Chương 1
1
“Từ Bồi, sau này phát đạt đừng quên chúng tôi nhé!”
“Nhất định! Nhất định rồi!”
Tôi ôm thùng giấy rời khỏi công ty trong sự an ủi và tiễn đưa của đồng nghiệp. Nụ cười trên môi tôi nhanh chóng sụp đổ ngay khi bước vào thang máy.
Trước đó, tôi đã lớn giọng khoe khoang với họ hàng rằng năm nay về quê sẽ lái xe mới.
Giờ đây mất việc, tôi còn chẳng biết phải đối mặt với bố mẹ thế nào.
Tôi ngồi lặng trong ga tàu điện ngầm dưới công ty suốt nửa tiếng, rồi bất chợt nhớ ra…
Đêm qua, ông nội lại báo mộng cho tôi.
Ông nói trong tường nhà cũ có vàng.
Tôi vốn không tin chuyện này.
Ông nội tôi trước kia chỉ là một nông dân bình thường, sống qua thời kỳ đói kém, nuôi ba người con còn suýt không nổi.
Nếu thật có vàng, chẳng lẽ lại để đến bây giờ?
Tôi tự cười giễu bản thân, nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên kính, tôi sững người.
Biểu cảm của tôi lúc này, giống hệt gia đình tôi năm xưa khi nghe tôi kể về giấc mơ đầu tiên của ông nội.
Khi đó, họ cũng không tin.
Kết quả, cả nhà trúng độc nhập viện, hai anh họ tôi ăn nhiều nhất, một người không qua khỏi, một người sống dở dở ương ương đến tận bây giờ.
Khi ấy, mọi người còn nghi ngờ có kẻ đầu độc, nhưng sau điều tra mới phát hiện là thím nhỏ vô tình dùng nhầm nấm độc khi nấu ăn.
Chú tôi tức giận đến mức đánh bà ấy điếc một bên tai.
Nếu không nhờ giấc mơ của ông nội, có lẽ tôi cũng đã chết từ năm bảy tuổi rồi.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình bỗng tăng vọt.
Biết đâu trong tường nhà cũ thật sự có vàng?!
Có vẻ tôi nên về quê một chuyến.
Ngay lập tức!
2
Tôi sắp xếp đồ đạc, liên hệ tìm xe đi chung.
Cũng may, ba tiếng sau đã có một chiếc xe tiện đường thả tôi xuống ngay đầu làng.
Từ xa, tôi nhìn thấy thím nhỏ không trông coi cẩn thận, anh họ lại đang nghịch đất ngoài ruộng, hoàn toàn không để ý đến tôi.
Giữa trưa, trong làng không có nhiều khói bếp.
Người trẻ đi làm chưa về nghỉ Tết, người già thì chỉ cần bánh bao với muối mè là đủ bữa.
Đi vào trong làng, tôi lập tức trông thấy ngôi nhà ba tầng của bác cả, ngôi nhà đầu tiên trong làng được xây lớn như vậy, đến bây giờ vẫn còn oai phong.
Từ sân nhà, tôi nghe thấy tiếng mẹ và hai thím nhỏ đang ngồi hóng nắng nói chuyện phiếm.
Tôi không quấy rầy họ, chỉ lặng lẽ đi về phía căn nhà cũ.
Bà nội tôi mất sớm, sau khi ông nội qua đời, căn nhà này bỏ hoang.
Vài năm trước, một trận mưa lớn khiến căn nhà có nguy cơ sụp đổ.
Bố và các chú đã bàn nhau rằng cứ để nó đổ rồi mới xây nhà mới.
Nhưng nhìn xem, nó vẫn gắng gượng đứng vững đến tận bây giờ.
Cổng sân không khóa, bên trong cỏ dại mọc um tùm, cây cổ thụ ngày xưa cũng đã chết khô.
Tôi không có tâm trạng hoài niệm, lập tức đi thẳng vào gian chính, nơi ông nội nói có giấu vàng.
Cánh cửa gỗ đã cong vênh, khi tôi cố sức kéo, nó phát ra một tiếng “két” chói tai rợn người.
“Góc Đông Nam, đếm từ dưới lên ba hàng, từ phải sang trái bảy viên gạch. Vàng giấu ở phía sau.”
Tôi phủi mạng nhện, tìm đến vị trí mà ông nội chỉ.
Viên gạch đó được xây cố định vào tường, không thể trực tiếp tháo ra.
Tôi dùng chìa khóa chọc dần từng khe hở, từng chút một nới rộng khoảng cách.
Nửa tiếng sau, tôi cẩn thận lấy viên gạch ra nguyên vẹn. Đằng sau nó, một vật hình tròn, sắc vàng lấp lánh lộ ra.
Tôi cầm lên, ước chừng khoảng nửa cân.
Dùng tay áo bọc lại rồi cắn thử. Dấu răng in rõ trên bề mặt.
Là vàng thật!
Lúc này, tay tôi bắt đầu run lên dữ dội. Lời ông nội nói trong mơ… đều là thật!
Tôi mở điện thoại, tính nhanh một chút, số vàng này đủ để tôi mua đứt chiếc xe mà tôi thích.
Thất nghiệp dường như không còn là chuyện quá tệ nữa.
Khi về nhà, tôi mang theo rượu ngon, thuốc lá xịn, còn hào phóng tuyên bố muốn đưa bố mẹ đi du lịch, sau đó trở về thẳng tay tậu xe.
Thím nhỏ tôi cúi đầu, lặng lẽ bóc hạt dưa, vỏ bay tứ tung.
“Nhà họ Từ, chỉ có Từ Bồi là giỏi giang nhất.”
Tôi vui vẻ uống với các chú bác hai chầu rượu. Nhưng sáng hôm sau, một tiếng nổ lớn khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Tiếp đó là tiếng hét chói tai của thím nhỏ: “Nhà cũ sập rồi! Có người chết!”
3
Người chết là chú út, ông đào móng bức tường nhà cũ rồi bị đè chết ngay tại chỗ.
Mấy cụ già trong làng dẫn theo cháu mình đứng từ xa hóng chuyện.
Bố tôi thì kéo tôi về nhà, còn khóa trái cửa lại.
“Từ Bồi, chú út con chắc chắn đã nghe thấy rồi!”
“Nghe thấy gì ạ?”
“Còn gì nữa? Vàng!”
Đầu óc tôi có chút mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố, tôi bất giác rùng mình.
Tối qua sau khi mấy ông chú ra về, tôi đã khoe với bố mẹ miếng vàng mình tìm được.
Còn nói rằng đây là gia tài ông nội để lại cho tôi.
Chú út lúc đó quay lại lấy đồ bỏ quên, chắc chắn đã nghe được chuyện có vàng trong nhà cũ.
Ông không nói với ai, lén lút tự đi đào, mới xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây, tôi hối hận đến mức tự tát mình một cái.
Rõ ràng, khi báo mộng, ông nội đã dặn không được nói với ai.
Nếu không phải do tôi uống quá chén mà lỡ lời, chú út cũng sẽ không chết.
Nhưng giờ có hối cũng vô ích.
Thím út ngất xỉu hai lần ngay ngoài sân.
“Đồ trời đánh! Nói đi, trong căn nhà cũ ấy có gì đáng để đào bới? Giờ anh bảo mẹ con tôi phải sống thế nào đây!”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã chứng kiến không ít lần thím út bị chú đánh.
Thậm chí tôi còn hay đùa với bạn bè rằng, nếu một ngày nào đó chú út chết đi, thím út có khi còn đốt pháo ăn mừng.
Nhưng giờ nghĩ lại, con trai thím bị ngốc, cả nhà chỉ có chú út là lao động chính.
Chú chết rồi, chẳng phải cả bầu trời đều sụp đổ với mẹ con thím sao?
Mẹ tôi xót xa, khẽ kéo tay áo tôi: “Từ Bồi, ông nội con thật sự chỉ để lại một miếng vàng thôi sao?”
Tôi đảo mắt một vòng, còn chưa kịp trả lời, lại có chuyện xảy ra.
Khi dân làng đào xác chú út từ đống đổ nát lên, họ còn tìm thấy thêm một bộ xương trắng.
Mấy cụ già bỗng nhớ ra một chuyện.
“Hơn hai mươi năm trước, lão Từ từng cưu mang một người lạ từ ngoài làng.”
“Có ai từng thấy hắn rời khỏi đây không?”
4
Bố tôi có chút ấn tượng về chuyện này.
Hồi đó, rất ít người trong làng ra ngoài làm ăn, hầu hết đều bám trụ lấy mấy mảnh ruộng của mình.
Năm đó, hạn hán kinh khủng. Sợ mất trắng mùa màng, bố tôi cùng ông nội phải gánh nước tưới ruộng suốt đêm, thì bất ngờ thấy một người nằm gục trên mảnh ruộng nhà mình.
Người đó chưa đến ba mươi, bị thương rất nặng, nhưng sống chết gì cũng không chịu đến trạm y tế.
Loại người này, đa phần đều có vấn đề.
Ông nội sợ rước họa vào thân, dặn bố tôi không được hé răng. Nếu ai hỏi thì cứ bảo là người ngoài làng ghé qua tá túc.
Thế nhưng, sáng hôm sau người đó đã biến mất.
Ông nội bảo, hắn đi lúc trời chưa sáng.
Chuyện này vốn chẳng có gì to tát. Nhưng khi người trong làng nhắc lại, bố tôi không khỏi hoảng hốt.
Sau khi đi xem bộ xương trắng trở về, sắc mặt bố càng khó coi hơn.
“Tao chỉ nhớ một chuyện… Người đó bị mất một ngón tay trên cả hai bàn tay. Tao vừa nhìn… bộ xương kia cũng vậy.”
Mẹ tôi nắm chặt lấy cánh tay tôi, tay bà siết lại theo bản năng.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com