Chương 1
01
Khi trợ lý tìm thấy tôi trong một ngôi làng nhỏ trên núi, tôi vừa khôi phục trí nhớ được năm phút.
Hắn quỳ xuống ôm lấy chân tôi: “Hoa tổng! Cô còn sống!”
Một người đàn ông cởi trần đột nhiên xông ra từ trong nhà, đá văng hắn ra: “Ai cho phép anh chạm vào chân vợ tôi?”
“Đồ đàn ông thối tha! Tránh xa vợ tôi ra!”
Lâm Tụng dáng người to lớn, cao 189cm, thân hình đẹp đến nổ mắt.
Tám múi bụng rắn chắc trắng trẻo, phía trên còn đầy những vết hôn và vết cào đáng ngờ.
Trợ lý há hốc mồm: “Lâm, Lâm tổng?”
Lâm Tụng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoãn: “Vợ ơi, em đừng sợ, anh sẽ không để thứ xấu xí này bắt nạt em.”
“Còn nữa, vợ ơi, tại sao hắn lại gọi anh là Lâm tổng? Có phải hắn bị thần kinh không?”
Tôi: “…”
Thấy tôi không nói gì, Lâm Tụng lập tức căng thẳng.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, như một chú chó lớn tủi thân.
Cúi đầu, dùng sống mũi và đôi môi mỏng nhẹ cọ vào má tôi, nhỏ giọng hỏi: “Vợ ơi? Em sao vậy?”
Môi anh ta rất lạnh.
Tôi lại cảm thấy còn nóng hơn cả nham thạch, theo bản năng đẩy anh ta ra.
Lâm Tụng bị tôi đẩy lùi lại hai bước.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta cứng đờ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vô cùng kinh ngạc mở to…
Cuối cùng, hốc mắt anh ta đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Vợ… em, em đẩy anh?”
“Em lại vì tên đàn ông thối tha này mà đẩy anh?”
Trợ lý đứng bên cạnh đã sợ đến ngất xỉu.
Ừm, tôi có thể hiểu được.
Năm phút trước, tôi tỉnh dậy trên giường.
Lâm Tụng ở trên người tôi, hai tay nắm lấy mắt cá chân tôi, vừa ngang ngược vừa dịu dàng dùng sức…
Điều này còn khiến tôi khó chấp nhận hơn cả việc mở mắt ra nhìn thấy cha tôi.
Thế là tôi cũng sợ đến ngất xỉu.
Tôi có chết cũng không thừa nhận, tôi bị Lâm Tụng ‘làm’ cho ngất.
02
Lâm Tụng tủi thân gầm gừ với tôi xong, liền giận dỗi quay vào nhà.
Trợ lý từ từ tỉnh lại, vẻ mặt kinh hoàng nhìn tôi: “Hoa tổng, cô và Lâm tổng… có phải đều bị ma nhập rồi không?”
Cũng không trách hắn hỏi như vậy.
Nhắc đến quan hệ giữa tôi và Lâm Tụng, cả Thịnh Kinh không ai không biết.
Nhà họ Hoa và Nhà họ Lâm đối đầu với nhau từ lâu, chúng tôi đều là người thừa kế, là kẻ thù truyền kiếp.
Đừng nói đến việc chúng tôi còn sinh cùng ngày, hồi nhỏ còn ở chung một khu nhà.
Trước kia tranh nhau ở trường học, bây giờ tranh nhau trên thương trường.
Chúng tôi gặp nhau ở đâu, ở đó sẽ nổ tung.
Ở quán bar uống rượu, chỉ cần đối phương uống ít hơn một giọt, chúng tôi cũng phải kiện nhau ra tòa để đối phương nhận thua.
Lần này, là tôi và Lâm Tụng đến khảo sát dự án mới của công ty.
Ngôi làng nhỏ trên núi gặp mưa lớn sạt lở, xe của chúng tôi va vào nhau, cả hai đều bị thương, mất trí nhớ.
Bị dân làng hiểu lầm là vợ chồng, sắp xếp cho chúng tôi ở chung một phòng.
Điểm mấu chốt là, chúng tôi còn… ngủ với nhau!
Đáng ghét!
Lần đầu tiên của tôi đã giữ gìn suốt hai mươi sáu năm!
Vốn định dành cho nam thần của tôi, lại cho Lâm Tụng cái thứ chó chết này.
Cũng may trời cao có mắt, để tôi khôi phục trí nhớ trước Lâm Tụng.
Anh ta còn ngốc nghếch gọi tôi là vợ.
Ha, đã như vậy, thì đừng trách tôi tâm, ngoan, thủ, lạt!
03
Tôi không vào nhà dỗ dành Lâm Tụng đang giận dỗi.
Sau khi cảm ơn dân làng, tôi và trợ lý chuẩn bị rời đi.
Vừa đi đến bên xe, liền thấy Lâm Tụng mặt lạnh tanh đứng đó, trong tay cầm một viên… gạch.
Tôi nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
“Vợ, em định bỏ trốn theo trai sao?”
Lâm Tụng vừa nhìn thấy tôi, hốc mắt liền bắt đầu đỏ hoe.
Ánh mắt chuyển sang trợ lý, anh ta đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt lộ ra vẻ hung ác: “Nếu anh dám cướp vợ tôi, vậy tôi chỉ còn cách giết anh thôi.”
Trợ lý sợ đến hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì tè ra quần.
Chậc, người mất trí nhớ rồi, bản tính xấu xa của thái tử gia ngông cuồng đúng là không thay đổi!
Tôi đảo mắt một vòng, tiến lên đưa tay ôm lấy cổ Lâm Tụng, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh ta.
“Chồng ơi~ Ai nói em muốn bỏ trốn chứ? Anh hiểu lầm rồi mà…”
Lâm Tụng cứng đờ người, cúi đầu nhìn tôi: “Vậy em định đi đâu với anh ta?”
“Anh ta chỉ là tài xế, đến đón chúng ta về nhà, về nhà của chúng ta mà thôi.”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng của Lâm Tụng lúc này, chu môi đỏ mọng làm nũng: “Chồng ơi, em đã nhớ lại chuyện trước kia rồi, chúng ta ở trong thành phố có một ngôi nhà.”
“Trong nhà em lo việc bên ngoài, anh lo việc bên trong, em chịu trách nhiệm kiếm tiền bàn chuyện làm ăn, anh chịu trách nhiệm nấu cơm làm việc nhà.”
“Bây giờ chúng ta về nhà đi, mỗi ngày cùng nhau ngủ trên giường lớn có được không?”
“Giường ván ở đây làm mông em đau quá…”
Nói đến khả năng nói dối không chớp mắt này của tôi, là do hồi cấp ba yêu sớm bị Lâm Tụng tố cáo điên cuồng mà luyện thành.
Bây giờ trả lại cho anh ta.
Anh ta chắc là, sẽ tin chứ?
Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, viên gạch trong tay Lâm Tụng rơi xuống đất.
Anh ta ôm lấy eo tôi, ép tôi vào thành xe, cúi xuống hôn tôi thật sâu.
“Ưm… chồng ơi, nhẹ chút, có người ở đây mà…”
Tôi bị Lâm Tụng hôn đến rên rỉ thành tiếng.
Âm thanh mập mờ giữa môi răng vang vọng.
Cái thứ chó chết này, mất trí nhớ rồi sao lại thích hôn như vậy chứ…
Lẽ ra phải chụp lại cảnh anh ta si mê hôn tôi bây giờ, đợi sau này có thể cười anh ta cả đời!
Tôi ra hiệu cho trợ lý đứng bên cạnh, bảo hắn len lén chụp ảnh.
Nhưng trợ lý đã nhìn đến ngây người.
Ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ đó, không khác gì nhìn thấy Tiểu Yến Tử và Nhĩ Khang hôn nhau.
04
“Hoa tổng, cô làm vậy thật sự coi được sao?”
Ở góc bệnh viện, trợ lý cẩn thận nói: “Nhỡ Lâm tổng đột nhiên khôi phục trí nhớ thì…”
Lâm Tụng người này, thủ đoạn độc ác, thù dai nhớ lâu.
Trong thành Thịnh Kinh ngoài tôi ra, không ai không sợ anh ta.
Nếu như sau khi khôi phục trí nhớ mà biết tôi lừa gạt anh ta như vậy, anh ta chắc chắn sẽ phát điên mà giết tôi…
Nhưng, tôi sẽ không cho anh ta cơ hội đó.
Tôi Hoa Sênh là người mà anh ta tùy tiện ngủ rồi cho qua sao?
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Trước khi anh ta khôi phục trí nhớ, tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.”
Vừa rồi mới làm một loạt kiểm tra não bộ cho Lâm Tụng.
Bác sĩ nói, nếu như bây giờ anh ta vẫn chưa nhớ ra, vậy thì chu kỳ khôi phục có thể sẽ rất dài.
Tốt tốt tốt, dài chút thì tốt.
Đợi đến ngày Lâm thị phá sản thì tốt nhất!
Từ bệnh viện ra ngoài, tôi nhận được điện thoại từ tập đoàn, nói tối nay khách hàng lớn từ nước ngoài sẽ đến Thịnh Kinh.
Tôi biết họ đến để bàn bạc dự án quốc tế với Lâm Tụng.
Hơn nữa, vị khách hàng lớn này còn là nam thần thời đại học mà tôi thầm mến bấy lâu!
Trước kia, tôi suýt chút nữa đã bàn thành hợp tác, bị Lâm Tụng ngáng chân, giữa đường lại thất bại.
Tối nay, chính là cơ hội tốt để tôi phản công.
Tôi thay một chiếc váy dài hở lưng ôm eo, vừa vặn che giấu một bụng đầy mưu mô.
Vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, liền va vào một lồng ngực rắn chắc.
“Mặc quần áo hở hang như vậy, là định đi gặp ai?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu.
Bàn tay lạnh lẽ thô ráp vuốt ve tấm lưng trần của tôi…
Một cảm giác tê dại từ sống lưng lan tỏa.
Tôi giật mình, ngẩng đầu trừng mắt nhìn, lại chạm vào đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại của Lâm Tụng.
Khoảnh khắc đó, dường như Lâm Tụng vừa xấu xa vừa lưu manh đã trở lại.
Trong lòng tôi vừa đúng lúc chột dạ.
Bàn tay Lâm Tụng đã từ lưng mò lên ngực.
Lòng bàn tay đột nhiên tăng thêm lực đạo.
Cảm giác vừa đau vừa sướng khó tả khiến tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, hất mạnh tay anh ta ra: “Anh làm gì vậy! Bỏ tay ra!”
Tay Lâm Tụng cứng đờ, đuôi mắt sắc bén nhanh chóng cụp xuống, giọng điệu như thể chịu uất ức cực lớn: “Vợ, em lại đẩy anh?
“Quả nhiên, em bắt đầu ghét bỏ anh khi mất trí nhớ rồi, em kiếm tiền giỏi, bên cạnh còn có trợ lý đẹp trai như vậy, chân còn bị anh ta ôm…”
“Còn anh, chỉ biết ở nhà gây thêm phiền phức cho vợ.”
“Bây giờ đến cả quyền chạm vào vợ mình anh cũng không có, có lẽ, đã đến lúc anh nên tự giác rời đi rồi…”
Anh ta vừa nói vừa nghẹn ngào, làm bộ muốn đứng dậy rời đi.
Khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ảm đạm tuyệt vọng, như thể sắp vỡ tan.
Có một khoảnh khắc, tôi thậm chí cảm thấy mình là một tên cầm thú.
Hơn nữa, bây giờ anh ta không thể đi được, kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu mà!
Tôi nghiến răng, liều mạng, nắm lấy tay Lâm Tụng, đặt lên ngực mình.
“Chồng, anh nói linh tinh gì vậy, anh… anh sờ đi! Anh cứ sờ thoải mái!”
Ánh mắt Lâm Tụng lập tức từ bi thương chuyển sang vui vẻ.
Anh ta cũng không khách khí, lòng bàn tay khẽ bóp lại, tay kia ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngã xuống ghế sofa.
Môi thay thế cho tay.
Tôi luồn tay qua mái tóc ngắn của anh ta, cắn môi nói đứt quãng: “Chồng… tối nay anh đi dự tiệc với em, nhưng anh phải đeo bịt tai suốt buổi.”
“Tại sao phải đeo bịt tai?”
“Cái này… ừm, bác sĩ nói rồi, bây giờ anh phải hạn chế nghe những âm thanh kích thích từ bên ngoài, cho nên tivi điện thoại anh đều không được dùng.”
Anh ta ở Thịnh Kinh có rất nhiều bạn bè.
Cách ly anh ta với bên ngoài rất quan trọng.
Tôi còn muốn dặn dò gì đó, giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, Lâm Tụng lại xé rách chiếc váy hở lưng của tôi!
Tôi vừa định nổi giận, liền nghe thấy giọng nói khàn khàn đáng thương của anh ta từ dưới bụng tôi truyền đến: “Vợ ơi, anh không cẩn thận làm rách rồi, anh biết anh rất vô dụng, em sẽ không trách anh chứ?”
“…”
Được, tôi nhịn!!!
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com