Chương 2
15.
Cãi nhau với Kha cô cô xong, tiện thể bàn bạc chính sự. Bà ta báo cho ta biết, Bắc Sơn Vương cũng đã phái người đi tìm Nhị hoàng tử.
Hoàng đế tuổi già sức yếu, Thái tử bệnh nặng, dã tâm của Bắc Sơn Vương đã quá rõ ràng. Nhưng chuyện đáng cười nhất chính là, Bắc Sơn Vương không phải con ruột của Hoàng đế.
Hắn là một chiếc mũ xanh to tướng.
“Kha cô cô, nhất định phải tìm được Nhị hoàng tử trước! Nếu để Bắc Sơn Vương ra tay trước, Thái hậu nương nương sẽ mất đi quân cờ của mình.”
Bà ta nói xong, lại bắt đầu lải nhải kể về việc lúc bà ta bằng tuổi ta đã oai phong cỡ nào.
Ta lười nghe lắm.
Nhìn đúng thời cơ, ta lách người chuồn ra ngoài, đụng trúng tiểu thư đang nữ giả nam trang, vác bạc ra ngoài kiếm tiền.
“Tiểu thư?”
“Thư Đồng?”
Hai chúng ta còn chưa kịp hàn huyên, khóe mắt ta chợt thoáng thấy một bóng người mặc y phục đen lướt qua.
16.
Ta, Thư Đồng, dù thành tích đội sổ, nhưng luôn tận tâm tận lực với nghề. Ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ đáng ngờ nào lướt qua trước mắt mà không để lại dấu vết.
Lập tức, ta vung phi tiêu. Nhưng đối phương thậm chí không chút dao động, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của ta.
Trống không? Không thể nào!
Ta chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức quay người chạy đi. Kha cô cô đuổi theo phía sau: “Chạy cái gì! Gấp đến mức muốn đầu thai à?”
Ta tăng tốc: “Ta phải về nấu cơm cho phu quân!”
Tiểu thư nghe xong giậm chân bực bội: “Thư Đồng! Đừng lại gần nam nhân! Ngươi sẽ không hạnh phúc đâu!”
Phi! Chuyện này còn tùy thuộc vào nam nhân nào nữa.
Ví dụ như nam nhân nhà ta, nói không chừng chính là một phu quân tám múi, giọng nói dễ nghe, một lòng một dạ, không nạp tiểu thiếp, bao hết việc nhà, có cầu tất ứng, chỉ cưới riêng ta, thậm chí còn sẵn sàng vì ta mà mưu quyền soán vị, chém cả hoàng đế – một bậc trượng phu hiếu thảo chuẩn mực của thời đại!
17.
Ta chạy như bay về nhà, nhân lúc Liễu Tố chưa về, đem hết ám khí giấu dưới gầm giường. Sau đó, ta luống cuống tay chân, làm cháy đen nồi thức ăn.
Nhìn đống hỗn độn đen thui trên bàn, ta suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn nên tận dụng lương thực, không thể lãng phí được.
Dẫu sao, ta cũng không còn là nhị tiểu thư của tri phủ nữa.
Phu quân ta là một kẻ ăn mày, kiếm tiền đâu dễ dàng gì.
Ta chờ mãi, chờ mãi, đến khi trăng lên cao, Liễu Tố vẫn chưa về.
Nhìn đĩa thức ăn cháy khét trên bàn, ta thở dài, đổ nó vào lồng gà.
Dù có tận tâm với nghề sát thủ, ta cũng không cần phải chuyên nghiệp đến mức này.
Không biết hắn về từ lúc nào, khi ta nghe thấy động tĩnh, hắn đang băng bó vết thương ở bụng.
Trên bàn còn có một mảnh vải nhuốm máu, ta vừa thấy máu liền giật thót cả người.
Ta lăn từ trên giường xuống, bò lại gần hắn, nhìn vết thương trên bụng mà xót xa nói: “Làm sao đây? Mấy ngày tới không sờ múi được rồi.”
Liễu Tố: “?”
18.
Cảm nhận được ánh mắt nặng nề của hắn, ta nhận ra mình lỡ lời, lập tức sửa lại: “Không phải, phu quân, chàng có đau không? Ta đau lòng chết mất!”
Ta định lấy băng gạc giúp hắn băng bó, nhưng hắn lại nhìn ta đầy cảnh giác. Cười chết mất, chuyện băng bó đơn giản này chẳng lẽ ta lại không làm được?
Kết quả, trên bụng Liễu Tố xuất hiện một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Đây quả thực là một tác phẩm nghệ thuật!
Ta hỏi hắn bị thương thế nào, hắn nói là trên đường về nhà, đi trong bóng tối vấp phải đá mà ngã.
“Vậy sao, lần sau ta ra cửa đợi chàng nhé. Từ nay, chàng sẽ không còn phải đi đường đêm một mình nữa.”
Sương đêm dày đặc, ta ngáp một cái, kéo hắn về giường nghỉ ngơi.
Mà khoan, hắn thật không cẩn thận chút nào, cú ngã này sao mà kỳ lạ thế?
Làm sao mà ngã lại khiến đá cắm vào thịt, để lại một vết thương nhỏ hẹp nhưng sâu hoắm như vết thương do ám khí gây ra thế này?
19.
Hôm nay Liễu Tố không ra ngoài ăn xin, mang thương tích ở nhà chăm gà chăm vịt, còn ta thì nằm trên ghế trúc suy tư, vì sao một kẻ tay chân lành lặn như ta lại có thể ngồi đây nhìn một người bệnh làm việc.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa.
Liễu Tố mở cửa, hóa ra là đại thiếu gia.
Đại thiếu gia nhìn Liễu Tố vẫn còn sống, sững sờ: “Nàng không đưa thuốc độc cho hắn sao?”
Ta: “Hả?”
Đại thiếu gia: “Vậy tại sao nàng còn chưa độc chết hắn?”
Ta và Liễu Tố: “…”
Dù sao thì, chuyện này cũng không nhất thiết phải nói rõ ràng ngay trước mặt hắn như thế chứ?
Liễu Tố nắm lấy tay phải của ta: “Phu nhân?”
Đại thiếu gia giữ tay trái của ta: “Thư Đồng?”
Ta lặng lẽ rút tay mình khỏi cả hai, sau đó, ngay trước mặt đại thiếu gia, ta cởi bỏ đai áo của Liễu Tố.
Liễu Tố: “???”
Đại thiếu gia: “???”
Ta kéo vạt áo hắn lên, thấy lớp băng quấn trên bụng hắn che kín từng múi cơ, chỉ lộ ra lấp ló như tấm màn che nửa đàn tỳ bà.
Ta nói: “Phu quân ta có múi, huynh có không?”
19.
Đại thiếu gia cũng cởi đai áo: “Ta có.”
Ta nói: “Nhưng múi của phu quân ta còn dính máu kìa, hàng chiến tổn! Đỉnh của chóp!”
Đại thiếu gia khựng lại, cầm dao bếp lên so đo với bụng mình hồi lâu, cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay.
20.
“Thư Đồng, hắn chỉ là một kẻ ăn mày.”
“Nhưng hắn có múi chiến tổn.”
“Hắn không có tiền!”
“Nhưng hắn có múi chiến tổn.”
“Hắn còn không có nổi bốn bức tường lành lặn, trong khi ta sẽ thừa kế cả phủ tri phủ!”
“Nhưng hắn có múi chiến tổn.”
“Nhưng thương tích sớm muộn cũng sẽ lành lại!”
“Nhưng hiện tại hắn có múi chiến tổn.”
Đại thiếu gia cạn lời.
Ta lại nói: “Hơn nữa, hắn có tám múi. Còn huynh chỉ có sáu.”
Đại thiếu gia ôm đầu khổ sở: “Vậy nếu ta cũng có tám múi thì sao?”
“Chờ huynh có tám múi rồi hẵng nói.”
Đại thiếu gia lặng lẽ rời đi với vẻ mặt đau thương.
Liễu Tố buông tay ta ra, mặt đen như đáy nồi, quay vào trong nhà tranh.
21.
“Phu quân, phu quân, sao chàng lại giận rồi?” Ta vội vàng đuổi theo hỏi.
Liễu Tố cuối cùng cũng nhấc mắt nhìn ta: “Nàng thích ta ở điểm nào?”
“Ta không thích chàng.”
“Vậy sao lại gả cho ta?”
“Tiểu thư ném trúng chàng, ta thay nàng gả qua thôi.”
Hắn nhìn ta đầy bất lực.
“Thôi được rồi, ta thích cơ bụng của chàng.” Ta nhẹ nhàng nắm tay hắn: “Không có tình cảm thì bồi dưỡng tình cảm, người ta nói rồi mà, ngủ chung ngủ chung rồi sẽ có tình cảm thôi.”
Hắn sững sờ vài giây, sau đó giận dỗi đùng đùng bỏ ra ngoài.
22.
Cánh cửa vốn đã không chắc chắn, bị hắn đập một cái liền vỡ tan. Ta đâu biết sửa cửa, đành tìm hai cây rìu lớn chắn ở lối vào.
Liễu Tố giận suốt hai ngày, sáng đi sớm, tối về muộn, ta muốn dỗ hắn mà không có cơ hội.
Vừa hay, Đao Phong Các cũng gửi tin cho ta, nói rằng có người nhìn thấy một nam nhân rất giống Nhị hoàng tử xuất hiện ở ngôi miếu hoang phía đông thành.
Ta nói: “Ồ.”
Người kia lại nói: “Kha cô cô cũng biết rồi.”
Ta lập tức vớ lấy vũ khí, lao về phía miếu hoang.
Nhưng khi đến nơi, lại chẳng thấy ai cả.
Ta lật tấm chiếu rách trên mặt đất, bỗng một bóng người từ xà nhà lao xuống, ta vung kiếm giao đấu với hắn.
Là tên sát thủ lần trước tranh giành người với ta. Vậy là hắn đã đưa Nhị hoàng tử đi rồi sao?
Giao đấu vài hiệp, thể lực ta dần suy giảm, định tìm cơ hội rút lui thì hắn lại dùng chính chiêu hiểm mà ta đã dùng với hắn lần trước.
Hắn ném lại phi tiêu mà ta đã phóng ra!
Ta thoáng phân tâm, kiếm chậm mất một nhịp, vội ngả người né tránh. Mũi kiếm của hắn lướt qua ngực, sượt qua gò má ta, mái tóc trước trán bị chém đứt vài sợi.
Thắng bại đã phân.
Nhưng ta vẫn còn sống.
23
Khi ta lê thân thể mệt mỏi về nhà, trời đã về khuya.
Ta bỏ áo trong đám cỏ rậm, giấu kiếm đi, đột nhiên một con rắn lượn lờ như kẻ say rượu bò tới, cắn mạnh vào tay phải của ta.
Người bắt nạt ta thì thôi đi, giờ đến cả động vật cũng ức hiếp ta nữa sao!
Ta lập tức chém con rắn thành hai nửa.
Đừng bao giờ chọc giận một nữ nhân đang cáu kỉnh.
Chết tiệt.
24.
Con rắn bị chém đôi trông cũng khá đẹp mắt.
Nhưng nó có độc.
Ta cố gắng lê bước về nhà, nhưng cơn đau do nọc độc bắt đầu bùng phát, trời đất quay cuồng.
Ta ngã nhào xuống đất, tai ù đặc, ảo giác đan xen với những âm thanh hỗn loạn, bên tai vang lên giọng nam nhân lo lắng gọi ta.
“A Chiêu!”
A Chiêu, đó là tên thật của ta.
Ta không phải sinh ra đã là nha hoàn.
Nhưng, người biết cái tên này, lẽ ra sớm đã chết hết rồi.
25.
Lúc ta lấy lại ý thức, đã ở trong nhà. Liễu Tố ôm chặt lấy ta, dùng vải thấm rượu trắng, không ngừng lau người ta.
Ta sốt cao. Hắn sợ ta sốt đến mức cháy hỏng đầu óc, biến thành kẻ ngốc.
Ta mơ màng nói: “Thanh Ngô ca ca…”
Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, ôm ta thật chặt vào lòng.
Hôm đó có rất nhiều người đến. Trong cơn mơ màng, ta bị ép uống không biết bao nhiêu chén thuốc đắng. Cuối cùng, không biết nhờ loại nào mà cơn sốt lui dần, ta cũng tỉnh táo trở lại.
26.
Hôm sau, ta hỏi hắn: “Chàng lấy đâu ra tiền mua rượu?”
Hắn nói: “Ta còn mời cả lang trung, dùng toàn bộ số tiền dành dụm cả đời.”
Ta vô cùng cảm động, rồi chợt nhận ra thiếu mất một thỏi vàng.
Ta muốn đánh hắn.
Nhưng nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, ta cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Vết thương trên tay phải của ta đã được băng bó, trên đó còn thắt một cái nơ bướm tinh xảo. Giống hệt cái ta từng buộc cho hắn.
Hắn nhận ra ánh mắt ta, hỏi: “Đẹp không?”
Ta nói: “Buộc đẹp lắm, lần sau đừng buộc nữa.”
Liễu Tố bưng tới một bát thuốc, dịu giọng nói: “Uống thêm một chén nữa đi, lang trung nói thuốc vào là bệnh khỏi.”
Ta uống, cảm giác quen thuộc lập tức ập đến. Chưa đầy hai nén hương, mí mắt ta đã nặng trĩu.
Sự quen thuộc này khiến ta chợt nhận ra điều gì đó.
“Liễu Tố!” Ta tức giận gọi thẳng tên hắn: “Chàng đi lấy lại tiền đi! Tên lang trung đó lừa chàng rồi!”
“Ta bị lừa cái gì chứ?” Liễu Tố ngồi bên giường, chậm rãi nói: “Thuốc này không phải do hắn kê.”
Cuối cùng ta cũng hiểu ra.
Thứ này thực chất là mê dược được pha loãng đúng không?!
Ta mềm oặt nằm trên giường, nhìn Liễu Tố cúi người xuống, đè lên ta, cười khẽ: “Hoa nhà sao thơm bằng hoa dại? Đợi nàng khỏi bệnh, lại chạy ra ngoài tơ tưởng nam nhân khác đúng không?”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com