Chương 2
05
Buổi tối, tôi đưa Lâm Tụng đến dự tiệc, muộn mất nửa tiếng.
Chân tôi mỏi nhừ, đến giày cao gót cũng đi không vững, còn phải để Lâm Tụng ôm eo.
Vì những vết tích trên xương quai xanh thật thảm hại, tôi chỉ đành thay một chiếc váy dài kín đáo.
Tôi vốn định mặc thật gợi cảm quyến rũ, khiến nam thần mê mẩn, bây giờ thì hỏng hết.
Đáng ghét!
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Đồ chó chết, cắn tôi thành ra thế này, anh là chó hả!”
“Đợi tôi làm cho anh phá sản, đến lúc đó mua anh về làm người hầu, mỗi ngày lấy roi nhúng tương ớt quất anh!”
Lâm Tụng đeo tai nghe chống ồn, ánh mắt nhìn tôi trong veo và ngây thơ.
Dù sao anh ta cũng không nghe thấy, tôi cứ việc chửi.
Lúc này, khách hàng lớn của tập đoàn nước ngoài đến chào hỏi.
Chính là nam thần tôi ngưỡng mộ thời đại học, Giang Kỳ Tân.
“Đàn anh Giang, đã lâu không gặp.” Tôi lập tức nở nụ cười ngọt ngào.
“Đàn em, em ngày càng xinh đẹp rồi.”
Giang Kỳ Tân cười ôn hòa, ánh mắt dừng trên người Lâm Tụng bên cạnh tôi, rất ngạc nhiên: “Đây không phải là Lâm tổng sao? Sao tôi cứ liên lạc không được với số điện thoại của anh?”
Lâm Tụng không có bất kỳ phản ứng nào.
“Lâm tổng?” Giang Kỳ Tân lịch sự đưa tay ra.
Tôi nhanh chóng nắm lấy tay anh ấy, nhập vai trong một giây, thở dài nói: “Đàn anh, anh không biết đấy thôi, Lâm tổng anh ấy… bị điếc rồi.”
“Anh ấy và người mẫu trẻ tuổi khi đang thuyền chấn trên thuyền ở sông thì bị rơi xuống nước, dẫn đến não bị hỏng, bây giờ bị viêm màng não.”
“Người nhà họ Lâm đã bỏ rơi anh ấy, bây giờ, anh ấy không có nhà để về, chỉ có em tốt bụng cưu mang anh ấy.”
“Anh xem, bây giờ anh ấy cứ tưởng em là mẹ anh ấy, cứ ôm lấy em không buông tay.”
Vừa nói, tôi vừa lén véo Lâm Tụng một cái từ phía sau.
Đây là điều chúng tôi đã thỏa thuận trên đường đi.
Để hỗ trợ tôi “kiếm tiền nuôi gia đình”, chỉ cần tôi véo anh ta, anh ta phải cười với người ta.
Quả nhiên, Lâm Tụng lập tức nở một nụ cười với Giang Kỳ Tân.
Giang Kỳ Tân vô cùng kinh ngạc: “Không ngờ, Lâm tổng lại gặp phải chuyện bất hạnh như vậy.”
“Vậy xem ra dự án công ty chúng tôi bàn với Lâm tổng, tạm thời không thể tiếp tục rồi…”
“Vậy vừa hay Hoa thị chúng tôi có thể tiếp nhận, kế hoạch và hợp đồng em đều đã chuẩn bị xong!”
Tôi lập tức tiếp lời, lộ ra lời mời ngại ngùng: “Đàn anh, tối anh có tiện không? Chúng ta uống chút rượu, vừa uống vừa nói chuyện, chỉ có hai chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, cánh tay Lâm Tụng đang ôm eo tôi đột nhiên siết chặt.
Đầu anh ta nghiêng sang dựa vào vai tôi, lẩm bẩm: “Vợ ơi, anh chóng mặt quá…”
Giang Kỳ Tân ngẩn người: “Đàn em, anh ấy gọi em là gì?”
Tôi thầm nghiến răng: “Anh ấy… anh ấy nói, lão bá! Đúng vậy, anh ấy bị rối loạn tinh thần rồi, chắc là tưởng em là bác cả của anh ấy.”
*老婆 /lǎopó/ : Lão bà – Vợ và 老伯 /lǎobó/ : Lão bá – bác => hai từ đồng âm
Giang Kỳ Tân hiểu ý gật đầu.
Tôi muốn giao Lâm Tụng cho trợ lý phía sau.
Nhưng Lâm Tụng cứ ôm chặt lấy tôi không buông, khuôn mặt tuấn tú đã cọ vào hõm cổ tôi, còn hôn lên vành tai tôi.
“Vợ ơi, vợ ơi… anh khó chịu quá, có phải anh sắp chết rồi không…”
Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bại lộ mất!
Tôi đành phải tạm dừng lời mời hẹn hò đêm khuya với Giang Kỳ Tân, đưa Lâm Tụng đến phòng nghỉ.
Vừa vào cửa, tôi đã đẩy Lâm Tụng xuống sofa, nhấc giày cao gót lên dẫm lên ngực anh ta: “Lâm Tụng, anh còn giả vờ với tôi nữa hả?”
06
Tôi làm vậy là để thăm dò Lâm Tụng.
Dù sao thì biểu hiện vừa rồi của anh ta có chút khác thường.
Thương chiến, chính là phải luôn cẩn thận.
Nhưng Lâm Tụng thu mình trên sofa, thân hình cao lớn co ro lại, trông thật sự khó chịu.
“Đau đầu, anh đau đầu quá.”
“Vợ ơi… vợ đâu rồi? Em không cần anh nữa sao?”
Thật sự mà nói, khuôn mặt anh ta thực sự quá đẹp trai.
Bất kể làm ra biểu cảm hay hành động gì, đều có thể khiến người ta xao xuyến.
Nam sắc hại người mà!
Tôi hít sâu vài hơi, nghĩ đến việc anh ta đúng là một người bệnh, đừng để xảy ra chuyện gì thật, vẫn là đưa tay sờ lên trán anh ta.
“Em đây. Đau đầu lắm sao?”
“Ừm… vợ xoa bóp cho anh, có được không?”
Anh ta phát ra một âm mũi, ngón tay thon dài nắm lấy vạt váy tôi, sợ tôi đi mất.
Tôi bị anh ta quấn lấy không còn cách nào khác, ngồi xuống giúp anh ta xoa bóp thái dương.
Vừa xoa bóp, Lâm Tụng đã ôm tôi vào lòng, cúi xuống hôn tôi.
Trong lúc mơ màng, tôi hình như nghe thấy điện thoại rung, muốn đưa tay lấy thì bị nụ hôn ngày càng sâu của Lâm Tụng giữ chặt.
Một nụ hôn kết thúc, tôi cầm lại điện thoại, phát hiện không có tin nhắn nào.
Lâm Tụng đã ôm tôi ngủ mất rồi.
Tôi bị anh ta đè lên không động đậy được, nhắn tin cho trợ lý cũng không thấy trả lời, nhắm mắt lại, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi.
Tôi vừa bắt máy, giọng nói gấp gáp của trợ lý đã truyền đến: “Hoa tổng, đàn anh của cô nói nhắn tin cho cô nhưng không trả lời, anh ấy hết cách rồi, đã ký hợp đồng với tập đoàn Lâm thị rồi!”
“Nhắn tin? Không thể nào, tôi không nhận được…”
Tôi dừng lại, nghĩ đến lúc hôn nhau cảm nhận được điện thoại rung, đột nhiên quay đầu lại.
Bên cạnh trống không.
Người đàn ông vừa ôm tôi ngủ đã biến mất không dấu vết.
Được lắm!
Tên họ Lâm kia!
Vừa ngủ vừa sờ vừa hôn không ngừng, ở đây chơi trò mèo đen ăn vụng với tôi hả?
Tôi cúp điện thoại, đi giày cao gót, khí thế hung hăng xách váy dài xông ra khỏi phòng.
Mới đi được vài bước, liền thấy Lâm Tụng đứng ở hành lang tầng hai, đang lôi lôi kéo kéo với hai cô gái tóc dài.
Tôi cười lạnh một tiếng, đi tới túm lấy cánh tay anh ta: “Lâm Tụng, anh còn dám công khai ở đây chơi gái à!”
Lâm Tụng quay đầu lại nhìn thấy tôi, lập tức đưa tay ôm lấy tôi: “Vợ ơi, cuối cùng em cũng đến rồi!”
“Hai cô này cứ khăng khăng nói anh là anh trai của họ, người họ có mùi hôi, anh buồn nôn quá.”
Tôi: “?”
“Rõ ràng là tôi xịt nước hoa mà… khoan đã, anh gọi cô ta là gì?”
Cô gái tóc vàng trợn tròn mắt: “Cô ta là Hoa Sênh đó! Là vị công chúa khó đối phó nhất của Nhà họ Hoa! Là kẻ thù số một của anh đó!”
“Anh Tụng ơi, có phải anh bị trúng tà rồi không?”
“Câm miệng!”
Lâm Tụng lạnh lùng nhìn cô ta: “Vợ tôi mà cô cũng dám chửi sao? Cô ấy khó đối phó là vì cô ấy xinh đẹp, cô xấu như vậy đương nhiên dễ đối phó rồi, đưa cho cô cái gương cô tự hù chết mình luôn đấy.”
Cô gái tóc vàng: “???”
Cô ta sắp khóc đến nơi: “Anh Tụng ơi, anh…”
“Cô đừng có dây dưa với tôi nữa, tôi không muốn làm thái tử gia Nhà họ Lâm gì hết, tôi muốn làm chồng của vợ tôi.”
Lâm Tụng nói xong, kéo tôi đi.
07
Tình hình trở nên khó khăn.
Vì tôi không thể xác định được Lâm Tụng rốt cuộc có phải đang diễn kịch hay không.
Nếu nói là có.
Nhưng tất cả phản ứng của anh ta đều không giống.
Nếu nói là không.
Nhưng anh ta cũng diễn quá giống, đặc biệt là khi anh ta hôn tôi, nói những lời đường mật đó…
Nếu anh ta không thực sự mất trí nhớ.
Vậy thì anh ta thực sự thích tôi.
Điều này lại càng không thể.
Tôi đưa Lâm Tụng đến bệnh viện trước, để bác sĩ kiểm tra lại não cho anh ta.
Bên ngoài tòa nhà cấp cứu, trợ lý báo cáo tình hình với tôi: “Hoa tổng, người ký hợp đồng với đàn anh của cô là đại biểu Triệu của tập đoàn Lâm thị.
“Nhưng chúng ta không thể xác định, có phải Lâm tổng phân phó đại biểu Triệu đi hay không, có lẽ… Lâm tổng thực sự chưa hồi phục?”
Tôi đang nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên cạnh tôi.
“Hoa đại tiểu thư, có rảnh nói chuyện không?”
…
Tôi không ngờ, người tìm tôi lại là em trai ngoài giá thú của Lâm Tụng.
Tên là Lâm Chính Tông.
Tôi cười: “Chậc, cái tên này, vừa nghe đã biết là con riêng rồi. Tên mới của hoàng đế sao?”
Lâm Chính Tông nghiến răng: “Nghe nói người anh trai mất tích của tôi, hình như đang ở trong tay cô?”
Tôi lộ vẻ kinh ngạc: “À, anh trai cậu mất tích sao?”
“Tôi đoán anh tôi bị mất trí nhớ, cho nên mới bị cô nắm giữ.”
Lâm Chính Tông nhìn chằm chằm vào tôi: “Hoa đại tiểu thư, tôi biết cô là vì chuyện làm ăn, tôi rất ngưỡng mộ cô, hay là chúng ta hợp tác nhé?”
“Cô giao anh trai tôi cho tôi. Chỉ cần tôi làm tàn phế chân anh ta, ông nội sẽ đuổi anh ta ra khỏi tập đoàn, Nhà họ Lâm sẽ không cần một người tàn tật nắm quyền.”
“Đợi tôi lấy được quyền thừa kế, dự án khu mới nhường lợi cho cô 10%, nhường 5 năm, thế nào?”
Phải nói là, điều kiện anh ta đưa ra rất khiến người ta động lòng.
Thương nhân luôn không có lý do từ chối lợi ích, huống chi còn là tự đưa đến tận cửa.
Chỉ là, người em trai này của Lâm Tụng… cũng không được tôi yêu thích cho lắm.
Rất nhanh, kết quả kiểm tra ra, tình hình của Lâm Tụng vẫn như trước, không có chuyển biến tốt.
Trên xe trở về, tôi hỏi Lâm Tụng có phải đã lén xóa tin nhắn của tôi hay không.
Lâm Tụng nghịch ngợm ngón tay tôi, vẻ mặt vô tội, đáy mắt ngấn nước.
Như thể tôi hỏi thêm một câu nữa, anh ta có thể nhảy khỏi xe để chứng minh sự trong sạch của mình.
Ngay cả trợ lý ngồi ở ghế phụ lái, cũng không nhịn được quay đầu lại nói: “Hoa tổng, cô đừng ép anh ấy nữa, anh ấy đã nói không phải anh ấy rồi, hơn nữa vừa rồi bác sĩ cũng nói anh ấy cần được chăm sóc tốt, cô… đừng bắt nạt anh ấy nữa.”
Tài xế cũng phụ họa: “Đúng vậy Hoa tổng, ngài Lâm thật sự rất yêu cô, vừa rồi cô vừa không có ở đó, anh ấy đã lo lắng không yên rồi.”
“…”
Thấy chưa, không phải tôi tự luyến.
Những ngày này, Lâm Tụng đối với tôi quá “thâm tình” rồi.
Ngay cả trợ lý và tài xế của tôi cũng bắt đầu nói đỡ cho anh ta rồi.
Tôi cứ tiếp tục nghi ngờ như vậy, họ sẽ biến thành người của Lâm Tụng mất.
Tôi không tin, nếu anh ta thật sự giả vờ, còn có thể không để lộ chút sơ hở nào sao?
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com