được. Tưởng Huân gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nhận… A Uyển, hay là cậu tới thử xem, tôi sợ hắn gặp chuyện không may, để tôi đi cùng cậu.”
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com