Chương 3
6.
Diêu Cảnh Niên đã hứa với ta, nếu thiếu lương thực, có thể đến tìm nàng.
Trên đường trở về, ta ghé qua thôn làng ở huyện Mi một chuyến, muốn tìm xem Lam Quan có tung tích gì không.
Nhưng chẳng thu hoạch được gì, ta nghĩ hắn e là thật sự đã gặp chuyện rồi.
Tâm trạng nặng nề quay về trang viện, thấy cửa nhà đóng chặt, ta khẽ nhíu mày.
Tiến lên đẩy cửa, cảnh tượng trước mắt khiến máu ta dồn lên não, mắt như muốn nứt toạc.
Trong màn giường, mẫu thân ta bị một nam nhân đè dưới thân, đang làm chuyện dâm loạn.
Thanh âm dâm ô khiến da đầu ta như nổ tung, mắt đỏ ngầu, ta rút con dao mổ chó bên hông, lao thẳng tới chém tên kia!
Mẫu thân nhìn thấy ta, sợ hãi trừng to mắt, vội đưa tay đè lên cổ hắn.
Chưa kịp ngoảnh đầu lại, ta đã vung dao chém bay nửa cái đầu hắn, chết ngay trên người mẫu thân ta.
Kẻ đó là quản sự của trang viện, tên là Tiền Chương.
Một nam nhân thân hình béo mập, diện mạo xấu xí, thô tục.
Trang viện nhà họ Lê, mẫu thân ta tuy là chủ tử nhưng chẳng có chút quyền hành, mấy năm nay mặc cho hắn hà hiếp, chèn ép.
Bởi hắn nghe lệnh của đại cữu mẫu cùng đám người nhà họ Lê, sổ sách ruộng đất đều được giao thẳng về Lê gia.
Ta chẳng ngờ được, lương thực mà Lê gia đưa tới cho chúng ta là thật, nhưng lại do chính hắn giao đến tay mẫu thân ta.
Hắn từ lâu đã ôm lòng xấu xa với mẫu thân, mượn cớ này để sỉ nhục bà không chỉ một lần.
Vì mấy đấu lương thực ấy, mẫu thân lại nhẫn nhịn.
Bà lại có thể nhẫn nhịn!
Con dao nhuốm máu trên tay ta suýt nữa đã kề vào cổ bà.
Rồi trong đôi mắt đầy sợ hãi của bà, ta thấy được một thiếu nữ với khuôn mặt hung ác, tràn đầy sát ý.
Bà sợ ta, sắc mặt tái nhợt như người chết, run rẩy chẳng thốt nổi một lời.
Sau đó, ta xoay người rời khỏi căn nhà.
Toàn thân ta như rơi vào cơn điên loạn tuyệt vọng.
Những ký ức như lướt qua trong đầu, tất cả đều là cảnh từ sau bảy tuổi, khi chuyển đến trang viện, bị gia đình quản sự ức hiếp, hành hạ.
Hắn có một mụ vợ lòng dạ hiểm ác, luôn thích đứng sau lưng lũ tá điền mà đặt điều, nói rằng mẫu thân ta tuy xuất thân tiểu thư nhà danh giá, nhìn qua có vẻ đoan chính, nhưng thực chất chỉ là một ả kỹ nữ.
Ta từng cảnh cáo ả một lần, rằng nếu còn dám ăn nói xằng bậy, ta sẽ giết ả.
Bề ngoài ả tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng vẫn không ngừng gieo lời độc địa.
Ta biết, ả dựa vào thế lực của cữu mẫu ta, căn bản chẳng sợ gì mẹ con ta.
Lẽ ra ta nên giết ả từ lâu rồi, vậy mà không hiểu sao lại nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Giờ đây, cuối cùng ta cũng cầm dao, gõ cửa nhà ả.
Lúc ấy trời đã chạng vạng tối, mụ ta tưởng rằng chồng mình trở về, vừa mở cửa liền sững người khi thấy ta.
Một nhát dao dài đâm thẳng vào bụng ả.
Ả hốt hoảng hét lên một tiếng, xoay người định chạy.
Ta từ phía sau lại vung dao chém thêm một nhát.
Giết người và mổ chó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mỗi lần đâm dao vào thân thể ả, lòng ta lại dâng lên một cơn khoái cảm khó tả.
Cuối cùng, ta nheo mắt đầy hung ác, rạch một đường ngang cổ ả.
Giữa năm đại hạn, nhà ả vậy mà còn cất giấu nhiều lương thực đến thế.
Quả nhiên, no đủ thì sinh dâm dục.
Chức quản sự trang viện này đúng là một chỗ béo bở, chẳng khác nào nuôi sẵn cho ta hai con chuột chờ ngày bị thịt.
Thật tốt, lương thực của Nhị tiểu thư Diêu gia, từ nay về sau cũng không cần phải mượn nữa.
Toàn thân đẫm máu, ta quay về sân nhà mình.
Thi thể Tiền Chương vẫn nằm trên giường của mẫu thân ta, mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng.
Còn mẫu thân, bà đã treo cổ tự vẫn.
Trời đã tối đen, cả trang viện chìm vào tĩnh lặng, ta đứng bên ngoài cửa.
Trong nhà không ai thắp đèn.
Từ nay về sau, sẽ không còn ai thắp đèn chờ ta trở về nữa.
Thi thể kia lủng lẳng trên xà nhà, đầu cúi xuống, tóc xõa che mặt.
Ta không nhìn rõ được gương mặt của bà.
Ta cười.
Ta không còn mẫu thân nữa rồi.
Chỉ còn lại một mình ta.
7.
Năm Thừa Khánh hai mươi mốt, trời đổ một trận mưa lớn.
Năm tai ương rốt cuộc cũng kết thúc, trên đồng cỏ non bắt đầu nhú lên những mầm xanh mướt.
Năm ấy, đã có rất nhiều người chết.
Phu thê quản sự trang trại ở huyện Mi, ta dùng một mồi lửa thiêu sạch.
Không ai bận tâm đến cái chết của bọn chúng, bởi trong năm đói kém, kẻ còn sống đều là nhờ vào vận số.
Khi cỏ trên mộ mẫu thân ta mọc lên, đại cữu cữu và nhị cữu cữu cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhị cữu cữu sắc mặt xám ngoét như tro tàn, quỳ gối trước mộ phần.
Dường như ông ấy không thể chấp nhận cái chết của mẫu thân ta.
Cũng chẳng lạ, từ khi ta cùng mẫu thân chuyển đến trang trại, cữu rất ít khi được gặp lại ông.
Một phần vì năm xưa chuyện xấu bại lộ, đại cữu cữu giám sát ông ấy rất chặt, hầu như không để ông ấy ở lại Ung Châu.
Phần khác, mẫu thân ta cũng không muốn gặp ông.
Có lần ông đã đến tận cửa, nhưng mẫu thân dứt khoát không cho vào, từ đầu đến cuối cũng không mở cửa.
Những thứ ông mang tới, người đều ném hết xuống rãnh nước.
Khi ta còn nhỏ, ta nhớ nhị cữu cữu với dung mạo thanh tú đối đãi với ta rất tốt.
Hai vị cữu mẫu cùng mấy biểu ca chửi bới mẹ con ta, hễ bị ông nghe thấy thì đều xảy ra tranh cãi.
Nhị cữu cữu còn dắt ta ra phố mua kẹo hồ lô, mua bánh điểm tâm.
Thấy trâm cài tóc đẹp cũng mua, bảo ta đem về tặng mẫu thân.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Ông ấy bôn ba làm ăn, hiếm khi ở nhà.
Thôi, những chuyện rối ren đó, ta cũng không muốn nhắc lại nữa.
Ta chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất với họ: từ nay trang trại ở huyện Mi, thuộc về ta.
Năm hạn qua đi, vạn vật hồi sinh.
Trang trại không thuê quản sự nữa, mọi sổ sách thu hoạch của tá điền, ta đích thân kiểm soát.
Khi tai ương vừa dứt, ta nhặt được một cô nương sắp chết đói trên phố.
Nàng tên gọi là Hoè Hoa, trốn ra từ huyện Khiên Âm, nơi nghe đồn đã có cảnh người ăn thịt người.
Nàng kể nhà mình mở đoàn xiếc trong thành, dù có chút gia sản nhưng khi hạn hán đến, một thạch thóc cũng đáng giá vạn lượng bạc.
Ban đầu họ định cả nhà cùng nhau chạy nạn, nhưng phát hiện nơi đâu cũng vậy.
Cuối cùng cả nhà nàng chỉ còn lại mình nàng sống sót.
Hoè Hoa biết kiếm thuật, dù sắp chết đói bên vệ đường, vẫn ôm chặt thanh kiếm trong lòng.
Ta cho nàng cơm ăn, từ đó nàng theo ta, miệng luôn gọi ta là tiểu thư.
Ta bảo: “Ngươi lớn tuổi hơn ta, lẽ ra ta phải gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ mới đúng.”
Nàng lắc đầu: “Tiểu thư có ơn cứu mạng với Hoè Hoa, nay lại ban cho bát cơm, từ đây mạng này xin giao phó cho người.”
Lam Quan đã mất tích gần ba năm bỗng nhiên quay trở lại.
Hắn cao lớn hơn trước, dáng người rắn rỏi, thẳng tắp.
Tóc tai rối bời, nhưng đôi mày vẫn thanh tú, ngũ quan xinh đẹp. Vừa trông thấy ta, mắt hắn đỏ hoe, tủi thân mà nói—
“Âm Âm, ta nhớ ngươi.”
Về sau ta mới biết, năm đó hắn ra ngoài tìm thức ăn, bị bọn thổ phỉ trong núi bắt cóc.
Hắn ở trong ổ thổ phỉ ba năm, làm trâu làm ngựa, mãi mới tìm được cơ hội trốn thoát.
Nói ra cũng không biết là phúc hay hoạ nữa, thiên hạ đói chết bao nhiêu người, vậy mà hắn lại sống sót trong ổ thổ phỉ.
Nhà ngoại ta, đời đời buôn bán.
Năm ta mười lăm tuổi, cũng coi như kế thừa được chút bản lĩnh.
Không những quản lý tốt trang trại, mà còn mở một cửa tiệm trong thành.
Tiệm bán bánh nướng kẹp thịt, ngoài Lam Quan, ta còn thuê thêm hai tiểu nhị giúp việc.
Nhị tiểu thư nhà họ Diêu, rảnh rỗi không việc gì làm, từng ghé trang trại thăm ta một lần.
Nàng vận một thân trường sam dệt gấm thêu hoa rực rỡ, tựa tiên nữ hạ phàm, dẫn theo hai thị nữ, yểu điệu bước tới.
Khi ấy, ta đang cùng Hoè Hoa luyện kiếm, nàng thấy hứng thú, liền tiến lên cầm lấy kiếm của ta, múa mấy chiêu tuyệt đẹp.
Ta hơi kinh ngạc, không ngờ nàng cũng biết dùng kiếm.
Diêu Cảnh Niên liếc nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Chỉ là vài chiêu phòng thân mà thôi.”
Năm đó nàng đã mười bảy tuổi, với thân phận tiểu thư thế gia như nàng, phần lớn đều đã đính hôn.
Diêu Cảnh Niên cũng không ngoại lệ, nàng sớm muộn gì cũng phải hồi kinh.
Thế nhưng trước khi rời đi, nàng đã cùng ta làm một việc chấn động trời đất.
Từ khi tiếp quản trang trại, trong tay có chút bạc rảnh rỗi, ta liền bắt đầu dò hỏi tung tích một người.
Đó là tỳ nữ hồi môn của mẫu thân ta năm xưa—Tú Thanh.
Cái chết của người, đối với ta là một đả kích rất lớn.
Một thời gian dài, ta không sao chợp mắt.
Trong phòng chẳng đốt đèn, ta tóc tai bù xù, ngồi ngẩn ngơ bên mép giường, nhìn chằm chằm vào cây xà ngang trên mái.
Cứ nhìn mãi như thế, trời lại sáng.
Mẫu thân ta, dù có trăm điều không tốt, yếu đuối đến đáng giận, nhưng trong lòng bà, lúc nào cũng nghĩ cho ta.
Bà là người dịu dàng biết bao, nói chuyện với ta luôn nhỏ nhẹ, ánh mắt đầy trìu mến.
Khi ta còn nhỏ, mỗi lần ta bệnh, bà luôn thức trắng đêm canh chừng không rời.
Bà áp trán vào trán ta, đau lòng đến nỗi rơi lệ không ngừng.
Những buổi trưa, bà bế ta ra sân phơi nắng, giọng nhẹ nhàng hát cho ta nghe khúc “Bái Nguyệt Đình”.
Khúc “Bái Nguyệt Đình” ai oán của Vương Thụy Lan.
Về sau, ta dần lớn lên, chẳng giống với cô con gái trong tưởng tượng của bà.
Tính ta cứng cỏi, ít nói, trong mắt chẳng có chút dịu dàng.
Ta biết, bà thực ra luôn có chút sợ ta.
Vì những chuyện xưa cũ, những điều nực cười của bà, mà đại cữu mẫu thường châm chọc trước mặt ta.
Đối diện với đứa con gái ngày càng trưởng thành, bà chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.
Thật ra, ta chưa từng oán trách bà.
Bà là mẫu thân của ta.
Chỉ cần bà yêu ta, thì dù bà có trăm điều ngàn điều không tốt, ta cũng chẳng có tư cách trách bà.
Ta chỉ là, không thích dáng vẻ nhu nhược, khúm núm của bà mà thôi.
Khi chuyển đến trang trại, bà hái hoa bẻ liễu, từng làm một vòng hoa đội lên đầu ta.
Bà nói: “A Âm, từ nay về sau, ta sẽ cùng con sống những ngày tốt đẹp.”
Sau đó, bà vào bếp nấu cơm, ta tháo vòng hoa xuống, ném vào góc ruộng.
Ta sẽ không quên được, khi bà ra lấy củi, vô tình thấy vòng hoa bị ta vứt bỏ, vành mắt đỏ hoe, tay chân luống cuống.
Bà lau nước mắt rồi trở lại sân.
Ta muốn giải thích với bà, muốn nói rằng ta chỉ không thích cái vòng hoa đó, chứ không phải không thích bà.
Nhưng mỗi lần bà khóc, ta lại cảm thấy bực bội.
Ta nhíu mày, bỏ đi chỗ khác.
Giữa ta và mẫu thân, chung quy vẫn tồn tại một lớp ngăn cách.
Mãi đến khi bà chết, ta mới bắt đầu nhìn chằm chằm vào cây xà ngang kia, suy nghĩ không biết lúc ấy tâm trạng bà ra sao.
Chắc lại khóc, run rẩy trong sợ hãi, rồi mới đưa cổ vào sợi dây thừng.
Trước kia mỗi lần bà khóc thật phiền biết bao.
Đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, luôn ngập ngừng muốn nói chuyện với ta: “A Âm, A Âm…”
Rốt cuộc bà muốn nói gì chứ?
Ồ, bà muốn nói rằng, “ta sai rồi.”
Ngày bà chết, trên chiếc bàn dùng để treo cổ, bà dùng máu viết ba chữ ấy—Ta sai rồi.
A Âm, ta sai rồi.
A Âm, con đừng giận nữa.
Ta sai rồi, con đừng giận nữa, được không…
Giữa đêm khuya, ta ngẩn người nhìn lên xà nhà, tự hỏi không biết cảm giác treo cổ sẽ như thế nào.
Vậy nên ta cũng lấy một sợi dây, trèo lên bàn, nhét đầu mình vào vòng thừng.
Sau đó nghiêng người về phía trước, để đôi chân lơ lửng trong không trung.
Ngạt thở, giãy giụa… cuối cùng được Hoè Hoa cứu xuống.
Từ sau khi bà chết, ta dường như đã sinh bệnh.
Mỗi khi trời tối, ta lại nhớ đến khúc Bái Nguyệt Đình mà bà từng hát.
Tại sao mãi đến khi bà chết rồi, ta mới hiểu được ý nghĩa của nó?
Thì ra bà lại ngưỡng mộ tiểu thư khuê các Vương Thụy Lan đến thế.
Ngưỡng mộ nàng dù trải qua bao gian truân, nhưng vẫn có cơ hội quyết định vận mệnh của mình.
Tham một đoạn ngắn vụn vặt, cung kính hiền lương cũng quyến luyến.
Tham một đường kiếm nhẹ nhàng, cương mãnh hào sảng gặp ác duyên.
Trái lương tâm, trên đầu có trời xanh chứng giám.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com