Chương 6
Lễ Bộ Thị Lang Thôi Khiêm, tuy là phụ thân của ta, nhưng thái độ đối với ta lại xa cách đến cực điểm.
Ngày ta hồi kinh, đến thỉnh an ông ta, ta không hề bỏ sót ánh nhìn chán ghét thoáng qua trong mắt ôngi.
Ông lạnh nhạt nói:
“Về rồi thì tốt. Phụ thân bận rộn công vụ, từ nay không cần ngày nào cũng đến, ta chưa chắc đã có thời gian gặp con.”
Ông ta trông rất nghiêm nghị, vận quan bào, đi hắc ủng, ánh mắt lạnh như sao sa, phong thái đường hoàng.
Thôi Cẩm Trạch nói với ta:
“Phụ thân vốn là người như vậy, người đối với con cái trong nhà trước giờ đều nghiêm khắc, muội chớ nên để bụng.”
Nếu không phải mấy ngày sau, ta nhìn thấy muội muội Thôi Viện làm nũng trước mặt phụ thân, mà ông lại tỏ vẻ từ ái, thì ta còn tin lời hắn nói.
Thôi gia ở kinh thành, phụ từ tử hiếu, tôn mẫu kính trưởng, trên dưới hòa thuận, đâu đâu cũng tràn ngập ấm áp.
Thôi Viện ngây thơ hoạt bát, nói bâng quơ vài câu đã chọc tổ mẫu bật cười, yêu chiều điểm trán nàng.
Tô thị ôn nhu đoan trang, luôn miệng mỉm cười, là người nổi tiếng hiền lương trong kinh.
Dương di nương cùng nữ nhi Thôi Thù cũng khéo ăn khéo nói, làm tổ mẫu và Tô thị vui lòng mãn ý.
Một gia đình hòa thuận vui vẻ như thế, chẳng có lấy một chút mâu thuẫn.
Nghe nói Dương di nương từng là nha hoàn hồi môn của Tô thị, tất nhiên mọi điều đều lấy lòng nàng.
Ca ca cùng mẹ sinh với ta, từ nhỏ đã được Tô thị nuôi dưỡng, coi nàng như mẫu thân ruột, xem Thôi Viện là muội muội ruột thịt.
Tốt thật.
Một gia đình tốt đẹp biết bao.
Tốt đến mức khiến ta ganh tỵ, lại thêm bức bối khó chịu, tâm phiền ý loạn.
Hoè Hoa nói muốn dẫn ta vào kinh tìm niềm vui.
Nhưng xem ra, vào kinh rồi chỉ tìm thấy phiền muộn.
Nhưng họ dù sao cũng là phụ thân và huynh trưởng của ta, ta dù chẳng phải người tốt lành gì, cũng cố gắng kiềm chế nỗi bất mãn trong lòng.
Nhưng bọn họ cứ thích chọc giận ta.
Họ phân cho ta hai nha hoàn và một ma ma, để vào ở trong Đình Lan Viện nơi ta cư ngụ.
Có lẽ vì biết Thôi gia đối xử với ta thế nào, nên bọn họ làm việc vô cùng lười nhác.
Tô thị từng nói vài ngày nữa sẽ mời người đến đo may y phục mới cho ta, kết quả nửa tháng trời cũng chẳng thấy ai tới.
Việc buôn vải ở Ung Châu gần như đã bị ta thao túng, y phục mới kiểu gì ta chưa từng có chứ?
Chỉ là ta chẳng còn hứng thú với cuộc sống, không thích chưng diện nên mới ăn mặc qua loa như vậy mà thôi.
Thế mà Thôi Viện lại nghĩ rằng ta lớn lên ở nông trang thôn dã, quê mùa không hiểu mùi đời, nên hôm sau đã dẫn theo nha hoàn tới tặng lễ cho ta—
“Tỷ tỷ lớn lên ở trang trại nơi thôn dã, y phục trên người chắc không hợp thời, muội mang mấy bộ muội không mặc nữa tặng cho tỷ.”
Nàng chớp chớp đôi mắt, tươi cười rạng rỡ.
Nhìn qua thì cũng chỉ là một cô nương đơn thuần, không tâm cơ gì.
Cũng may nàng đơn thuần, sau đó còn buột miệng nói với ta:
“Tỷ tỷ dung nhan như hoa như ngọc, chỉ cần ăn diện một chút là đẹp lắm rồi. Thế tử phủ Quận công, Trần thế tử nhất định sẽ đem lòng ái mộ tỷ…”
Ồ, ta hiểu rồi.
Ta nói rồi mà, người Thôi gia chẳng mấy thân thiết với ta, cớ sao lại rước ta về?
Thì ra là muốn kết thân với Quận công phủ, gả một nữ nhi sang đó.
Hoè Hoa vừa dò hỏi chút tin tức, sắc mặt đã đen sì lại.
Thế tử Trần Ân của Quận công phủ, là một tên công tử bột đã từng đánh chết chính thê của mình.
Thôi gia tấy nhiên không nỡ đem Thôi Viện gả qua, ban đầu định gả nữ nhi của Dương di nương, Thôi Thù.
Dương di nương khôn khéo biết bao, lập tức khóc lóc biểu lộ lòng trung thành với Tô thị.
Cuối cùng bọn họ mới sực nhớ ra, Thôi gia ở Ung Châu còn có một trưởng nữ, vừa hay có thể gả cho Trần thế tử.
Thật là một gia đình đồng lòng hiệp lực, khiến người ta cảm động.
Ca ca ta không chỉ coi Thôi Viện là muội ruột, hóa ra đối với Thôi Thù cũng thân thiết hơn ta.
Ta vốn là người thẳng thắn, chẳng thích vòng vo, hôm sau gặp hắn, liền nói thẳng:
“Thôi gia đón ta về là để bàn chuyện hôn sự phải không?”
Thôi Cẩm Trạch ngẩn người, sắc mặt có chút ngập ngừng, nhưng vẫn đáp:
“A Âm, muội đã mười bảy rồi, việc hôn sự tất nhiên không thể trì hoãn mãi. Ở lại Ung Châu thì muội có thể gả cho nhà nào tốt đây? Muội là trưởng nữ Thôi gia, phụ mẫu nhất định sẽ giúp muội tìm một mối hôn sự tốt.”
“Ồ, là Trần Thế tử của Quận công phủ sao?”
“… Phụ thân đúng là có ý như vậy.”
“Huynh có thể nói cho muội biết, hắn là người thế nào không?”
“Tổ tiên Trần gia vốn là công thần khai quốc, Lão công gia là người chính trực, Thế tử cũng là nhân tài tuấn tú, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?”
“Thế tử từng có thê tử, khi tranh cãi với phu nhân, lỡ tay đẩy nàng ngã xuống đất, đầu đập vào đá…”
“Ch//ết rồi?” Ta giả vờ hoảng sợ.
Thôi Cẩm Trạch vội giải thích:
“Thế tử không phải cố ý, hắn cũng biết lỗi rồi. Lão công gia đã đánh hắn một trận rất nặng, hắn tuyệt đối không dám tái phạm đâu. A Âm, muội yên tâm, nếu hắn không sửa đổi, Thôi gia cũng sẽ không để muội gả cho hắn.”
“Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ta như trút được gánh nặng, lại nói:
“Đã có huynh ở đây, muội không sợ gì cả. Muội là nữ nhi củaThôi gia, huynh và phụ thân đều sẽ bảo vệ muội, đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Hắn nghiêm mặt đáp.
13.
Ta đã xác nhận xong, không còn chút nghi ngờ gì nữa, Thôi Cẩm Trạch đối với ta không hề có chút tình cảm huynh muội nào cả.
Là do ta quá ngây thơ. Ta chưa đầy một tuổi đã theo mẫu thân về Ung Châu, mười bảy năm qua chưa từng gặp lại, làm sao có thể có chút tình cảm nào được chứ?
Đối với hắn, Tô thị mới là thân mẫu, Thôi Viện mới là muội ruột thực sự.
Cũng giống như khi Thôi Viện ham ăn, nũng nịu đòi ăn bánh trà của Nguyệt Quế Lâu, hắn liền gõ nhẹ lên trán nàng, cưng chiều nói:
“Tham ăn, ca ca sẽ sai người mua về cho muội.”
“Không muốn, bánh trà để nguội ăn không ngon, muội muốn ca ca dẫn đi.”
Ngày hôm đó, Thôi Cẩm Trạch không thể từ chối được sự nũng nịu của nàng, đành phải đồng ý.
Khi hai người chuẩn bị ra cửa mới phát hiện ta vẫn ở đó, trên mặt Thôi Cẩm Trạch có chút kinh ngạc, bèn mở miệng nói:
“A Âm cùng đi đi, muội về đây cũng được mười ngày rồi, vẫn chưa ra ngoài dạo chơi lần nào.”
Thực ra, ta chẳng có chút hứng thú với sự náo nhiệt.
Nếu bọn họ biết, mười ngày qua ta mỗi đêm đều mài dao, không biết sẽ có suy nghĩ gì.
Lúc vào kinh, ta mang theo một thanh đao và một thanh kiếm.
Đao là con dao từng giết chó năm xưa, cũng dùng để xử lý tên quản sự Tiền Chương ở trang trại và thê tử hắn.
Kiếm là sau này ta thuê người rèn, dùng để giết hai cữu cữu của ta.
Về sau mà nói, tay ta cũng chẳng sạch sẽ gì.
Trong hai năm, ta đã làm hết tất cả việc buôn bán của nhà họ Lê, buôn sắt, buôn muối, những loại yêu ma quỷ quái nào ta chưa từng gặp?
Hồi đó ở Dự Châu có một thương gia lớn buôn gốm, luôn hống hách với ta, sau lưng còn giở trò mờ ám
Ta là người không kiên nhẫn, vài lần như vậy là chán ngấy, trực tiếp lôi hắn vào rừng giải quyết luôn.
Hoè Hoa đã đào sẵn hố từ trước, xử lý hắn êm đẹp, chẳng ai hay biết.
Con người sống trên đời thật vô vị.
Chỉ khi cầm đao giết người ta mới thấy chút thú vị.
Thôi Cẩm Trạch dẫn Thôi Viện đi ăn bánh ở trà lâu, bên cạnh có không ít gia nhân và nha hoàn đi theo.
Ta vốn chẳng muốn đi, nhưng Hoè Hoa cứ đẩy ta từ phía sau.
Ta biết nàng muốn ta ra ngoài đi dạo.
Những ngày qua ta quá uể oải, nàng luôn nghi ngờ ta có thể sẽ lấy dây treo cổ bất cứ lúc nào.
Thế là ta đi cùng bọn họ tới trà lâu.
Trên phố thật náo nhiệt, kinh thành thật phồn hoa.
Nhưng, dù náo nhiệt đến đâu cũng chỉ thế mà thôi, người qua kẻ lại, âm thanh ồn ào.
Đối với ta, đó vốn chỉ là một buổi trưa tẻ nhạt mà thôi.
Cho đến khi ta gặp được Tiểu hầu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ—Ngụy Trường Thả.
Kinh thành tụ hội con cháu thế gia, như huynh trưởng Thôi Cẩm Trạch của ta cũng được coi là quân tử khiêm tốn, dung mạo tuấn tú.
Công tử nhà Lễ bộ Thị lang nghe qua thì có chút thể diện, nhưng nói đến hai chữ hiển hách trong kinh thành rộng lớn này, ngoài Tạ công tử của Bình Viễn Tướng quân phủ, thì phải kể đến đích tôn tử Thẩm Chiêu của Đại Tôn Chính phủ và Tiểu hầu gia Ngụy Trường Thả của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Những điều này đều do Hoè Hoa kể cho ta nghe.
Nàng rất giỏi dò la tin tức, luôn thích kể cho ta nghe những chuyện thú vị.
Như Thẩm công của Đại Tôn Chính phủ, kỳ thực là một đạo sĩ thanh tâm quả dục.
Những năm gần đây, hắn chìm đắm trong đạo thuật, dần dần xa rời trung tâm quyền lực triều đình.
Người con trai duy nhất là Thẩm Chiêu lại cưới Tam công chúa đương triều, từ đó không thể làm quan.
Còn Bình Viễn Tướng quân phủ và Vĩnh Ninh Hầu phủ đều là thế gia công thần nắm giữ binh quyền.
Tạ Công tử quanh năm đóng quân nơi biên ải, ít khi trở về.
Tổ tiên Vĩnh Ninh Hầu phủ từng là Lục khanh nước Tấn, Ngụy gia là một trong bốn đại vọng tộc của Nam triều, thật sự là gia tộc bốn đời ba công.
Chỉ riêng ở Hà Tây, Ngụy thị đã có hơn mười vạn tinh binh.
Phân nửa binh quyền của các doanh trại lớn trong kinh vệ cũng nằm trong tay Ngụy gia.
Ngụy Trường Thả thân là Tiểu hầu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ, thân phận cao quý không cần nói cũng biết.
Khi đó ta vừa vào kinh, chưa hiểu rõ gì về quyền thế, nếu ta biết hắn và Diêu Cảnh Niên là kẻ thù, ắt hẳn đã không dây vào hắn.
Ngụy Trường Thả đã ngoài hai mươi, lần đầu tiên gặp hắn, dù là kẻ như ta đã chẳng còn hứng thú với cuộc đời này, cũng phải nhìn thêm một cái.
Tích thạch hữu ngọc, lang diễm độc tuyệt—ấy chính là ấn tượng đầu tiên của ta về hắn.
Nói thật thì, Lam Quan cũng không hẳn thua kém hắn về dung mạo, nhưng người ta xuất thân thế gia, khí chất đoan trang và quý khí bẩm sinh, không ai sánh được.
Công tử đoan chính, đôi mày sâu và dài, ánh mắt thanh lạnh như hồ nước mùa đông, toát lên vẻ cao quý xa cách.
Một tồn tại cao cao tại thượng như vậy, lại biểu hiện vô cùng lễ độ, bình tĩnh khiêm hòa.
Ác ý trong xương tủy ta, ngay khoảnh khắc gặp hắn, ắt hẳn đã bộc phát đến cực điểm.
Bởi vì hắn xuất hiện ở trà lâu cùng một tiểu thư thế gia có dung mạo xuất chúng.
Tiểu thư ấy tên là Khương Tri Hàm, tổ phụ chính là Thái phó đương triều, danh xứng với thực là một quý nữ.
Thôi Viện có quen biết nàng, khi gặp ở phòng bao tầng hai liền hành lễ, miệng gọi một tiếng “Hàm tỷ tỷ”, thân thiết vô cùng.
Khương Tri Hàm che miệng cười khẽ, dịu dàng trò chuyện cùng nàng, còn chào hỏi Thôi Cẩm Trạch.
Thôi Cẩm Trạch hướng về phía Ngụy Trường Thả hành lễ, gọi một tiếng:
“Tiểu hầu gia.”
Ngụy Trường Thả khẽ gật đầu đáp lễ, dáng vẻ cao quý vô cùng.
Những chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến ta, ta đang chán chường nhìn ra con phố dài ngoài cửa sổ, chợt nghe Khương tiểu thư hỏi Thôi Viện:
“Tâm Tâm, vị này là?”
Tâm Tâm, chính là khuê danh của Thôi Viện.
Ta quay đầu lại, ánh mắt bọn họ đang đổ dồn về phía ta, chờ Thôi Viện giới thiệu.
Thôi Cẩm Trạch lên tiếng trước:
“Đây là tiểu muội Thôi Âm, không lâu trước vừa trở về từ Ung Châu.”
Khương Tri Hàm nhướng mày, vẫn chưa hiểu, nhìn Thôi Viện hỏi:
“Nữ nhi Thôi gia? Phụ thân muội chẳng phải chỉ có hai nữ nhi là muội và Thôi Thù thôi sao?”
Ta thấy sắc mặt Thôi Viện trở nên quái lạ, nàng ghé tai Khương Tri Hàm thì thầm điều gì đó.
Rồi vị thế gia quý nữ kia khẽ dùng khăn tay che miệng, ánh mắt nhìn ta thoáng qua một tia chán ghét.
Ta biết nàng ta vừa nói gì.
Chẳng qua là: Thôi Âm, chính là nữ nhi của vị thê tử bị phụ thân nàng ta bỏ rơi năm xưa.
Năm đó, mẫu thân ta bị bắt gặp tư tình, phải trốn khỏi Thôi gia, từng là đề tài bị đàm tiếu khắp kinh thành.
Đây cũng chính là lý do vì sao sau khi ta trở lại Thôi gia, tổ mẫu lạnh nhạt, phụ thân thì chán ghét.
Bọn họ cho rằng Thôi gia bị mất mặt.
Ta còn biết rõ, Thôi gia đón ta trở về, không chỉ vì chuyện hôn sự với Quận công phủ, mà còn bởi vì cuối năm ngoái, Thượng thư Lễ bộ từ quan, phụ thân Thôi Khiêm của ta sắp có sự điều động trên quan trường.
Vào lúc thế này, trưởng nữ Thôi gia ở tận Ung Châu, mất mẹ, nhà ngoại lại sa sút, đón nàng trở về sẽ càng làm nổi bật khí độ và lòng nhân từ của Thôi gia.
Bọn họ cần ta để lấy tiếng thơm, lại còn tiện tay gả ta vào Quận công phủ.
Vừa chán ghét ta, lại vừa muốn lợi dụng ta đến tận cùng.
Ta cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau nhức, sự bực bội trong xương tủy như muốn bùng phát.
Chắc hẳn trong lòng Khương Tri Hàm giờ này đang nghĩ:
“Ồ, thì ra nàng chính là nữ nhi của tiện phụ Thôi gia năm xưa.”
Ánh mắt ta dừng lại trên người Thôi Cẩm Trạch, mặt hắn bình thản, không chút gợn sóng.
Cũng phải thôi, hắn là con của Tô thị, đâu phải con của người đàn bà dâm loạn là mẫu thân ta.
Hắn giống như tất cả mọi người, khinh bỉ nàng, chán ghét nàng.
Thậm chí, sâu trong nội tâm, hắn cũng khinh bỉ và chán ghét cả ta.
Ấy vậy mà còn phải ra vẻ, làm bộ làm tịch, diễn vai một vị ca ca tốt bụng.
Ngày thứ mười kể từ khi vào kinh, ta phát bệnh.
Cả đời này, ta không thể chịu nổi ai sỉ nhục mẫu thân ta.
Nghĩ thôi cũng không chịu nổi.
Tia chán ghét trong mắt Khương Tri Hàm khiến ta khó thở.
Thôi Cẩm Trạch gọi ta qua, bảo ta hành lễ với Khương tiểu thư và Ngụy Tiểu hầu gia.
Ta đã bước qua, nhưng lại đi sai hướng.
Ta lao thẳng đến bên tên thị tùng đứng cạnh Ngụy Trường Thả, rút trường kiếm bên hông hắn!
Trong khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy vô số tiếng kêu thất thanh.
Hoè Hoa hô lớn:
“Tiểu thư! Đừng mà!”
Đầu đau như búa bổ, mắt nóng rực, ta chẳng phân biệt được mình đang ở đâu, chỉ có cơn cuồng nộ trong cơ thể không ngừng gào thét.
Ngụy Trường Thả đứng gần ta nhất, phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt bàn tay đang cầm kiếm của ta.
Nhưng ta phản kháng theo bản năng, vung kiếm chém ra, làm trầy cánh tay của hắn.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com