Chương 2
Lúc này, một nha hoàn đứng ngoài cửa báo tin: “Huyện chủ đã tới, xe ngựa đang chờ trước cổng phủ.”
Thẩm Văn Hạc tự mình đưa ta ra ngoài. Ngay khi huyện chủ bước xuống xe, ánh mắt hắn liền dán chặt vào nàng ta, không dời đi nửa khắc.
“Diệp tỷ tỷ, mau đi thôi, hội đèn sắp bắt đầu rồi!”
Bọn chúng dự định hành động vào giờ Mão. Huyện chủ lo lắng nếu lỡ mất thời cơ, tất cả kế hoạch sẽ bị rối loạn.
Trước lúc ta rời đi, Thẩm Văn Hạc còn làm bộ làm tịch, nhắc nhở:
“Huyện chủ, phu nhân ta đang mang thai, phiền người để tâm chăm sóc giúp.”
Huyện chủ thân mật khoác lấy tay ta, cười ngọt ngào:
“Đương nhiên rồi, ta luôn xem Diệp tỷ tỷ như ruột thịt mà!”
Bọn hắn giả mù sa mưa kẻ xướng người hoạ, nhưng ánh mắt nhìn ta lại chẳng khác gì đang ngắm một con cừu non chờ ngày bị làm thịt.
Thế nhưng, đêm nay ai mới thực sự là kẻ bị đưa lên thớt, ai là đồ tể cầm dao, còn chưa thể nói trước được!
04.
Phố ngự hội đã bắt đầu.
Hoa Dương huyện chủ kéo tay ta, thúc giục:
“Mau đi thôi!”
Hướng nàng ta dẫn ta đi vẫn là con hẻm nhỏ bên sông hộ thành.
Dù hôm nay phố xá rộn ràng, nhưng con hẻm ấy vẫn vắng vẻ như cũ.
“Thái Tử vẫn chần chừ không chịu lập ta làm Thái Tử phi. Hôm qua ta tức giận cãi nhau một trận với hắn, từ nay về sau, ta không muốn để ý đến hắn nữa!”
“Minh Thù tỷ tỷ, ta thật ngưỡng mộ tỷ và Thẩm đại ca, cả kinh thành ai mà chẳng biết Thẩm đại ca yêu tỷ đến nhường nào!”
Lời nói thì như ngưỡng mộ, nhưng giọng điệu lại mang đầy sự châm chọc.
Nàng ta tin chắc rằng ta chẳng thể nghe ra ẩn ý trong đó.
Ta thuận miệng đáp vài câu lấy lệ, nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh giác, cẩn thận quan sát xung quanh.
Huyện chủ vừa trò chuyện vừa dẫn ta mỗi lúc một gần hơn đến đầu hẻm Hàng Liễu.
Đúng như kiếp trước, khi hai ta vừa bước vào hẻm, một nhóm hơn mười tên cướp bịt mặt liền xông ra, trói chặt chúng ta rồi kéo vào sâu trong hẻm.
Huyện chủ còn chưa kịp nhìn rõ mặt bọn cướp, đã bị một gậy đập ngất.
Nha hoàn theo nàng ta, Tùng Tuyết cũng chịu chung số phận.
Tùng Tuyết vốn là tâm phúc của Thái Tử.
Để kiểm soát chặt chẽ vị Thái Tử phi tương lai này, hắn sớm đã cài cắm tai mắt bên cạnh Hoa Dương.
Để chứng minh lòng trung thành, Hoa Dương trực tiếp thăng chức cho Tùng Tuyết, biến nàng ta thành nha hoàn thiếp thân của mình.
Kiếp trước, sau khi bị bắt vào miếu hoang, Tùng Tuyết đã thoát nạn cùng huyện chủ, rồi chính miệng kể lại với Thái Tử về lòng trung trinh son sắt của huyện chủ dành cho hắn.
Nàng ta chính là một tai mắt khác của Thái Tử.
Kiếp trước, huyện chủ dùng nàng ta để lấy lòng Thái Tử.
Kiếp này, ta cũng sẽ lợi dụng tai mắt này để vạch trần bộ mặt thật bẩn thỉu của nàng ta!
Chỉ có điều… lần này, những “tên cướp” kia lại chẳng động đến ta.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, tên đầu lĩnh sơn tặc cởi mặt nạ, lộ ra một gương mặt góc cạnh, kiên nghị mà quen thuộc.
Ta sững sờ:
“Đại ca?! Sao huynh lại đích thân đến đây?!”
Người trước mặt ta chính là Diệp Minh Thần ca ca ruột của ta.
Huynh ấy vừa khải hoàn trở về từ chiến dịch bình định thổ phỉ ở Tây Sơn, giờ đang tĩnh dưỡng trong kinh.
Ca ca ta vừa thấy ta liền mắng tới tấp:
“Muội còn mặt mũi mà hỏi sao? Muội sai Thúy Tâm đến báo tin nói đêm nay ở hẻm Hàng Liễu có sơn tặc mai phục định bắt cóc muội, ta nghe xong liền lập tức xách đao chạy đến, quả thật lại tóm được một đám cường đạo!”
“Người đâu rồi?”
“Nhốt hết vào đại lao của Diệp phủ! Muội dặn không được kinh động người ngoài, nơi đó chính là chỗ kín đáo nhất.”
“Tốt! Tốt lắm!”
Ca ca ta vẫn luôn hành động dứt khoát, mà Diệp phủ lại gần ngay phố ngự hội. Chỉ cần Thúy Tâm truyền tin kịp thời, ca ca nhất định sẽ giúp ta diệt trừ sạch đám giả sơn tặc kia.
Nhưng ta không ngờ huynh ấy lại đích thân tới:
“Ca, chuyện nhỏ này để phó tướng xử lý là được rồi, vai huynh còn đang bị thương, có sao không?”
Diệp Minh Thần nghiêm túc đáp:
“Muội tìm người đóng giả sơn tặc để bắt cóc huyện chủ, đây mà là chuyện nhỏ sao? Ta không đích thân tới, sao có thể yên tâm?”
Hốc mắt ta nóng lên.
Một người ca ca tốt như vậy, kiếp trước lại bị ba kẻ khốn nạn kia vu cho tội ‘tiêu diệt sơn tặc không triệt để’, phải chịu hai trăm quân côn, lưng bị đánh đến mức rách nát.
Vị đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến ấy, cuối cùng phải sống nốt quãng đời còn lại trên xe lăn.
Cả tương lai của Diệp gia cũng vì thế mà bị hủy hoại.
Ta cắn chặt môi, căm hận nói:
“Huyện chủ cùng Thẩm Văn Hạc cấu kết hãm hại muội, còn muốn hại cả Diệp gia chúng ta! Muội nhất định phải ăn miếng trả miếng, ca cứ nghe theo sắp xếp của muội là được!”
Ta quay đầu nhìn về phía Hoa Dương huyện chủ đang bất tỉnh dưới đất.
Người của ca ca ra tay vẫn còn chừng mực, ngoài việc bị ngất, trên người huyện chủ không có một vết thương nào.
Ta bước tới, túm lấy vạt áo của nàng ta, kéo thẳng người lên, rồi vén tay áo, trở tay tát mạnh!
“Chát!”
Một cái tát giòn giã vang vọng khắp con hẻm, ngay cả ca ca ta cũng bị dọa đến sững người.
“Tiểu muội, muội làm gì vậy?”
Diệp Minh Thần định ngăn cản, nhưng nhìn thấy muội muội vốn luôn ôn nhu đoan trang nay mắt đỏ hoe, phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi mà mắng:
“Tiện nhân! Ngươi thật sự coi Diệp gia ta dễ bắt nạt sao?!
“Còn dây dưa với Thẩm Văn Hạc, lại còn mơ tưởng làm Thái Tử phi?
“Rơi vào tay ta rồi, ta sẽ đào mộ mười tám đời tổ tông nhà ngươi lên!!!
“Ta muốn ngươi sống thì thân bại danh liệt, chết thì phải cùng Thẩm Văn Hạc xuống địa ngục làm một đôi oan hồn!”
Tiếng tát lại vang lên dồn dập.
Hai má của Hoa Dương huyện chủ bị đánh đến mức phát tóc rối bù, kim thoa rơi đầy đất.
Nếu nàng ta còn tỉnh, e rằng đã sớm gào khóc kêu trời.
Chỉ tiếc, nàng ta vẫn còn bất tỉnh.
Mà ta càng đánh, nàng ta lại càng không thể tỉnh lại!
Đánh đến khi lòng bàn tay ta tê rần, ta mới cảm thấy sảng khoái.
Cơn uất ức tích tụ từ sau khi trùng sinh, rốt cuộc cũng được phát tiết đi đôi phần.
Nhìn ánh trăng treo cao trên trời, thời gian đã đến.
Ta vứt bỏ huyện chủ, tìm một đoạn dây thừng, đưa cho ca ca:
“Ca, trói muội lại!”
Thẩm Văn Hạc đã chuẩn bị vở kịch này vô cùng chu đáo, ta dứt khoát diễn tròn vai, nhưng lần này, người nắm quyền chủ động chính là ta!
Giờ Tuất một khắc
Có người nhặt được trâm cài của huyện chủ tại hẻm Hàng Liễu, lập tức báo quan.
Huyện chủ Hoa Dương cùng Thẩm phu nhân đồng loạt mất tích, nghi ngờ bị sơn tặc bắt cóc.
Giờ Tuất hai khắc
Tin tức huyện chủ mất tích truyền đến Đông Cung.
Thái Tử nổi trận lôi đình, tự mình dẫn người lùng sục khắp kinh thành.
Giờ Tuất ba khắc
Trong miếu hoang nơi ngoại thành, huyện chủ Hoa Dương tỉnh lại.
05.
Nàng ta vừa tỉnh liền cảm thấy đau rát khắp mặt, không nhịn được hít một hơi lạnh.
“Ai! Ai dám đánh vào mặt bổn huyện chủ?!”
Nàng ta ngẩng đầu, phát hiện xung quanh là một đám ‘sơn tặc’ bịt mặt, đang bao vây mình.
Hoa Dương huyện chủ giật mình kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt nàng ta xoay chuyển, hẳn là cho rằng đây chính là đám người mà Thẩm Văn Hạc đã sắp xếp từ trước.
Ta giả vờ vừa tỉnh dậy, nhìn thấy hai má sưng vù của nàng ta thì kinh ngạc hô lên:
“Huyện chủ! Mặt của người… có phải do sơn tặc đánh không?”
Hoa Dương huyện chủ trừng mắt nhìn đám ‘sơn tặc’, suýt nữa đã nổi giận quát tháo.
Nhưng đúng lúc đó, Tùng Tuyết cũng dần dần tỉnh lại.
Huyện chủ lập tức nén giận, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Tên sơn tặc cầm đầu rút ra một thanh đao sáng loáng, kề lên cổ nàng ta, giọng điệu hung hãn:
“Nghe nói ngươi là vị hôn thê của Thái Tử? Vậy ngươi chắc chắn biết rõ những chuyện dơ bẩn của hắn, đúng không? Mau nói ra, bổn đại gia có thể tha cho ngươi một mạng!”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Hoa Dương huyện chủ lập tức trở nên vững vàng hơn, đây chính là lời thoại mà nàng ta đã luyện tập với Thẩm Văn Hạc từ trước.
Mục đích là để diễn một màn kịch trung thành với Thái Tử trước mặt Tùng Tuyết!
Hoa Dương huyện chủ vẻ mặt thấy chết không sờn, chính khí lẫm liệt nói:
“Thái Tử điện hạ là người trong lòng ta! Dù có giết ta, ta cũng tuyệt đối không thuận theo các ngươi mà vu oan điện hạ dù chỉ nửa lời!”
Quả nhiên, ánh mắt của Tùng Tuyết nhìn nàng ta lập tức chuyển thành sự kính trọng và tán thưởng.
Sân khấu đã được dựng lên, đương nhiên Hoa Dương huyện chủ phải dốc sức diễn tròn vai.
“Ta một lòng trung thành với Thái Tử, dù ngài ấy không muốn lập tức cưới ta, ta vẫn nguyện ý chờ đợi!
“Dù thiên hạ không thừa nhận, trong lòng ta, Thái Tử đã là phu quân!
“Vì phu quân mình yêu thương, nữ tử có thể từ bỏ tất cả, đám sơn tặc các ngươi sao có thể hiểu được?”
Hoa Dương huyện chủ ngẩng cao đầu, cổ họng căng lên, diễn một màn tình thâm nghĩa trọng vô cùng trọn vẹn.
Tên đầu lĩnh sơn tặc lạnh lùng thu đao lại, cầm lên một cây roi da đầy gai nhọn:
“Xem ra, phải cho huyện chủ nếm chút khổ sở rồi. Không biết lòng trung thành với Thái Tử của huyện chủ có thể chịu được mấy roi đây?”
Để màn kịch này thêm phần chân thực, roi vọt vốn nằm trong kế hoạch của Thẩm Văn Hạc.
Chỉ là… theo như dự tính ban đầu, kẻ phải chịu đòn đương nhiên không phải huyện chủ, mà chính là ta.
Hoa Dương huyện chủ tự tin không chút dao động, kiên định tuyên bố:
“Các ngươi có đánh chết ta, ta cũng không bao giờ phản bội Thái Tử!”
Tùng Tuyết cảm động đến rưng rưng nước mắt:
“Huyện chủ, người quả thật một lòng với Thái Tử! Chỉ cần có thể sống sót trở về, nô tỳ nhất định sẽ kể lại cho điện hạ nghe tấm chân tình này!”
Hoa Dương huyện chủ tiếp tục đóng vai thâm tình:
“Dù có bị đánh đến da tróc thịt bong, ta cũng không làm tổn hại đến Thái Tử—”
Lời còn chưa dứt, roi da đã vút xuống!
Một đường roi quất thẳng vào cánh tay phải của nàng ta, lập tức rách da chảy máu!
Hoa Dương huyện chủ thoáng sững sờ, sau đó mới hét lên một tiếng đau đớn.
Tên đầu lĩnh liếc nhìn ta một cái, lại giơ roi lên, quất thẳng vào cánh tay trái của nàng ta!
“Aaa——! Các ngươi dám?!”
Nàng ta đau đến mức toàn thân co giật, rốt cuộc không thể duy trì vẻ kiên cường nữa, giọng nói cũng biến thành gào thét.
Tên cầm đầu sơn tặc bật cười sảng khoái:
“Ta chỉ tò mò muốn biết, lòng trung thành của huyện chủ đối với Thái Tử có chịu được thử thách nỗi khổ da thịt không thôi!”
“Ngoài miệng thì ai chẳng nói được? Nếu ngươi thật sự bị đánh đến da thịt lở loét, mà vẫn không chịu phản bội Thái Tử, thì mới gọi là hoạn nạn thấy chân tình!”
Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía ta, cố ý hỏi:
“Cô nương thấy ta nói có đúng không?”
Tên đầu lĩnh sơn tặc liếc sang Tùng Tuyết.
Nàng ta mở to mắt, dù hoảng sợ nhưng cũng cảm thấy lời hắn nói có chút đạo lý.
Roi da như vũ bão quất xuống, Hoa Dương huyện chủ bị trói chặt, lăn lộn trên mặt đất, tiếng hét thảm vang vọng khắp con hẻm!
Ta lạnh lùng quan sát cảnh tượng này.
Kiếp trước, tất cả những nhát roi này đều rơi xuống người ta.
Đám giả sơn tặc khi đó còn ngang nhiên nói:
“Thẩm phu nhân đang mang thai, một roi xuống không chừng một thi hai mệnh. Nghe nói huyện chủ lương thiện chính trực, người không thể không quan tâm đến mạng sống của nàng ấy, đúng chứ?”
Hoa Dương huyện chủ vừa giả bộ cầu xin cho ta:
“Có chuyện gì thì nhằm vào ta! Đừng làm hại Diệp tỷ tỷ!”
Vừa rưng rưng nước mắt thề thốt:
“Dù thế nào đi nữa, ta cũng không phản bội Thái Tử! Lòng ta hướng về Thái Tử, tuyệt không cho phép ai tổn hại đến ngài ấy!”
Mỗi lần nàng ta bày tỏ sự trung thành với Thái Tử, trên người ta lại có thêm hai vết roi.
Cuối cùng, khi được cứu thoát, Tùng Tuyết lập tức chạy đến kể với Thái Tử về lòng trung kiên son sắt của huyện chủ trong cơn nguy nan.
Còn ta thì sao?
Ta co rúm trong góc phòng, khắp người đầy vết roi, người run rẩy vì sợ hãi và đau đớn.
Mà Hoa Dương huyện chủ lại nép vào lòng Thái Tử, ngọt ngào làm nũng:
“Điện hạ, ngài xem! Diệp tỷ tỷ dù là hổ nữ tướng môn, vẫn bị bọn sơn tặc dọa sợ đến mức này, chẳng phải nên khen ta dũng cảm sao?”
Cho nên kiếp này, ta sẽ để những nhát roi đó giáng xuống người nàng ta!
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com