Chương 6
11
Một thời gian rất dài sau đó Trần Hạ Nam cũng không đến tìm tôi gây sự.
Tôi cùng Giang Diêu vẫn bình thường, sinh hoạt bình thường, chỉ có tình cảm là mãnh liệt phát triển.
Tôi lại phát hiện hắn trở nên thật sự rất rất thích tôi kêu hắn là “anh”, tôi còn nhớ hắn nói với tôi.
“Em nhỏ hơn tôi 2 tuổi, đương nhiên phải gọi tôi một tiếng “anh”.”
Buồn cười thật đó, lúc trước tôi ép hắn gọi tôi là “chị”, bây giờ tôi phải gọi hắn là “anh”.
Mà không biết có phải hay không, do gọi hắn là anh nhiều nên khí chất của hắn cũng thay đổi?
Hình tượng mềm yếu như cún con lúc trước không còn lại chút gì. Mấy lần hẹn hò sau này tôi đều đặc biệt chú ý tới hắn, nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng là một người đàn ông dịu dàng, cẩn trọng, còn cái lúc lên giường sẽ “hoá thú” ăn sạch tôi từ đầu đến chân.
Tôi cảm giác giống như là, mình đã thay một người bạn trai khác.
Làm thế nào một người có thể vì hai ba tiếng gọi mà thay đổi nhanh như thế.
Chỉ có một cái kết quả, đó chính là ngay từ đầu hắn đã giả vờ ngây thơ, bộ dạng này mới là con người thật của hắn!
Tôi hỏi hắn, hắn cố gắng giải thích.
“Lúc trước tôi nhớ chú nói em thích đàn ông trẻ tuổi, tôi cảm thấy bản thân mình già rồi nên mới giả vờ như thế.”
Tôi im lặng câm nín không nói được lời nào.
Theo lời hắn nói thì gu đàn ông của tôi từ lâu đã bị chú cháu nhà hắn nắm rõ.
Haizzz, tôi thật là, tưởng mình là gà ai ngờ là thóc.
Mà thôi kệ, bây giờ như vậy cũng rất tốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sắp đến sinh nhật của Giang Diêu.
Tôi đặc biệt tự mình đi chọn quà, thấy khó chọn nên đi cùng đồng nghiệp.
Có cô ấy đi chung, cả hai tán gẫu vui vẻ, cô ấy kể cho tôi nghe một vài chuyện.
“Lần trước cậu cùng tớ đi tập quyền anh, có gặp một huấn luyện viên tên Hoàng Nhân An, cậu còn có nhớ không?”
Tôi gật đầu.
“Nghe đồng nghiệp của hắn nói, bạn gái hắn xem tiền như rác, hắn giao hết tiền cho cô ta đã đành, cô ta còn dùng tên của hắn đi vay tiền…”
“Vì sao cô ta phải làm vậy?”
“Nghe nói cô ta thiếu nợ không ít, mà thời hạn trả lại ngắn nên chỉ có thể chặt đầu cá vá đầu tôm.”
*Chặt đầu cá vá đầu tôm: mượn tiền chỗ mới đắp vào chỗ cũ.
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc trước Trần Hạ Nam đòi tiền tôi, muốn tôi dùng tiền để bồi thường cô ta, lúc đó tôi tưởng rằng cô ta thiếu tiền nên hoá điên, ai ngờ cô ta thiếu tiền thật.
Tôi cười lạnh.
Ác giả ác báo.
Suy cho cùng tôi không có quan hệ gì với cô ta, tôi cũng lười hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Mấy ngày sau, mọi tinh lực của tôi đều tập trung vào việc chuẩn bị sinh nhật của Giang Diêu sao cho tốt, nhưng đến lúc sinh nhật hắn, tôi lại nhận được điện thoại của cảnh sát.
“Cô Tống, bạn trai và em gái của cô xảy ra xung đột, mong cô tới cục cảnh sát một chuyến.”
12
Đại não tôi đột nhiên trống trơn. Giang Diêu tuy chán ghét Trần Hạ Nam nhưng vẫn luôn rất lý trí.
Lúc trước Trần Hạ Nam gây chuyện cũng đã bị anh làm cho mất mặt một lần, sau này cũng không có gì. Nếu không phải Trần Hạ Nam nhảy nhót quá đà, gây sự với chúng tôi thì anh ấy cũng sẽ không kiếm chuyện. Cho nên tôi chắc rằng là do Trần Hạ Nam giở trò.
Tôi lập tức xin nghỉ chạy đến cục cảnh sát.
Mà ở đây ngoại trừ Giang Diêu và Trần Hạ Nam còn có Hoàng Nhân An. Hơn nữa trên mặt Hoàng Nhân An còn bị thương.
Đánh nhau sao?
Tôi vội vàng chạy đến chỗ của Giang Diêu kiểm tra.
“Anh có sao không?”
Vừa chạm vào cánh tay hắn, hắn đã kêu đau một tiếng, vừa nhìn liền biết tay hắn đau.
Hắn mím môi nhìn tôi, khó khăn trả lời: “Anh không sao.”
Dám đụng đến người yêu của bà đây, tôi thật sự nhịn không nổi!
“Trần Hạ Nam cô đủ chưa? Không giở thủ đoạn được liền trực tiếp gọi người đến đánh hả?”
“Im lặng!”
Cảnh sát ngồi ở bàn hoà giải đột nhiên lên tiếng.
“Tôi nói qua cho cô nghe một chút về việc lúc nãy, bạn trai của cô cưỡng ép em gái cô, bạn trai cô ấy biết được nên mới tức giận đánh bạn trai cô.”
Nghe đến đây Giang Diêu nhịn không được hét lên.
“Ai thèm chạm vào người cô ta, có chó mới thèm!”
Thấy phản ứng của anh, tôi biết chắc chắn có ẩn khuất.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chuyển hướng sang Trần Hạ Nam chất vấn.
“Chứng cứ đâu?”
Theo bản năng, cô ta tránh đi tầm mắt của tôi. Lắp bắp đáp.
“Anh ta đã làm gì, trong lòng anh ta tự biết rõ.”
Tôi cười khinh, tính kế cũng nên đưa ra bằng chứng chứ.
“Cô nói rõ cho tôi biết, thời gian, địa điểm xảy ra sự việc, sự việc xảy ra thế nào?”
Cô ta cắn môi không biết trả lời sao. Lúc này Hoàng Nhân An lại nhận ra tôi.
“Cô là người học viên kia đúng không? Thế mới nói, làm thế nào mà cô quan tâm đến chuyện tình yêu của tôi như thế, hóa ra là vì nhắm vào Hạ Nam.”
Tôi cười khinh một tiếng: “Mù quáng.”
“Anh cho rằng hai người thật sự có thể khiến tôi quan tâm sao?”
Đến nước này tôi cũng không muốn giấu chuyện xấu của Trần Hạ Nam nữa.
“Tôi thật lòng có ý tốt nhắc nhở anh, cô ta dùng của anh bao nhiêu tiền nhưng chưa từng công khai thân phận bạn trai của anh, ở nhà hay trước mặt người khác đều nói mình độc thân, ba mẹ tôi cũng không biết đến sự tồn tại của anh và bạn bè cô ta càng không.”
Vậy nhưng anh ta vẫn không tin tưởng tôi mà nhìn về phía Trần Hạ Nam, cô ta vừa định giải thích tôi lập tức nói thêm.
“Cô đừng có dùng mấy cái lý do kiểu công khai quá nhanh nên cần thời gian tìm hiểu, cha mẹ bảo thủ không chấp nhận yêu đương… Tôi cùng Giang Diêu mới yêu đương được một tháng, mẹ đã gọi điện bảo tôi mang người yêu về ra mắt, cô ta chỉ viện cớ không muốn công khai anh để có cơ hội đi quyến rũ mấy tên đàn ông khác thôi!”
“Tống Vũ Lạc, chị đừng có vu khống tôi!!”
“Từ khi nào mà nói đúng sự thật lại thành ra vu khống vậy? Thế hiện tại cô có dám nói với ba về tình cảm của cô và Hoàng Nhân An không? Nói rằng cô ăn uống bằng tiền của hắn, sinh hoạt cũng bằng tiền của hắn, dùng tên của hắn vay nợ.”
“Chị…” Cô ta tức đến không nói nên lời, chỉ thẳng vào mặt tôi.
“Cô dám sao?”
Chỉ với một câu này của tôi. Trần Hạ Nam hoàn toàn bị tôi làm cho câm nín.
Tôi biết rõ nếu nói với cha dượng, cô ta sẽ không thể làm được gì nữa, người cô ta sợ nhất chính là ông ấy.
Nếu để cho ông ấy biết được chuyện “tốt” của cô ta làm, nhất định sẽ từ mặt không chút luyến tiếc.
Lúc này tôi mới quan sát biểu cảm của Hoàng Nhân An, mặt hắn ta từ lâu đã đen như đít nồi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi chuyển hướng sang cảnh sát nói.
“Thật ra là tôi chỉ mới nghe lời của Hạ Nam đã ra tay đánh người, bởi vì tôi thật sự tin tưởng cô ấy.” Hắn dừng một chút, trong câu nói tiếp nghe rõ thất vọng.
“Nhưng hiện tại chắc là tôi tin sai người rồi.”
Sau đó hắn nhìn Giang Diêu, im lặng không nói, nhưng hai mắt đã viết rõ hai chữ có lỗi lên đó.
“Giang Diêu, tôi không có chứng cứ đã đánh anh, chuyện này thật sự là do tôi sai, giải quyết thế nào đều do anh quyết định, tôi đều chấp nhận, phạt tiền hay muốn đánh lại đều tùy anh.”
Giang Diêu cười cười rồi nhạt giọng.
“Tôi không cần tiền cũng không muốn đánh trả, tôi chỉ cần anh xin lỗi tôi và bạn gái tôi là được.”
Tôi có chút khó hiểu nhẹ giọng nhắc nhở.
“Nếu phải xin lỗi thì cũng chỉ cần xin lỗi mình anh, tại sao phải xin lỗi em nữa?”
Hắn nắm tay tôi xoa nhẹ.
“Đương nhiên phải xin lỗi em, bởi vì hắn làm cho em lo lắng.”
Trần Hạ Nam đứng một bên cắn răng khó chịu, không ngừng kéo tay của Hoàng Nhân An nhưng hắn ta ghét bỏ, lạnh lùng gạt mạnh ra.
“Thành thật xin lỗi.” Hoàng Nhân An hướng tôi cùng Giang Diêu cúi người thật sâu, thành tâm xin lỗi.
“Ken két.”
Tôi nghe được tiếng nghiến răng của Trần Hạ Nam. Hả dạ thật!
Lớn đến như vậy rồi tôi mới thấy cô ta ủy khuất uất nghẹn như thế. Cô ta cứ giậm chân, xoay phải xoay trái muốn đi ra khỏi cục cảnh sát, nhưng lại bị ngăn cản.
“Cô Trần, nếu lời cô nói là sự thật thì lấy bằng chứng ra chúng tôi xem, có bằng chứng chúng tôi nhất định sẽ giúp cô lấy lại công bằng, nếu không thì chỉ có thể khép cô vào tội vu khống.”
Trần Hạ Nam lại không hề sợ hãi, hất cầm kêu ngạo nói trước mặt cảnh sát.
“Chờ đó cho tôi, tôi mang bằng chứng cho xem.”
Chờ thì chờ, xem ạ sợ ai chứ? Trần Hạ Nam, cô nghĩ tôi còn là Tống Vũ Lạc yếu mềm ngày xưa sao?
13
Xử lý hết mọi chuyện ở cục cảnh sát, tôi lẳng lặng ra ngoài, biểu cảm có chút nghiêm trọng.
“Làm sao vậy?” Giang Diêu cũng phát hiện ra tôi có cái gì đó không đúng rồi. Tôi cũng không giấu, lập tức nói.
“Anh quên lần trước anh nói với em thế nào rồi sao? ‘Anh hi vọng dù có chuyện gì em cũng đồng ý nói cho anh nghe.’ Quả thật em cũng nghĩ như vậy, bây giờ thì anh như nào???”
Giang Diêu lúc này lại làm ra vẻ mặt đầy hối lỗi.
“Em biết là anh sợ em lo lắng, em không có trách anh. Chỉ hi vọng sau này nếu có chuyện như thế này nữa, nhớ phải điện cho em, em không mong người gọi điện cho em lại là cảnh sát.”
Giang Diêu bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng, lao đến ôm chặt tôi, mà tôi vội vàng đẩy hắn ra, tùy tiện nói một câu.
“Cánh tay của anh đang đau, đừng có cử động.”
Hắn đứng im bất động thật lâu, hai mắt đỏ đỏ, sau đó ôm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi.
“Thật xin lỗi.”
Hắn lại làm nũng rồi đấy, thế nhưng tôi mềm lòng.
Đưa tay ôm lại hắn, miệng vui vẻ nói.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Thế rồi tôi đưa hắn đến nơi tôi đã chuẩn bị trước đó, cùng hắn trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ.
Giải quyết xong mọi chuyện, việc đầu tiên tôi làm chính là gọi điện cho mẹ, mẹ tôi lập tức nghe máy.
“Vũ Lạc, có chuyện gì?”
Sau cái lần tôi tức giận nói hết với bà ấy, mẹ ở trước mặt tôi không bao giờ nhắc đến tên Trần Hạ Nam nữa. Nhưng lúc này đây tôi muốn chủ động nói cho mẹ biết.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, Trần Hạ Nam bây giờ vay rất nhiều tiền.”
Mẹ tôi có chút giật mình hỏi lại.
“Sao lại thế này?”
“Nó hiện tại không đi làm, ăn uống đều do bạn trai lo, lại còn dùng tên của hắn đi vay tiền. Mẹ xem, sao nó có thể gây nhiều chuyện như vậy, khẳng định là vì ở bên ngoài thiếu tiền.”
Tôi càng nói mẹ tôi càng bất ngờ, cuối cùng không chờ tôi nói xong đã tìm cớ cúp máy, không cần nói cũng biết là đi tìm cha dượng.
Tôi bỏ điện thoại xuống cười lạnh.
Đều là Trần Hạ Nam gây thù, tôi không muốn đem cha và mẹ kéo việc này. Việc nào thì ra việc nấy.
Tôi cũng từng nghĩ tới việc sẽ chừa một đường lui cho Trần Hạ Nam. Nhưng rồi tôi lại nhớ đến ngày xưa lúc cô ta khi dễ tôi, căn bản không chừa cho tôi đường lui nào, dựa vào đâu bây giờ tôi phải nương tay với cô ta?
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com