Chương 5
32
Lúc tôi đẩy cửa vào phòng, Tưởng Huân đang cãi nhau với Lục Tắc:
“Cậu tự đánh cược với bọn tôi, hiện tại còn trách ngược lại tôi?”
“Tôi chẳng hiểu nổi cậu, rõ ràng lúc đầu cậu không thích cô ấy, còn nói cậu mệt rồi, nhưng rồi sau này cậu lại thích chơi trò này nhất sao? Gọi điện mà mãi cậu không chịu về, sống chết không chịu thừa nhận.”
“Nhất định phải tìm đường chết, cậu ném cái đồng hồ kia làm gì? Để ông đây phải tìm người đi nhặt lại đồng hồ cho cậu, con mẹ nó cậu còn mắng tôi nữa! Không phải cậu vẫn luôn dõi theo cô ấy sao?”
“Cãi nhau xong chưa?”
Tôi lạnh lùng bật đèn lên, ngắt lời bọn họ: “Không có chuyện của tôi thì tôi sẽ đi, dù sao tôi thấy các người đang nói những điều tôi không nên nghe.”
“A Uyển.”
Lục Tắc uống hơi nhiều.
Hắn bước đi không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Nhưng vừa mới cãi nhau xong với hắn, dựa theo tình hình thực tế, chắc Tưởng Huân đã biết cô gái kia chính là tôi.
Ở đây chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Tưởng Huân nén giận, khoát tay với tôi: “Cô đi nói chuyện với cậu ấy đi.”
“Hắn say thành như vậy, tôi có thể nói cái gì?” Tôi hỏi ngược lại.
Hắn ta nhíu mày: “Ha ha, cô… cá tính ghê nhỉ.”
Lục Tắc lảo đảo đi tới, bộ dáng uất ức vô hạn.
Hắn đứng trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, đặt tay tôi lên mặt hắn: “A Uyển, em chạm vào anh đi, nhìn anh đi mà?”
“Anh thật sự sai rồi, anh đã nhặt đồng hồ về rồi, tiền của anh đều cho em hết, cái gì anh cũng mua cho em cả, em tha thứ cho anh lần này được không?”
Tôi nhìn hắn, có chút giật mình.
Lục Tắc của hiện tại tựa như lúc chúng tôi yêu đương cuồng nhiệt.
Hắn luôn thích làm nũng trước mặt tôi như vậy, thích nói mềm mỏng, làm chút chuyện không an phận.
Không phải ban đầu hắn còn thấy rất phiền phức sao? Giờ giả vờ thành nghiện ư?
Cho dù bây giờ hắn thật sự yêu tôi nhưng ngay từ đầu, hắn đã đặt tôi vào vị trí có thể tùy ý chơi đùa.
Chúng tôi đã sai lầm ngay từ lúc đầu.
“Lục Tắc, yêu hay không yêu là vấn đề của tụi con nít.”
“Huống chi, lúc anh theo dõi tôi, sao anh không đến nói chuyện, kết giao bình thường với tôi cơ chứ?”
33
Tưởng Huân bảo tôi đưa Lục Tắc về nhà.
Tôi dùng giọng điệu giải quyết việc chung: “Tưởng tổng, bây giờ không phải thời gian làm việc, đây cũng không phải là một phần trách nhiệm của tôi.”
Hắn ta đau đầu xoa huyệt thái dương: “Tôi chịu cô rồi đấy, tôi cho cô thêm tiền được chưa?”
Tôi lắc đầu.
“Bà cô của tôi, coi như tôi cầu xin cô đấy. Nếu hôm nay nó không về nhà thì ba nó đánh tôi chết mất, cô có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi sẽ đáp ứng cô được chưa.”
Vì thế tôi bèn hỏi: “Điều kiện gì cũng được?”
“Phải.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đưa hắn về xong thì phiền ngài cho tôi nghỉ việc ở công ty đi.”
34
Trước đó Kỷ Chi Hằng có hẹn gặp tôi một lần.
“Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?”
“Chưa được bao lâu, mới mấy tháng mà thôi.”
“Cậu cảm thấy nơi này thế nào?”
Tôi dừng lại một chút, hỏi ngược lại anh ấy: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Bị cậu nhìn ra rồi sao.” Kỷ Chi Hằng cười cười: “Tôi còn thiếu một trợ lý làm việc ở nước ngoài, mức lương và đãi ngộ không kém hơn so với nơi này, khẳng định còn nhiều cơ hội hơn.”
Quả thật Kỷ Chi Hằng rất có năng lực quan sát.
Mang tiếng là làm trợ lý cho Tưởng Huân nhưng tôi phải xử lý chuyện riêng nhiều hơn là công việc.
Nhưng hợp đồng lao động kéo dài tận 5 năm, tôi không thể bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng.
“Tôi giúp cậu bồi thường.”
“Không cần…”
“Nhưng tôi có điều kiện.”
Kỷ Chi Hằng đã xem qua dự án tôi từng làm ở công ty trước.
Anh ấy chắc chắn về năng lực của tôi.
“Tiền vi phạm hợp đồng sẽ trừ vào tiền lương sau khi cậu gia nhập công ty tôi, năng lực của cô càng mạnh thì mức lương càng cao, tất cả đều phải xem năng lực của cậu. Cậu có thể hoài nghi chính mình nhưng xin đừng hoài nghi mắt nhìn người của tôi.”
Đây là một cơ hội để tôi thoát khỏi Lục Tắc, chào tạm biệt quá khứ.
Nhưng tôi không chắc mình có thể đáp ứng yêu cầu của anh ấy hay không.
Kỷ Chi Hằng không nóng nảy: “Chu tiểu thư, chúng ta là bạn thời đại học, chứ tôi không phải bạn trai cũ của cậu.”
Tôi mỉm cười: “Vậy nghĩa là tôi nợ cậu một phần ân tình, làm sao có thể trả được đây?”
“Không cần trả.” Anh ấy nói: “Cậu cứ định nói chuyện ân tình mãi với ông chủ tương lai như vậy sao?”
35
Lần đầu tiên tôi đến nơi ở của Lục Tắc.
Là một tiểu khu cao cấp, biệt thự san sát, phong cách tối giản nhưng xa hoa, nếu như không có bó hoa sắp héo úa trên bàn ăn kia thì căn biệt thự này chẳng khác gì studio trưng bày, không có hơi ấm.
Khi tôi đặt hắn nằm lên giường, thần trí của hắn đã không còn rõ ràng nữa.
Hai má hồng hồng, mắt cũng không mở ra được, vừa đặt lên giường liền ngủ thiếp đi.
Tôi giúp hắn đắp chăn xong, yên lặng ngồi bên giường.
Lục Tắc ngủ rất say.
Nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thật ra tôi và hắn vốn không phải là người cùng một thế giới.
Khi Lục Tắc vẫn còn ở bên cạnh, có hôm tôi lười nấu cơm, định ăn tạm mì gói cho xong bữa.
Kết quả Lục Tắc nhất quyết không chịu ăn, tôi còn trêu ghẹo hắn mất trí nhớ mà sao cái gì cũng biết vậy.
Hắn ôm tôi khoe mẽ: “Đó là nhờ có A Uyển dạy đó, không có A Uyển thì không được.”
Nhưng kỳ thật không phải, Lục Tắc là một người có yêu cầu đặc biệt cao đối với cuộc sống.
Hắn chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt, yêu cầu với đồ ăn thức uống thường ngày cũng rất khắt khe.
Lúc tôi làm trợ lý của hắn và Tưởng Huân, tùy tiện ăn một bữa bên ngoài cũng tốn ít nhất mấy ngàn tệ.
“A Uyển…”
Lục Tắc nằm mơ vẫn còn gọi tên tôi.
Chỉ là tôi không có ý trả lời.
Tôi nhìn thấy trên tủ đầu giường có con thỏ bông giống hệt con thỏ bông mà tôi vứt bỏ lúc đó, hóa ra Lục Tắc nhặt lại.
Mà trên bàn còn có hai chiếc cốc tình nhân, giống hệt như thứ chúng tôi đã từng có.
Nhưng tôi đã vứt chúng từ lâu rồi.
Cho nên, bất luận là nhặt về hay là mua một cái mới, tất cả đều không còn nguyên vẹn như trước nữa.
36
Tưởng Huân nói được làm được, sau đó liền thả tôi tự do.
Hắn ta thấy tôi đã sớm thu dọn xong đồ đạc, trong lòng có hơi kinh hãi: “Hóa ra cô đã sớm suy nghĩ đến chuyện nghỉ việc rồi.”
Tôi cười như có như không: “Cảm ơn ngài đã khen tôi có cá tính.”
“Chậc chậc, bảo sao cô có thể khiến Lục Tắc mê mẩn đến nỗi thần trí điên đảo.”
Tôi không tiếp lời.
Biết tôi sắp nói lời tạm biệt với hắn ta.
Tưởng Huân thở dài: “Phụ nữ quá có cá tính sẽ không dễ lừa, đây vốn là chuyện tốt.”
Tôi nói: “Cảm ơn Tưởng tổng khích lệ.”
Hắn ta tức giận xoay người muốn đi: “Đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Lúc này tôi mới cười rộ lên.
Nhưng đi được nửa đường, Tưởng Huân lại xoay người: “Lục Tắc đánh cược với chúng tôi… thật sự xin lỗi cô, là hắn làm chuyện xấu, ngay cả đám bạn như bọn tôi cũng vậy.”
Tôi im lặng: “Không cần xin lỗi tôi! Đừng để chuyện đó lặp lại, coi như tích đức cho chính mình đi.”
Tôi đang muốn đi thì hắn ta gọi tôi: “Này, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tưởng Huân đè thấp giọng hỏi: “Kỷ Chi Hằng thầm mến cô đúng không?”
Sắc mặt tôi không chút thay đổi: “Tưởng tổng, người chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương sẽ không có tương lai đâu.”
Nói xong, tôi liền rời đi.
Hoàn toàn không nghe thấy hắn ta vẫn tiếp tục lảm nhảm:
“Vậy tại sao cậu ta lại lấy ảnh của cô làm hình nền chứ…”
37
Kỷ Chi Hằng hành động rất nhanh.
Tôi vừa từ chức chưa được mấy ngày, anh ấy đã đặt vé máy bay ra nước ngoài cho tôi.
Từ đó tôi mới biết được anh ấy vẫn luôn ở nước ngoài.
“Tôi về nước xử lý chút chuyện, không ngờ lại có duyên gặp lại cậu.” Kỷ Chi Hằng lái xe tới đón tôi: “Chu tiểu thư không ngại chứ?”
Tôi học theo cách nói chuyện của anh ấy: “Đã là ông chủ tương lai thì ai dám có ý kiến nữa chứ?”
Anh ấy hừ một tiếng: “Học hỏi rất nhanh.”
Tôi cũng hừ một tiếng: “Là ông chủ dạy dỗ tốt.”
Sau hai giây im lặng, cả hai chúng tôi đều bật cười.
Hôm nay bầu trời quang đãng.
Là ngày đẹp trời để nói lời tạm biệt.
38
Trước khi qua cửa an ninh máy bay, tôi nhận được một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên suốt vài giây nhưng tôi chậm chạp không trả lời.
Kỷ Chi Hằng quay đầu nhìn tôi một cái: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
Như là mơ hồ có dự cảm.
Tôi ngẩng đầu, cách đám người, liếc mắt một cái đã khóa chặt thân ảnh xuất chúng.
Lục Tắc đứng ở đó.
Xa xa, tầm mắt lại như mờ cả đi.
“Muốn nói lời tạm biệt không?”
Kỷ Chi Hằng cũng nhìn thấy: “Tôi có thể chờ cậu.”
“Không cần thiết.”
Tôi cười nhấn từ chối, trả lời anh ấy: “Sao có thể để ông chủ chờ tôi được?”
Sau đó tôi cúi đầu, gửi tin nhắn cho dãy số kia:
[Tạm biệt.]
Sau đó, tôi cất điện thoại vào túi, quay đầu cười với Kỷ Chi Hằng: “Đi thôi ông chủ.”
Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.
Tương lai mà tôi sắp đối mặt phải rạng rỡ, huy hoàng.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com