Chương 6
Khế ước ma quỷ là giao ước giữa người và quỷ, quỷ nguyện ý chịu sự sai khiến của người đó cho đến khi người ấy trút hơi thở cuối cùng.
Nghe vậy, đôi mắt Lưu Hạnh Hoa sáng rực, dường như sợ tôi đổi ý, cô ấy nhanh chóng khắc dấu ấn lên người tôi, rồi lấy đi một giọt tinh huyết của tôi.
Sau khi khế ước thành lập, cô ấy quỳ xuống dập đầu hai cái, rồi không ngoái đầu lại, phiêu dạt về phía ngôi làng bên cạnh.
Tôi đứng yên nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi buồn không thể diễn tả.
“Aaaa!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp làng kéo tôi trở về thực tại. Tôi vỗ trán, cầm roi trừ ma lao ra ngoài.
24
Đêm đó, trong làng có bảy người già chết, hơn ba mươi người bị hành thi cắn bị thương.
Những người bị cắn cần dùng nếp để hút độc, mà lượng nếp cần dùng không hề nhỏ.
Đối với người dân quê, số nếp đó đủ để họ ăn trong vài tháng, bây giờ phải mang ra hút độc, chẳng khác nào moi tim họ vậy.
Tất cả những người bị thương đều được đưa vào từ đường, tôi ngồi xổm một bên kiểm tra vết thương cho họ.
“Những con hành thi đó đều do Nhị Ngốc thả ra, tôi nói này, Nhị Ngốc phải bồi thường tổn thất cho chúng ta!”
Giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, cả từ đường lập tức bùng nổ.
“Đúng vậy, thằng Nhị Ngốc này xui xẻo, không chỉ khắc chết cha mẹ ruột, giờ còn hại cả chúng ta!”
Bà Lưu là người đầu tiên nhảy ra: “Tôi tận mắt thấy nó nói chuyện với nữ quỷ, nữ quỷ không giết nó, nhất định là do nó sai khiến!”
“Bắt Nhị Ngốc bồi thường! Đem nhà của nó giao cho chúng ta!”
“Cha mẹ nó trước khi chết đã mang về từ nơi khác một cái rương lớn, nghe nói bên trong giấu đầy vàng bạc! Để nó lấy số vàng bạc đó bồi thường cho chúng ta!”
Nghe đến chuyện “một rương đầy vàng”, hơi thở trong từ đường bỗng trở nên dồn dập hơn hẳn.
Không ít người đứng ngoài cửa đã quay đầu chạy về phía nhà tôi, rồi càng lúc càng nhiều người chạy theo, đến cả những người bị thương vừa hút độc xong cũng cố lết về phía nhà tôi.
“Không được đi! Mọi người không được đi!”
“Là Nhị Ngốc cứu mọi người mà, sao mọi người có thể đảo lộn trắng đen như vậy?!”
Chu Bân giang tay cố gắng ngăn cản những người dân đang nổi điên.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã bị xô ngã xuống đất, còn bị giẫm lên mấy cái.
Tôi đỡ Chu Bân dậy, hoang mang và bất lực nhìn những người dân trong làng chen chúc chạy về phía nhà tôi.
Từ năm mười tuổi tôi đã tuần tra khắp làng, đến nay đã mười tám tuổi, tôi đã trải qua vô số đêm trắng tại ngôi làng hẻo lánh này.
Tôi từng đuổi hoàng đại tiên, đánh lui thủy quỷ, dọa chạy trộm cắp.
Lần nghiêm trọng nhất, tôi bị một cỗ quan tài tinh đánh gãy chân, phải nằm liệt giường suốt một tháng mới hồi phục.
Nhưng những người dân mà tôi đã bảo vệ suốt cả quãng đời này, vì sao bây giờ lại muốn cướp đoạt mọi thứ của tôi?!
25
“Trần Nhị Ngốc cấu kết với nữ quỷ, hại người trong làng, sau khi hội làng bàn bạc đã quyết định tịch thu nhà của hắn để bồi thường cho dân làng.”
“Ngoài ra, làng đã quyết định trục xuất Trần Nhị Ngốc khỏi gia tộc, vĩnh viễn đuổi ra khỏi làng Trần Gia!”
“Hay lắm!”
“Đúng vậy, tôi nhịn hắn lâu rồi! Lần trước tôi câu cá, không hiểu sao lại bị đẩy xuống hồ, ho khan suốt nửa tháng!”
“Đuổi ra đi! Đuổi Trần Nhị Ngốc ra khỏi làng!”
“Đuổi Trần Nhị Ngốc ra khỏi làng!”
Tôi quỳ trước từ đường, ngây người nhìn đám người làng đang giơ tay hô hào.
Tộc trưởng lấy ra gia phả, cẩn thận dùng bút chu sa gạch mạnh tên tôi trước mặt mọi người.
Chu Bân đứng ngoài từ đường, nghe được động tĩnh bên trong, liên tục lấy tay áo lau nước mắt.
“Thật quá đáng! Hu hu hu, quá đáng quá đi!”
“Được rồi, mọi người yên lặng!”
Tộc trưởng giơ tay ra hiệu cho đám đông im lặng, sau đó lạnh lùng quay sang nhìn tôi: “Nhị Ngốc, mày còn gì muốn nói không?”
Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Tôi muốn về nhà một chuyến.”
Tộc trưởng đồng ý, nhưng sai vài người đi theo giám sát tôi, sợ tôi lấy trộm thứ gì đó từ nhà.
Bàn ghế trong nhà đã bị lấy sạch, căn nhà vốn đơn sơ mà ấm áp, giờ chỉ còn trơ trọi một cái xác rỗng.
Ngay cả giường tôi cũng bị tháo mất.
Ảnh thờ cha mẹ tôi bị quăng xuống đất, trên đó còn hằn mấy dấu chân bẩn thỉu.
Lũ châu chấu cũng không bằng đám người này, ngay cả một bộ quần áo cũng không để lại cho tôi.
Cuối cùng, ngoài di ảnh cha mẹ, tôi chẳng mang theo gì cả.
26
Trước khi rời làng, tôi ghé qua miếu Thổ Địa một chuyến.
Sau khi thành tâm quỳ lạy vài cái, trong miếu vang lên một tiếng thở dài u ám: “Trần Bình An, ngươi tự ý thả nữ quỷ, giờ lại bị trục xuất khỏi tộc, ngươi không còn là người giữ làng nữa.”
“Linh tuệ của ngươi trả lại cho ngươi, từ nay về sau, đừng quay lại làng Trần Gia nữa.”
Tôi cảm giác có thứ gì đó chui vào cơ thể, lập tức tỉnh ngộ như được giội một gáo nước lạnh.
Những điều từng mơ hồ không hiểu, trong khoảnh khắc này, tất cả đều rõ ràng.
Tôi nhìn sâu vào tượng đất của thần Thổ Địa, rồi quay người bước ra khỏi miếu.
“Chết tiệt, Nhị Ngốc, sao trông cậu đẹp trai hẳn lên vậy?!”
“Đệch, ánh mắt cũng khác rồi!”
“Giờ trông cậu giống Ngô Ngạn Tổ vậy đó! Còn đẹp trai hơn tôi nữa, thật không thể tin nổi!”
Chu Bân nhảy lên nhảy xuống trước mặt tôi, mặt đầy vẻ khoa trương, rõ ràng muốn chọc tôi vui.
Tôi giơ tay đập mạnh lên đầu hắn một cái: “Tôi tên là Trần Bình An, không phải Nhị Ngốc.”
Chu Bân ôm đầu, ngây ngốc nhìn tôi: “Trời ơi! Nhị Ngốc thật sự thông minh rồi!”
Tôi cười cười, không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Chu Bân đã mua vé xe giúp tôi, giờ tôi sẽ cùng hắn đến Giang Thành.
Con đường xuống núi phải đi ngang qua làng, dân làng nhìn thấy tôi, trong mắt đầy khinh thường và chán ghét.
“Hừ! Sao chổi! Cút khỏi đây mau!”
“Đúng vậy! Đừng hòng ở lại hại chúng tao nữa, cút đi!”
Mấy đứa trẻ còn ném đá vào tôi, vừa ném vừa hát vang: “Nhị Ngốc, sao chổi! Hại cha mẹ, đồ tai họa! Cút khỏi làng, đừng quay đầu!”
Chu Bân tức đến nỗi mặt méo xệch, nhảy lên định chửi bới, nhưng bị tôi kéo lại.
Tôi đeo một chiếc túi vải, bước thẳng về phía trước, để lại một bóng lưng tự do, tiêu sái.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không quay lại đâu.”
Trong chiếc rương cũ của nhà tôi, quả thật có một hòm đầy ngân lượng.
Nhưng số bạc đó… đã bị nguyền rủa.
Cha mẹ tôi cũng chết vì cái hòm đó.
Một thỏi bạc đổi một mạng người, nhà nào lấy nhiều nhất, sau này sẽ chết nhiều nhất.
Từ nay về sau, sẽ không còn làng Trần Gia nữa.
Nó sẽ cùng người giữ làng… biến mất khỏi mảnh đất này.
-HẾT-
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com