Chương 1
01
Năm tôi tám tuổi, có một cô bé mặc váy công chúa chuyển đến lớp chúng tôi.
Năm đó, bàn ghế gỗ cũ kỹ của chúng tôi được thay bằng bàn học mới trong sách giáo khoa, lớp học được lắp điều hòa và máy tính.
Ngay cả thầy giám thị nghiêm khắc nhất cũng trở nên nhẹ nhàng, dễ chịu khi nói chuyện với bạn học mới tên Giang Vân Vân này.
Dù lớp học được sửa sang lại toàn bộ, cô công chúa nhỏ vẫn không hài lòng.
Cô ấy trở thành bạn cùng bàn với tôi.
Cô ngồi cạnh tôi, vẻ mặt kiêu ngạo: “Giúp tôi dọn bàn đi.”
Buổi trưa, có người đến nhà ăn, có người về nhà ăn cơm. Chỉ có tôi ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
Người giúp việc của nhà Giang Vân Vân mang đến những món ăn tinh tế.
Tôi nhìn đến ngây người, chỉ có thể uống hai ngụm nước lạnh, cố gắng đánh lừa cái bụng rỗng của mình.
Cô tiểu thư cao ngạo, chỉ ăn vài miếng đã chán, đẩy hộp cơm qua một bên với vẻ không thích: “Tôi không thích lãng phí đồ ăn.”
“Cậu ăn đi.”
Hôm nay tôi vừa đọc được một thành ngữ trong sách: “Chê thức ăn người khác cho.”
Nhưng tôi quá đói.
Tôi ăn hết hộp cơm đó.
Giang Vân Vân chống cằm ngồi bên cạnh nhìn tôi ăn. Đến khi tôi ăn xong, cô ấy mới nhăn mặt, rút ra một tờ khăn giấy thơm phức: “Lau miệng đi, rồi đem hộp cơm đi rửa.”
Khi tôi rửa xong hộp cơm quay lại, thì thấy hai bạn nữ đang vây quanh Giang Vân Vân.
“Giang Vân Vân, sao cậu lại ngồi cùng bàn với Tịch Nam Thư?”
“Chắc cậu mới chuyển đến nên chưa biết. Bố cậu ta là một tay ngh//iện cờ bạc đấy, còn hay tr//ộm tiền, thường xuyên bị cảnh sát bắt đi!”
“Con của kẻ ngh//iện cờ bạc chắc chắn cũng là một kẻ tr//ộm vặt. Cậu ngồi cùng cậu ta không sợ bị lấy c//ắp đồ à?”
02
Tay tôi cầm hộp cơm lập tức lạnh ngắt.
Đứng ở cửa lớp, tôi bắt gặp ánh mắt Giang Vân Vân nhìn về phía mình.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn quay đầu chạy trốn, muốn tìm một cái hố để chui xuống, hoặc một nơi nào đó không ai có thể nhìn thấy tôi.
Giang Vân Vân đứng dậy, chiếc váy công chúa lấp lánh dưới ánh sáng: “Cậu qua đây.”
Tôi nghĩ ngay rằng cô ấy chắc chắn đang ghê tởm việc tay tôi bẩn đã chạm vào hộp cơm của cô.
Tôi vội vàng đặt hộp cơm lên bàn cô ấy, miệng không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý giấu cậu chuyện này…”
Nhưng cô công chúa kiêu ngạo Giang Vân Vân không hề vứt hộp cơm đi. Cô chỉ bình tĩnh nhìn tôi: “Cậu đã từng tr//ộm đồ chưa?”
Tôi hoảng hốt lắc đầu, nói nhanh: “Tôi không có, thật sự không có tr//ộm đồ, tôi…”
Lời tôi chưa kịp nói hết, cô ấy đã quay ánh mắt về phía hai bạn nữ vừa rồi: “Cậu ấy nói cậu ấy không tr//ộm. Ai đưa ra lời buộc tội thì phải chứng minh.”
“Không có bằng chứng mà vu cho người khác tr//ộm đồ là phỉ báng! Cảnh sát hoàn toàn có thể b//ắt các cậu vào t//ù.”
Hai bạn nữ kia sợ hãi, vội vàng muốn chuồn đi. Nhưng lại bị Giang Vân Vân gọi lại: “Này! Các cậu phải xin lỗi Tịch Nam Thư.”
“Nếu không, tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện các cậu! Để cảnh sát b//ắt hết các cậu!”
Những đứa trẻ tám tuổi sợ cảnh sát vô cùng.
Thật ra, tôi thường đến đồn cảnh sát báo cáo, nhưng mấy chuyện thế này họ sẽ không can thiệp. Nhưng hai cô bạn kia không biết điều đó, sợ hãi đến mức vội vàng xin lỗi tôi.
Giang Vân Vân cầm hộp cơm, đảo mắt nhìn một vòng, khuôn mặt cao ngạo thoáng vẻ hài lòng: “Còn cậu, Tịch Nam Thư, từ hôm nay trở đi, cậu chính là người hầu nhỏ của tôi.”
03
Buổi chiều tan học, cô ấy ném hết bánh mì và đồ ăn vặt trong cặp cho tôi: “Tôi không muốn ăn nữa, cậu lấy mà ăn đi.”
Tối hôm đó.
Tôi lại bị bố tôi, sau khi uống say, đ//ánh đ//ập.
Nằm trên chiếc giường ghép từ bìa cứng, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi lấy tờ khăn giấy thơm Giang Vân Vân đưa cho, lau đi những vết m//áu bẩn thỉu trên người mình.
Tôi đói quá, bánh mì đã bị bố tôi lấy đi hết. Lặng lẽ, tôi bóc viên sô-cô-la duy nhất giấu được ra ăn.
Sô-cô-la, ngọt quá!
Ánh trăng ngoài kia, sáng quá!
Ngày hôm sau, tôi bị sốt, không thể đi học. Buổi chiều, khi mọi người vẫn còn đang học, Giang Vân Vân dẫn cảnh sát đến nhà tôi.
Bố tôi lại bị cảnh sát đưa đi “giáo dục.” Còn tôi thì được đưa đến bệnh viện.
Cô ấy đứng đó, vẻ mặt có chút mệt mỏi, giọng nói mang theo sự áy náy: “Xin lỗi… tôi vẫn chưa có khả năng, chưa thể thay đổi được nhiều.”
04
Ra viện xong, tôi quay lại trường.
Lúc Giang Vân Vân bắt tôi làm hộ một bộ đề thi, tôi đột nhiên thấy những dòng bình luận hiện trên đầu.
【Tại sao bạch nguyệt quang lại xuất hiện sớm dưới hình dạng nữ phụ đ//ộc á//c, Giang Vân Vân?】
【Cô ta còn nhỏ mà đã đ//ộc á//c thế, lại còn bắt nạt nữ chính của chúng ta!】
【Giang Vân Vân đến đây để làm công chúa chắc?】
【Dựa vào đâu mà ép nữ chính làm bài hộ? Dựa vào đâu mà bắt nữ chính đổ rác, rửa bát?】
【Cô ta đang sỉ nhục nhân cách của nữ chính!】
【Nữ chính thảm quá!】
【Nữ chính phải thảm như vậy mới có thể vì thiếu tình yêu mà mãi quấn lấy nam chính sau này chứ!】
Tôi nhìn những dòng bình luận đó, theo phản xạ quay sang nhìn Giang Vân Vân.
Cô ấy mặc một chiếc váy công chúa đính pha lê lấp lánh dưới ánh nắng. Thấy tôi nhìn, cô mở hộp cơm ra, kiêu ngạo nói: “Đi, rửa bát đi.”
Nhìn hộp cơm còn một lớp thịt kho tàu và cơm chưa động đến, mắt tôi cay cay.
Bộ đề cô ấy mua hai bộ, một bộ đưa cho tôi làm. Những món đồ ăn vặt cô ấy đưa tôi, luôn có cả bánh mì no bụng.
Tôi biết, Giang Vân Vân không phải là nữ phụ đ//ộc á//c.
Cô ấy là ánh trăng sáng trên bầu trời đêm, giúp tôi xua tan bóng tối.
05
Tôi trở thành người hầu nhỏ của cô ấy.
Nhờ những dòng bình luận tiết lộ, tôi biết đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngược.
Tịch Nam Thư – tôi, sinh ra trong một gia đình bi kịch: Bố là kẻ ngh//iện cờ bạc, mẹ làm việc trong chốn phong trần, ngoại tình bị bố tôi phát hiện, bỏ chạy và qua đời trong một vụ tai nạn.
Tuổi thơ tôi bi đát, cho đến khi gặp nam chính, cứ ngỡ anh ta là cứu rỗi của đời mình. Nhưng không ngờ, anh ta chỉ coi tôi là thế thân của Giang Vân Vân.
Sau khi Giang Vân Vân trở về, tôi trở thành đối tượng bị cô ấy nhắm đến.
Cuối cùng, tôi chet vì ung thư dạ dày, nam chính mới nhận ra tình cảm thật sự của mình.
Nhưng cuộc đời anh ta cũng chẳng cô đơn: Sống trong biệt thự xa hoa, có vô số mỹ nhân vây quanh, nhưng cả đời lại bị giày vò bởi sự ân hận.
Nhưng tôi nghĩ, những gì bình luận nói là cốt truyện.
Còn đây, là cuộc sống của tôi.
Giang Vân Vân học quyền anh, học võ thuật. Tôi ở bên cạnh, bưng trà, rót nước, thậm chí học lỏm được vài chiêu.
Cô ấy “mua” tôi làm người hầu, trả tiền cho bố tôi. Ông ta không quản tôi nữa.
Những dòng bình luận cũng bắt đầu thay đổi:
【Không đúng lắm! Diễn biến này lạ quá!】
【Tịch Nam Thư không phải vì đói ăn lâu ngày mà suy dinh dưỡng, sau này mắc ung thư dạ dày sao? Sao trông cô ấy ngày càng khỏe mạnh thế kia?】
【Tính cách nhút nhát, sợ sệt của Tịch Nam Thư dường như cũng thay đổi rồi nhỉ?】
【Không sao, chắc là do chưa gặp nhân vật chính thôi. Cô ấy sắp gặp nam phụ Cố Đình rồi!】
【Nam phụ Cố Đình tuy ban đầu thích trêu chọc cô ấy, nhưng lớn lên thì rất hối hận, mở màn theo đuổi vợ, tốt với nữ chính vô cùng!】
Ngày làm thủ tục nhập học cấp hai, tôi đưa Giang Vân Vân đến trường, dọn bàn cho cô ấy, sắp xếp dụng cụ học tập gọn gàng.
Xong xuôi, tôi chuẩn bị rời đi.
Dù sao tôi cũng không có tiền để học ở ngôi trường tư thục này.
Thấy tôi định đi, Giang Vân Vân bất mãn nhìn tôi: “Đứng lại! Cậu là người hầu của tôi, định đi đâu hả?”
06
Giang Vân Vân đã chi trả học phí cho tôi, và chúng tôi cùng ở lại trường nội trú. Mọi thứ dường như đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.
Hôm đó, lớp tôi có một bạn học mới chuyển đến – Cố Đình.
【Kịch bản oan gia vui vẻ sắp bắt đầu rồi!】
【Cố Đình cuối cùng cũng xuất hiện!】
【Nữ chính đừng tưởng không học ở trường cũ thì sẽ không gặp Cố Đình nhé! Đây chính là sợi dây định mệnh!】
【Dù bây giờ Cố Đình hơi mập, có chút đáng ghét, nhưng cậu ấy thực sự là một tiềm năng lớn! Sau này giảm cân, chắc chắn đẹp trai xuất sắc!】
Khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm giới thiệu Cố Đình, Giang Vân Vân không nhịn được buông ra một câu chửi thề.
Sau đó, cô ấy lầm bầm điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.
Cố Đình ngồi ngay phía sau tôi.
Vào cấp hai, các bạn nữ bắt đầu dậy thì, và tôi cũng vậy, vóc dáng của tôi nổi bật hơn hẳn. Cố Đình dường như tìm được “trò vui.”
Lúc đó, áo ba lỗ dây buộc phía sau rất thịnh hành, tôi cũng mặc một chiếc. Cố Đình ngồi phía sau, bất ngờ kéo đứt dây áo của tôi.
Tiếng cười lớn của cậu ta thu hút sự chú ý của cả lớp. Rất may, lúc đó Giang Vân Vân không có trong lớp.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, buộc lại dây áo, cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
Trở lại lớp, tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Cố Đình, nếu cậu dám làm thế lần nữa, tôi sẽ đ//ánh cậu!”
Sau đó, tôi không mặc những chiếc áo có dây buộc nữa. Nhưng Cố Đình lại tìm được “trò vui” mới – cậu ta kéo và búng vào dây áo của tôi từ phía sau.
Cậu ta rất khôn ngoan, chỉ bắt nạt tôi khi Giang Vân Vân không có mặt. Lần này, cậu ta lấy tr//ộm băng vệ sinh của tôi: “Cậu đang tìm cái này à, đồ gấu béo?”
“Này, đến mà lấy đi!”
Khi tôi định chạy đến, cậu ta ném băng vệ sinh cho một bạn nam khác.
Cả bọn nhìn tôi với khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ nhưng vẫn cười phá lên trước dáng vẻ vừa giận vừa muốn khóc của tôi.
Dòng bình luậnlại xuất hiện:
【Dù bây giờ Cố Đình hơi khó chịu, nhưng sau này cậu ấy sẽ nhận ra lỗi lầm.】
【Cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Không có những trò nghịch ngợm bây giờ, sao có được màn ” theo đuổi vợ” đầy cảm động sau này?】
Nhưng lần này, tôi không thể chịu được nữa. Tôi đã đ//ánh Cố Đình.
Đ//ánh đến nỗi mặt cậu ta sưng vù.
Tôi đã tập võ với Giang Vân Vân suốt nhiều năm, thậm chí còn được giáo viên khen là có năng khiếu.
Một tên béo như Cố Đình làm sao là đối thủ của tôi được?
Lúc này, dòng bình luận lại tràn ngập:
【Nữ chính yếu đuối của chúng ta, sao lại thành ra thế này?】
【A a a a, nhân vật bị ph//á n//át rồi!】
【Bây giờ bị đ//ánh thê th//ảm như vậy, sau này cậu ta còn yêu nữ chính không? Còn màn “theo đuổi vợ” nữa không?】
Nhưng tôi chưa bao giờ muốn cái gọi là “theo đuổi vợ đầy cảm động.”
Tôi chỉ muốn những kẻ làm sai phải trả giá!
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com