Chương 3
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường, mẹ đang vỗ nhẹ vào trán tôi.
“Con trai, có thấy chóng mặt không? Mắt có hoa không?”
Tôi mất đến ba phút mới hoàn toàn tỉnh táo, gạt tay bà ra, giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao thím lại làm thế với anh họ?”
Câu hỏi này vừa thốt ra, sắc mặt bố mẹ tôi đều trở nên u ám.
Đêm qua, khi tôi đào được anh họ khỏi mộ tổ tiên, vừa mới kéo hắn lên thì bị ai đó đánh ngất.
Người đó… chính là thím út.
Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt bà ấy khi đó, điên cuồng, tàn nhẫn, lại pha lẫn sự căm hận khôn cùng.
Bà ta vừa lẩm bẩm “phải để nhà họ Từ tuyệt hậu”, vừa dùng xẻng lấp đất lên người tôi!
Tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc bà ta có mối thù gì lớn đến mức này? Chẳng lẽ chỉ vì chú út từng lỡ tay đánh điếc một bên tai bà ta, nên bà ta hận cả nhà đến mức muốn giết sạch?
Tôi hoảng hốt quay sang nhìn anh họ, muốn hỏi xem những năm qua hắn có bị ngược đãi gì không. Nhưng chưa kịp mở lời, hắn đã vươn tay bịt miệng tôi lại, thì thầm: “Suỵt… suỵt… Nếu khóc sẽ bị đánh. Nếu chạy… sẽ bị đánh gãy chân.”
Hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy như một cái máy.
Tôi run rẩy nhìn gương mặt anh họ, trái tim như có ai bóp nghẹt.
Chẳng lẽ, ngay cả con ruột mà thím cũng nhẫn tâm ra tay?!
Nhưng giờ đây, điều đáng sợ hơn cả chính là, tôi và anh họ suýt chút nữa đã bị sống chôn dưới đất.
8
Hơi thở của tôi ngày càng gấp gáp, mồ hôi túa ra như mưa, tôi điên cuồng đẩy nắp quan tài nhưng lớp đất đè nặng bên trên khiến nó chỉ phát ra những tiếng cọt kẹt vô lực. Thế nhưng, chính những âm thanh ấy lại giúp tôi giành được cơ hội sống sót.
Vì bị tôi làm động tĩnh khi dậy đi vệ sinh, mẹ tôi lo lắng đi theo từ xa, loanh quanh một hồi mới tìm đến được khu mộ tổ. Đúng lúc đó, bà nhìn thấy thím đang vác theo một cây xẻng, lặng lẽ đi về phía ngược lại.
Mẹ tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi thím có thấy tôi không.
Thím nói không thấy.
Mẹ tôi không tin, nhờ thím cùng đi tìm, nhưng không ngờ thím đột nhiên ra tay.
May mắn thay, mẹ tôi bình thường vốn không thể hiện gì, nhưng sức lại không hề nhỏ. Bà chụp lấy thím, dùng sợi dây thừng vứt bên mộ trói chặt lại.
Sau đó, tôi được cứu ra, nhưng lần này ngất lịm đến tận ba tiếng, chỉ tỉnh lại khi trời đã sáng.
Còn về lý do thím làm vậy, cha tôi và mọi người cũng chỉ mơ hồ đoán được phần nào.
“Thím của con, tám phần là bị chú con bắt cóc về đây.”
Mấy năm đầu, cứ đến đêm là bà ta tìm cách bỏ trốn, bị đánh không ít lần. Sau này khi mang thai, bà ta mới dần cam chịu.
Chúng tôi cứ nghĩ là vợ chồng chú thím không hòa hợp, ai ngờ lại là chuyện như vậy.
Không trách được…
Không trách được ánh mắt thím lúc nào cũng đầy ám ảnh.
Đó không phải là sự cam chịu, mà là sự nhẫn nhịn, chờ đợi cơ hội để giết sạch chúng tôi.
“Cha, mẹ!” Tôi chợt run lên, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
“Năm đó cả nhà bị trúng độc vào đêm giao thừa, có khi nào… là do thím cố ý?”
Căn phòng bỗng trở nên im ắng. Không phải là chưa từng nghi ngờ, chỉ là không ai tin một người mẹ lại có thể ra tay tàn nhẫn với chính con ruột của mình.
Cảnh sát đã được thông báo, sắp tới sẽ đưa thím đi. Cả làng vây kín sân nhà tôi, ai cũng muốn hóng chuyện.
Trong nhà chính, ánh mắt thím sắc như dao, lướt qua từng thành viên trong gia đình họ Từ, cuối cùng dừng lại trên người bác cả.
“Tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Bác cả sững sờ, không hiểu thím đang nói về chuyện gì, chỉ cảm thấy bà ta lại muốn giở trò.
Thím nhe hàm răng vàng khè, cười quỷ dị.
“Hai mươi năm trước, tôi thấy rõ ràng, nửa đêm anh lén lút đến căn nhà cũ, dùng gối bịt chết kẻ đó.”
Mọi chuyện đều có dấu vết. Không lâu sau khi người kia biến mất, bác cả cũng rời làng với lý do hợp tác làm ăn.
9
Ba tháng sau, bác cả quay về, liền xây ngay căn nhà ba tầng đầu tiên trong làng, lại còn một lần bỏ ra số tiền sính lễ khổng lồ để cưới vợ.
Khi đó, bác cả trở thành nhân vật nổi bật nhất làng.
Nhưng khi có người hỏi bác làm ăn gì mà phát tài nhanh như vậy, kể cả cha tôi, em ruột bác, bác cũng không hé môi nửa lời.
Vậy thì, tiền đó từ đâu mà ra? Tại sao bác phải giết chết người đó?
Chỉ có một khả năng: tham của giết người.
Và ông nội chắc chắn biết chuyện.
Để bác cả không trở thành tử tù, ông đã chọn cách che giấu xác chết.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy đầu ngón tay chạm vào đồng vàng nóng ran.
Những đồng vàng này, có khi nào chính là thứ người kia để lại?
“Quả báo! Đây đều là quả báo!”
Tiếng mắng chửi của bác gái cả kéo tôi về thực tại.
Bà ta chỉ thẳng vào mặt bác cả mà gào lên: “Từ Đại! Đừng có trách tôi không sinh con được, rõ ràng là do anh tạo nghiệt quá nhiều! Trời phạt anh, đáng đời tuyệt hậu!”
“Nói cho anh biết, chuyện của anh không liên quan đến tôi. Ly hôn đi!”
Nói xong, bác gái cả khóc lóc chạy ra khỏi nhà.
Bác cả thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
“Hết rồi… hết thật rồi… Chỉ vì một chút lòng tham, tôi đã giết hắn. Khi đó hắn mang theo quá nhiều vàng, lại bị thương nặng, vốn không sống được lâu. Tôi nghĩ chỉ cần cha chôn hắn đi, thì không ai biết cả… Tại sao… tại sao lại thành ra thế này…”
Bác cả thực sự tiêu đời rồi.
Với trình độ điều tra hiện tại, sự thật này chắc chắn không thể chôn vùi thêm lần nữa.
Chỉ cần là người ông giết, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Bác cẩ không chạy thoát được, chỉ còn con đường tự thú.
“Anh cả, tốt nhất anh đừng nhắc đến chuyện vàng với cảnh sát. Nếu không, có khi tội danh cướp của giết người lại càng nặng thêm. Cứ nói là hắn định làm hại cha chúng ta, dù sao cũng không có chứng cứ sống.”
Lời của mẹ khiến tất cả chúng tôi đều sững sờ.
Thứ nhất, ai mà dám nói dối trước mặt cảnh sát?
Thứ hai, mẹ tôi, một người phụ nữ nông thôn bình thường, sao lại biết mấy chuyện này?
10
Cha kéo tay áo mẹ, tỏ vẻ không đồng tình. Nhưng lần này, mẹ vốn luôn hiền hòa lại trở nên cứng rắn đến lạ: “Lần này phải nghe tôi!”
Bác cả vội gật đầu. Không biết ông thực sự hiểu ra vấn đề, hay chỉ đơn giản là bị mẹ dọa sợ.
Cảnh sát còn chưa vào đến làng, nhưng tiếng còi inh ỏi đã vọng đến từ xa.
Cha mẹ vừa kéo thím ra sau nhà nhốt vào kho củi, trong nhà chỉ còn lại tôi và bác cả.
Ông không có con, từ nhỏ đối xử với tôi rất tốt, mỗi năm còn cho tôi tiền mừng tuổi nhiều nhất. Tôi không biết sau khi ông tự thú, liệu có thể xin được giảm nhẹ hình phạt không.
“Bác cả, cứ yên tâm. Con sẽ tìm cho bác luật sư giỏi nhất. Dù thế nào, chúng ta vẫn luôn là người một nhà.”
Mắt ông đỏ hoe. Khi tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, ông vội lau nước mắt, ngoắc tôi lại gần.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc đến vậy trên gương mặt bác cả.
“Tiểu Bồi, nhà mình xảy ra lắm chuyện như thế, con phải cẩn thận mẹ con.”
Tôi thoáng sững người.
“Mẹ con không phải ngẫu nhiên mà gả vào nhà họ Từ đâu.”
Ông hạ giọng, thấp đến mức gần như thì thầm: “Hôm đó vô tình nhìn thấy… trên cánh tay bà ấy có hình xăm giống y hệt đám người ở làng ngoài.”
Lời nói của bác cả như một nhát búa giáng xuống tâm trí tôi.
Tôi chưa từng biết mẹ có hình xăm. Hình như bất kể mùa hè nóng thế nào, bà cũng luôn mặc áo dài tay bằng vải thô.
Trước đây tôi chỉ nghĩ mẹ muốn tránh nắng. Nhưng giờ nghĩ lại, chuyện này thật sự kỳ lạ.
Mấy bà trong làng vẫn hay chê bai mẹ tôi ngốc, bảo bà không cần sính lễ đã vội vã cưới cha tôi. Sau khi kết hôn, cuộc sống của bà và vợ bác cả cũng khác xa nhau một trời một vực.
Chỉ cần nhìn vào tốc độ tăng cân đều đặn mỗi năm của bác cả gái, tôi cũng biết mẹ sống chẳng dễ dàng gì.
Vì vậy, từ khi đỗ đại học, rồi đi làm, mỗi dịp lễ tết tôi đều thích về quê, để mẹ nở mày nở mặt với hàng xóm. Tôi muốn bà tự hào về tôi.
Nhưng dù thành tích của tôi có tốt bao nhiêu, tiền thưởng có cao thế nào, mẹ vẫn luôn thản nhiên, không có vẻ gì là vui mừng.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com