Chương 1
01.
Hôm nay là ngày thất đầu của hài nhi trong bụng ta.
*Thất đầu: có nghĩa là ngày thứ bảy sau khi một người qua đời.
Đạo sĩ nói, phải để chính tay cha đứa bé chôn cất hài cốt, như vậy con ta mới có thể an yên luân hồi, tìm đường đầu thai trở lại.
Ta mặc một bộ áo tang, đến thư phòng tìm phu quân Thẩm Văn Hạc, nhưng lại vô tình nghe thấy hắn đang trò chuyện cùng Hoa Dương huyện chủ.
“Thánh chỉ phong Thái Tử phi hôm nay đã hạ rồi, tất cả đều nhờ huynh sắp xếp vụ bắt cóc đêm đó!”
Cả người ta run lên, bàn tay vừa giơ lên định gõ cửa chợt khựng lại, lắng nghe huyện chủ vui sướng nói tiếp:
“Trước đây Thái Tử luôn do dự, nhưng sau khi nếm trải cảm giác mất đi ta, hắn đối xử với ta còn thân mật hơn trước rất nhiều!”
“Chỉ đáng thương cho phu nhân huynh, đêm đó bị bọn sơn tặc dọa sợ đến mức sảy thai.”
Bảy ngày trước, huyện chủ Hoa Dương vì giận dỗi Thái Tử mà bỏ đi, đến Thẩm phủ tìm ta, rủ ta đi dạo hội đèn để giải khuây.
Nhưng ngay đêm hôm đó, ta và nàng ta bị sơn tặc bắt cóc.
Ta sẽ mãi mãi không quên đêm đó.
Tứ phía tối đen như mực, lạnh lẽo, ẩm ướt.
Tiếng uy hiếp của bọn cướp vang vọng bên tai suốt một đêm dài.
Tiếng roi quất xuống, để lại từng vết thương rách da rách thịt trên người ta.
Rạng sáng hôm ấy, vì hoảng sợ tột cùng, ta mất đi đứa con chưa kịp chào đời.
Đến khi trời sáng, Thái Tử dẫn người phá cửa xông vào miếu hoang.
Hắn ôm huyện chủ vào lòng, run giọng nói lời hối hận.
Hắn bảo rằng suốt một đêm dài nếm trải cảm giác mất đi huyện chủ, hắn mới biết bản thân không thể rời xa nàng.
Hắn hứa sẽ quý trọng nàng, lập tức cưới nàng làm Thái Tử phi.
Phu quân ta cũng có mặt lúc đó.
Khi ta co rúm trong vũng m áu, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ chăm chú nhìn cảnh tượng huyện chủ nép vào lòng Thái Tử.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, dường như đang vui mừng vì huyện chủ sắp trở thành Thái Tử phi.
Hắn chỉ nhớ đến ta khi có người kinh hãi thốt lên:
“Thẩm công tử, phu nhân của ngài sao lại chảy nhiều m áu như vậy?!”
…
Thái y nói ta vừa mang thai tròn ba tháng, lúc này thai nhi còn chưa ổn định. Vì kinh hãi mà sảy thai, lại thêm vết thương do roi quất dẫn đến băng huyết, dù giữ được mạng nhưng thân thể ta đã không còn như trước.
Trước mặt ta, Thẩm Văn Hạc dịu dàng an ủi. Nhưng ngay khi quay lưng, hắn lại không chút che giấu sự chán ghét:
“Huyện chủ không cần tự trách, đó là do tiện nội nhát gan, không chịu nổi sóng gió. Chỉ bị bọn cướp dọa một chút mà ngay cả hài tử cũng không giữ được, yếu đuối như chuột nhắt, sợ chết như vậy, thật vô dụng!”
“Sau khi sảy thai, nàng ta suýt chút nữa vì băng huyết mà mất mạng. Mà đúng hôm nàng ta băng huyết, lại trùng với ngày Thái Tử phái người tới ban thưởng cho ta vì công lao tiêu diệt sơn tặc. Một ngày vui lớn như vậy, phủ lại tràn ngập huyết khí dơ bẩn của nàng ta, thật xui xẻo!”
Huyện chủ bĩu môi đầy chán ghét:
“Đúng vậy, hôm đó nàng ta chảy nhiều máu như vậy trước mặt Thái Tử, lại còn kêu khóc thảm thiết đến thế, là muốn khiến Thái Tử thương hại nàng ta sao? Cứ làm như ta thiếu nàng ta một mạng vậy!”
Thẩm Văn Hạc dịu dàng dỗ dành: “Để huyện chủ chịu ấm ức rồi. Hôm đó bảo nàng đến tìm nàng ta cùng ra phố, chẳng qua chỉ để tránh khiến Thái Tử nghi ngờ mà thôi.”
“Người trong kinh thành đều nghĩ ta và nàng ta tình cảm ân ái, hơn nữa nàng ta lại đang mang thai, ai có thể ngờ rằng vụ bắt cóc kia là do ta sắp đặt?”
“Ta đã dặn đám sơn tặc giả mạo kia rằng có thể động thủ, nhưng tuyệt đối không được đả thương huyện chủ. Bởi vậy, bọn chúng tự nhiên dồn dao thương gậy gộc xuống người tiện nội.”
Huyện chủ bật cười thích thú:
“Đúng vậy! Đêm đó, khi Thái Tử thấy phu nhân của huynh bị đánh đến thương tích đầy mình, tối hôm đó hắn ôm chặt lấy ta, không ngừng nói may mắn vì người bị thương không phải ta!”
“Thẩm đại ca, chiêu khổ nhục kế này huynh dùng thật khéo! Đau đớn không rơi lên ta, nhưng lại khiến Thái Tử thương tiếc ta vô cùng!”
“Chỉ đáng tiếc cho đứa bé kia, nghe nói đã thành hình, hơn nữa còn là một nam hài, dù gì cũng là cốt nhục của huynh.”
Thẩm Văn Hạc cười nhạt, khinh miệt đáp: “Con của ta với Diệp Minh Sơ mà thôi, không còn thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
Huyện chủ nheo mắt, giọng điệu mang theo ý trêu chọc: “Thẩm đại ca vẫn không thích nàng ta sao?”
“Hoa Dương muội muội, tình cảm của ta dành cho muội, chẳng lẽ muội còn không rõ?”
“Chỉ tiếc, Thẩm gia ta chỉ là quan ngũ phẩm nhỏ bé, còn muội lại là thiên kim công thần.”
“Nhìn muội từng bước thăng hoa, năm đó dù ta có thích đến mấy, cũng không dám tùy tiện cầu hôn, sợ làm lỡ tiền đồ của muội.”
“Khi xưa, trong xuân yến, Thái Tử tỏ ra đặc biệt yêu thích Diệp Minh Sơ, ta sợ nàng ta giành mất vị trí của muội, nên sau khi Thái Tử xuất chinh, ta cố ý bỏ thuốc vào rượu của nàng ta, khiến nàng ta trong lúc mơ màng không rõ đã cùng ta qua đêm.”
“Danh tiết của nữ tử một khi đã bị hủy hoại, dù có là đích nữ phủ Tướng quân, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gả vào Thẩm gia ta.”
Toàn thân ta như bị ngàn vạn mũi kim đâm xuyên, từng lời từng chữ đều như sét đánh giữa trời quang.
Năm đó, sau khi ta và Thẩm Văn Hạc qua đêm trong cơn say, hắn đã quỳ trước cửa phủ ta suốt ba ngày ba đêm, chân thành bày tỏ hối lỗi, tha thiết cầu thú.
Ta từng ngây thơ tin rằng đó chỉ là một sai lầm không mong muốn, ngờ đâu tất cả đều là cái bẫy do hắn giăng sẵn!
Cơn ghê tởm dâng trào như sóng lớn, cổ họng ta thắt lại, nôn khan không ngừng. Căm hận cùng bi phẫn như thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Ta giật mạnh cây trâm dài cài trên tóc, lao về phía trước, muốn một đao kết liễu đôi cẩu nam nữ này.
Thế nhưng cơ thể vừa mới sảy thai bảy ngày đã quá yếu ớt, dưới chân ta mềm nhũn, vấp phải bậc thềm trước thư phòng, ngã nhào xuống.
Trong lúc ngã xuống, bên tai ta vẫn còn văng vẳng giọng nói đầy thâm tình của Thẩm Văn Hạc dành cho huyện chủ:
“Hoa Dương muội muội, muội cứ việc bay cao, Diệp Minh Sơ đã là thê tử của ta, cả đời này cũng không sánh được với muội, nhìn thấy muội cũng phải cúi đầu hành lễ!”
“Nàng là phượng hoàng bay cao, còn nàng ta chỉ là chim sẻ nơi khuê phòng. Có ta ở đây, nàng ta đừng hòng có ngày ngẩng đầu lên được!”
02.
“Phu nhân, phu nhân? Mau tỉnh lại!”
Có người lay nhẹ bờ vai ta. Khi ta mở mắt, ta vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm, nhưng trong gương lại phản chiếu một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Ta sững sờ kinh hãi: “Thúy Tâm, ngươi vẫn còn sống sao?!”
Thúy Tâm là nha hoàn hồi môn của ta.
Kiếp trước, khi huyện chủ đến tìm ta ra ngoài dạo chơi, chính Thúy Tâm là người đã đi theo ta.
Khi đám sơn tặc giả xông ra, Thúy Tâm vì bảo vệ ta mà bị một đao xuyên tim.
Ta vẫn luôn cho rằng cái chết của nàng ấy là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng giờ đây, ta mới nhận ra, đây chính là một vụ giết người có chủ đích!
Thẩm Văn Hạc và huyện chủ Hoa Dương chính là hung thủ.
Mạng của Thúy Tâm, trong mắt bọn chúng, chẳng qua chỉ là công cụ giúp vở kịch bắt cóc này thêm phần chân thực mà thôi.
Ta siết chặt lấy Thúy Tâm, trong lòng ngập tràn cảm giác may mắn khi nàng vẫn còn sống.
Thúy Tâm không hiểu vì sao ta lại xúc động đến vậy, chỉ lo lắng nhắc nhở:
“Phu nhân còn đang mang thai, không thể quá kích động.”
Ta đặt tay lên bụng mình, cảm nhận hơi ấm nhè nhẹ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng khuyết tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Khóe môi ta cong lên.
Ông trời đối với ta quả thật không bạc, lại để ta sống lại đúng vào đêm trước khi vụ bắt cóc xảy ra!
“Phu nhân đã hẹn huyện chủ giờ Mão cùng đi hội đèn, xin mau ngồi xuống, nô tỳ sẽ chải tóc giúp phu nhân.”
Trước khi được phong làm huyện chủ, Hoa Dương chỉ là nữ nhi của một viên quan nhỏ.
Hai năm trước, phụ thân nàng ta lập công lớn trong triều, được phong hầu, Hoa Dương cũng nhờ đó mà được phong làm huyện chủ tam phẩm.
Thân phận của nàng ta cao hơn ta, lời mời của nàng ta, ta không thể từ chối.
Thời gian cấp bách, ta nhanh chóng mở ngăn kéo, lấy ra một khối ngọc bội, đặt vào tay Thúy Tâm:
“Ngươi cầm miếng ngọc bội này, đến Diệp phủ tìm ca ca ta, nói với huynh ấy rằng đêm nay, giờ này, tại Hàng Liễu Hạng có sơn tặc quấy nhiễu, bảo huynh ấy lập tức mang người đến bí mật bắt gọn bọn chúng!”
“Nhớ kỹ, không được kinh động đến người ngoài!”
Kiếp trước, vào thời điểm này, ca ca ta vừa khải hoàn trở về sau khi bình định sơn tặc.
Sau khi Hoa Dương huyện chủ thoát khỏi tay bọn cướp, Thái Tử lập tức trách cứ Diệp gia, nói rằng ca ca ta diệt trừ sơn tặc không triệt để, khiến bọn chúng chạy vào kinh thành, suýt nữa hại đến huyện chủ, từ đó mà tước đi công lao bình định sơn tặc của huynh ấy.
Lúc ca ca muốn điều tra, bọn sơn tặc kia đã sớm biến mất không dấu vết.
Cuối cùng, Diệp gia bỗng dưng bị truy tội và giáng chức.
Thẩm Văn Hạc lúc đó còn buông lời mỉa mai:
“Võ tướng Diệp gia cũng chỉ đến thế mà thôi, sinh ra một nữ nhi nhát gan, nhi tử cũng chẳng phải kẻ có thể làm nên trò trống gì.”
Khi đó, ta vừa sảy thai, thân thể suy nhược đến mức không thể phản bác.
Bây giờ nhớ lại, chỉ còn lại ngập tràn thù hận.
Thúy Tâm thấy vẻ mặt ta trầm trọng, liền nhận lấy miếng ngọc bội rồi lập tức rời đi.
Ta dõi theo bóng nàng biến mất ngoài cửa, đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai ta.
“Phu nhân, Thúy Tâm vội vã đi đâu vậy?”
Ta quay lại, chạm ngay vào ánh mắt u ám đầy dò xét của Thẩm Văn Hạc.
03.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu ta hiện lên vô số cách để giết chết hắn.
Nhưng ta còn đang mang thai, nếu thật sự ra tay với hắn lúc này, e rằng chính bản thân ta sẽ chịu tổn thương trước.
Ta cố kìm nén cơn buồn nôn và sát ý trong lòng, mỉm cười bình thản:
“Ta sai Thúy Tâm đi đặt chỗ trước ở Phú Hoa Lâu. Phu quân cũng biết, món sữa chua ngọt ở Phú Hoa Lâu rất hợp khẩu vị của huyện chủ. Nàng ấy đang giận dỗi với Thái Tử, tâm trạng nhất định không tốt, ta dẫn nàng đi ăn chút đồ ngọt, xem như dỗ dành.”
“Phu nhân vẫn chu đáo như vậy.”
Thẩm Văn Hạc như trút được nghi ngờ, nhưng đột nhiên, hắn giơ tay lên.
Toàn thân ta lạnh toát, theo bản năng siết chặt chuôi dao găm giấu trong tay áo!
Thẩm Văn Hạc chỉ khẽ chỉnh lại trâm ngọc trai trên búi tóc ta, vẻ ngoài vẫn một mực dịu dàng, giả dối như thường lệ:
“Phu nhân, tóc nàng hơi rối, thế này trông mới đẹp.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com