Chương 2
5
“Tách!”
Đèn ấm trong phòng tắm bật sáng, cái lạnh quanh người tôi lập tức bị xua tan.
“Lau người đi.”
Trước mắt tôi là một chiếc khăn màu xám, bàn tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng đưa tới. Tôi ngẩng đầu, thấy Hứa Văn Châu đang nghiêng người, quay lưng lại với tôi.
“Cảm ơn.”
Cầm lấy khăn, ngay khi cúi đầu, sự bối rối của tôi biến thành xấu hổ.
Chiếc váy trắng thấm nước trở nên hơi trong suốt, lại còn dính sát vào người.
Tôi vừa ngượng vừa giận, vội lấy khăn cuốn chặt quanh mình.
Chiếc khăn này…
Rất sạch, nhưng nhìn qua là biết của Hứa Văn Châu. Trên đó còn có mùi nước giặt quen thuộc trên quần áo anh.
Mặt tôi đỏ bừng, tai cũng nóng lên: “Cảm ơn. À, ở đây có máy sấy tóc không? Tôi muốn…”
Ở đây không có quần áo của tôi, mà tôi cũng không thể mặc đồ ướt mãi.
Mượn đồ của Hứa Văn Châu ư?
Không được, như vậy quá thân mật.
Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định mượn máy sấy tóc để tạm dùng.
Người đàn ông trước mặt ngừng một chút, chỉ để lại hai từ “Chờ chút” rồi đi ra ngoài.
Tôi không biết anh vui hay giận, cũng không rõ anh nghĩ thế nào về tôi sau chuyện vừa rồi… nhưng lúc này tôi cũng chẳng bận tâm được.
Tôi chải nhẹ mái tóc còn hơi ẩm, bắt đầu lau khô quần áo. Lúc đó, cánh cửa bị gõ.
“Hé cửa một chút.”
Tôi cuốn chặt khăn, chỉ mở hé một khe nhỏ.
Thấy bộ đồ ngủ màu đen trong tay anh, mặt tôi vừa mới dịu đi lại đỏ bừng trở lại.
“Đây là…”
“Hiện tại tình trạng cơ thể em tương đối đặc biệt, không thể mặc đồ ướt, sấy khô cũng không được.” Hứa Văn Châu nói chắc nịch, không để tôi phản bác.
Nhìn xuống bụng mình, tôi cười nhẹ: “Vận may của mẹ thật tốt, nhờ con cả.”
Bộ đồ ngủ vừa vặn với thân hình cao lớn của Hứa Văn Châu, nhưng khi mặc lên người tôi, trông chẳng khác nào một đứa trẻ con nghịch trộm đồ của người lớn.
Thật buồn cười!
Nhưng rất ấm áp, quả thật cực kỳ thoải mái.
Thoải mái đến mức tôi mặc đồ ngủ của Hứa Văn Châu mà còn chiếm luôn giường của anh. Trong khi đó, với chiều cao 1m88, anh phải cuộn mình trên ghế sofa, co ro ngủ cả đêm.
Tất cả chỉ vì anh nói: “Nhà họ Hứa không có cái lệ để phụ nữ ngủ trên sofa.”
Tôi cứ nghĩ mình sẽ lạ giường, thức trắng cả đêm, nhưng bất ngờ thay, tôi đã ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào từ tầng dưới.
6
Căn phòng xa lạ khiến tôi có chút bối rối.
Sau khi dọn dẹp và xuống tầng, tôi không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.
Phòng khách rộng lớn lúc này chẳng khác gì một trạm cứu trợ.
Khắp nơi đầy ắp các túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều là những thứ tôi thường dùng ở nhà họ Hứa.
Trước cửa sổ kính lớn, Hứa Văn Châu đang quay lưng về phía tôi, nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu có phần bất lực.
“Con cầu xin hai vị tổ tông các người luôn đó, đừng làm khó con như vậy được không?”
Tôi không nghe được giọng đối phương, nhưng cũng không khó đoán, đó là mẹ Hứa – người mẹ chồng trên danh nghĩa của tôi.
Tại sao tôi chắc chắn vậy?
Bởi vì Hứa Văn Châu luôn lạnh lùng với mọi người và mọi việc, chỉ có hai người là ngoại lệ.
Một là người trong bức ảnh, người còn lại chính là mẹ Hứa.
Tôi không dám tiến lại gần, chỉ đứng lặng lẽ ở góc phòng khách, cảm thấy có phần lúng túng.
“Con thật sự không muốn, hơn nữa…”
“Chiều nay con sẽ đưa cô ấy về.”
“…”
“Cái gì?”
Mỗi câu nói của Hứa Văn Châu đều là từ chối, khiến tôi cảm thấy mình càng lúc càng thừa thãi.
Thậm chí, chỉ cần đứng ở góc phòng khách cũng đã là một sự mạo phạm với đối anh.
Tôi thấy lòng mình chua xót.
“Ừm… cái kia, không cần làm phiền anh Hứa đâu, lát nữa tôi sẽ rời đi.”
Giọng nói nghẹn ngào bất ngờ của tôi không chỉ khiến tôi giật mình mà còn làm Hứa Văn Châu chú ý.
Anh nắm chặt điện thoại, quay người nhìn thẳng vào tôi, một lúc lâu sau mới cúp máy.
“Sao em lại xuống đây?”
Lạnh lùng, trách móc, xen lẫn một chút cảm xúc tôi không thể hiểu được.
Tôi không trả lời, mà gọi cho mẹ Hứa để định nói rõ tình hình, dự định chiều nay về lại nhà chính.
“Con dâu à, là mẹ có lỗi với con. Chuyện bất ngờ quá, ba con đêm qua lại phát bệnh, chúng ta phải lập tức sang Mỹ.”
Tim tôi thắt lại. Hôm qua trước khi ra ngoài, bác sĩ còn nói tình trạng của ba không có vấn đề gì nghiêm trọng. Sao bây giờ lại…
Đúng là, thế sự vô thường.
Ba tôi cũng từng là người khỏe mạnh, nhưng đột ngột ra đi.
Ba Hứa và mẹ Hứa đối xử với tôi rất tốt, nên tôi rất trân trọng cuộc sống hiện tại.
Tôi lo lắng hỏi: “Mẹ, vậy tình trạng của ba có nặng lắm không?”
Mẹ Hứa khóc đến mức thở hổn hển.
Tim tôi nhảy lên tới cổ họng: “Mẹ ơi?”
Bà hít mũi, chậm rãi nói: “Đã tạm ổn, nhưng bác sĩ nói cần nằm viện theo dõi thêm một thời gian.”
“Vậy tối nay con sẽ đến thăm mẹ và ba…”
Bà ngắt lời tôi.
“Con dâu à, bây giờ cơ thể con không thích hợp để đi lại vất vả, cứ ở yên chỗ Văn Châu.
“Đợi ba con ổn định hơn, mẹ sẽ gọi video cho con.”
Tôi ngoảnh lại nhìn Hứa Văn Châu đang ngồi trên sofa, cúi đầu, mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì, lòng tôi rối bời.
“Nhưng mẹ ơi…”
“Con dâu, không nhưng gì hết, mẹ đã dặn Văn Châu lo liệu rồi.” Giọng mẹ Hứa bỗng to lên, rồi nhanh chóng trở lại nghẹn ngào: “Con dâu à, đến lượt ba con làm kiểm tra rồi, ngày mai mẹ sẽ gọi lại cho con nhé!”
“Tút tút…” Điện thoại bị ngắt, tôi liếc nhìn người đàn ông trước mặt cũng đang nhìn tôi, càng thêm lúng túng.
Chuyện gì thế này!
Thế là tôi trở thành người cư trú lâu dài trong căn hộ của Hứa Văn Châu, còn anh thì đêm nào cũng ngủ trong phòng làm việc.
Suốt một tuần, tôi không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ mẹ Hứa.
Đến ngày thứ tám, vì lo lắng, tôi chủ động gọi.
Những gì tôi nhận được là: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“???”
7
Lòng tôi nóng như lửa đốt, trong khi Hứa Văn Châu thì điềm nhiên như không, thậm chí còn đủ tâm trạng ngồi chơi game trong phòng khách.
Hứa Văn Châu chơi game!
Chuyện này thật khó tin, bởi trước giờ tôi chưa từng liên tưởng anh ấy với bất kỳ thứ gì mang tính giải trí.
Ở công ty, lúc nào anh cũng bận rộn như thể mỗi ngày cần đến 25 tiếng để làm việc, đích thực là một người nghiện công việc.
Tôi cầm điện thoại, tiến lại gần anh, trong đầu đang tìm cách mở lời.
“Muốn nói gì thì nói.”
Tôi hít một hơi sâu, quyết tâm: “Điện thoại của ba mẹ không gọi được…”
“Xì!”
Một biểu cảm thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt anh. Đến cả tay cầm game cũng không hề dừng lại.
Hóa ra là tôi xen vào chuyện không liên quan.
Tôi rút điện thoại về, định quay người lên lầu.
Phía sau, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bọn họ vẫn ổn, em không cần lo lắng.”
Giọng điệu lạnh lùng, hờ hững khiến tôi tức giận.
Đối mặt với vấn đề bệnh tật của ba, sao anh có thể thản nhiên đến mức này?
Tôi muốn lao đến trước mặt anh, chất vấn xem anh có phải là kẻ máu lạnh hay không. Nhưng lời vừa đến miệng, tôi lại im lặng nuốt xuống.
Bây giờ, tôi không có tư cách để nói.
Tôi cố tình “lẹp kẹp” đôi dép lên cầu thang, dùng tiếng ồn để bày tỏ sự phản đối bất lực.
Tiếng anh hỏi “Muốn ăn gì?” bị tiếng đóng cửa mạnh lấn át.
Đóng cửa xong, tôi bắt đầu hối hận.
Tài nấu ăn của Hứa Văn Châu thật sự rất xuất sắc, đặc biệt là món thịt dứa tẩm bột xào chua ngọt của anh quả thật ngon khó cưỡng.
Nhớ lại, tôi bỗng thèm đến nuốt nước miếng.
Trước đây, anh thường bảo tôi ghi món mình muốn ăn cho bữa tối hôm sau lên miếng dán trên tủ lạnh.
Tối qua, tôi đã ghi món thịt dứa tẩm bột xào chua ngọt. Xem ra tối nay chắc không được ăn rồi.
Thật ra, tính tôi bình thường khá ôn hòa, không hiểu sao lúc nãy cảm xúc lại bùng lên dữ dội như vậy, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Thôi bỏ đi.
Tôi mặc áo khoác vào, định xuống cửa hàng nhỏ gần đó để mua tạm gì đó ăn.
Phòng khách đã tắt game.
Trên sofa, Hứa Văn Châu ôm laptop, đeo tai nghe, dường như đang xử lý công việc.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, nhưng anh vẫn nhíu mày, cố kiên nhẫn hỏi: “Đi đâu?”
“Mua thịt dứa tẩm bột xào chua ngọt.”
“Bây giờ?”
“Ừm.”
Anh liếc nhìn ra cửa sổ, thấy trời đang mưa như trút nước, rồi đặt máy tính xuống, bất đắc dĩ nói: “Chờ 20 phút.”
Đêm ấy trời rất lạnh, nhưng lòng tôi lại ấm lạ thường.
Sáng hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi video từ mẹ Hứa.
8
Trong cuộc gọi video, mẹ Hứa không hề tiều tụy như tôi tưởng tượng, vẫn giữ nét rạng rỡ và nhiệt tình thường ngày.
“Con dâu à, dạo này con với Văn Châu thế nào?
“Văn Châu có bắt nạt con không?
“Đứa bé có làm khó con không?”
…
Một loạt câu hỏi dồn dập như súng máy khiến tôi không biết đối phó thế nào.
Ba Hứa đang đeo mặt nạ dưỡng khí, bất chợt giật phăng nó ra: “Bà hỏi từng câu một đi chứ!”
Giọng nói tràn đầy sức sống.
Ba người chúng tôi sững sờ, lặng ngắt như tờ.
Khoảng 30 giây sau, ba Hứa từ từ kéo lại mặt nạ, yếu ớt hỏi: “Con dâu à, con với đứa bé vẫn ổn chứ?”
Ban đầu vì ông đeo mặt nạ nên tôi không nhìn kỹ. Nhưng giờ nhận ra, ngoài làn da hơi sạm đi, sức khỏe của ba Hứa thậm chí còn có vẻ tốt hơn trước.
Xem ra ông hồi phục rất ổn.
Tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn, đáp: “Ba mẹ, đứa bé rất khỏe, con cũng ổn, Hứa… à, Văn Châu cũng đối xử tốt với con.”
Đây không phải lời nói dối.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com