Chương 1
1
Dạo gần đây, mẹ tôi già đi trông thấy.
Là kiểu già nua có thể thấy rõ bằng mắt thường, như thể đang suy kiệt từng ngày.
Từ khi quán lẩu làm ăn phát đạt, mẹ như bị thứ gì đó hút cạn sinh khí. Khuôn mặt vốn đã vàng vọt, nay lại trắng bệch như tờ giấy.
Tôi ngồi trước bàn ăn, nhìn mẹ múc canh cho mình, đôi tay bà gầy trơ xương, gân xanh nổi rõ khiến tôi bất giác rùng mình.
“Mẹ, dạo này mẹ có phải làm việc vất vả quá không? Hay là mình đóng quán nghỉ ngơi một thời gian đi?”
Tôi không nhịn được mà lên tiếng khuyên.
Động tác trên tay mẹ khựng lại, như bị điện giật, bà ngẩng phắt đầu lên.
“Con nói linh tinh gì vậy?! Quán đang làm ăn tốt thế, sao lại đóng cửa?!”
Phản ứng mạnh mẽ của mẹ khiến tôi giật mình.
“Con chỉ lo mẹ mệt quá thôi mà… Nếu vậy thì để con tiếp quản quán sau khi tốt nghiệp nhé.”
Sắc mặt mẹ lập tức biến đổi, dường như định nói gì đó, nhưng lại cố nuốt xuống.
“Mẹ không mệt! Con mau ăn đi, ăn xong thì về trường ngay!”
Giọng mẹ đột nhiên cao vút, mang theo một sự hoảng hốt khó nhận ra, và… một lời cảnh cáo?
Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng trong lòng càng thêm bất an.
Chắc chắn mẹ đang giấu tôi chuyện gì đó!
Từ hôm đó, tôi bắt đầu chú ý đến từng hành động của mẹ. Bà ngày càng trở nên bí ẩn, luôn lén lút nghe điện thoại sau lưng tôi. Đặc biệt, mỗi lần nấu nước lẩu, mẹ tuyệt đối không cho tôi bén mảng tới gần bếp!
Cũng lạ thật, quán lẩu của nhà tôi nổi tiếng đến vậy, tất cả đều nhờ vào công thức nước lẩu bí truyền của mẹ. Hương vị ấy đúng là tuyệt hảo!
Tôi từng nhiều lần dò hỏi công thức, nhưng mẹ luôn trả lời qua loa, lảng tránh sang chuyện khác, làm tôi càng thêm tò mò.
Tôi quyết định lén điều tra một phen.
Tối hôm đó, đợi mẹ ra ngoài mua đồ, tôi lập tức lẻn vào bếp.
Trong bếp tràn ngập một mùi hương kỳ dị, như hỗn hợp của vô số loại gia vị, nhưng lại phảng phất một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Tôi bước đến bên nồi nước lẩu đang sôi sùng sục, định vén nắp nồi lên xem thử. Nhưng đúng lúc ấy, một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau!
Tôi hoảng hốt đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Còn chưa kịp phản ứng, tôi đã bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất!
“Mày đang làm gì đấy?!” Giọng mẹ tôi chói tai, sắc bén như muốn xé toạc da thịt tôi.
Tôi ôm lấy bờ vai đau nhói, ngước lên nhìn mẹ. Đôi mắt bà đỏ ngầu đầy tia máu, ánh nhìn ấy như muốn xé xác tôi ra!
“Con… con chỉ muốn xem mẹ nấu lẩu…”
“Xem cái gì mà xem! Không được vào đây, cút ra ngoài!”
Mẹ tôi gào lên như thể phát điên, rồi đẩy mạnh tôi ra khỏi bếp.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại một cách nặng nề.
Tôi ngã ngồi xuống đất, lưng dựa vào bức tường lạnh buốt, tim đập loạn xạ vì hoảng sợ.
Đây… có còn là mẹ tôi không?
2
Càng nghĩ tôi càng thấy có gì đó không ổn.
Năm đó, cha tôi cũng già đi đột ngột, rồi chẳng bao lâu sau qua đời. Khi đó, bác sĩ nói ông mắc một chứng bệnh lão hóa sớm hiếm gặp, nhưng cha tôi vốn rất khỏe mạnh, sao có thể mắc căn bệnh kỳ quái đó được?
Chẳng lẽ…
Tôi bỗng nhớ đến quán lẩu của nhà mình, nhớ đến nồi lẩu mà mẹ nhất quyết không cho tôi đụng vào!
Cha tôi chết… liệu có liên quan đến nồi nước lẩu đó không?!
Ý nghĩ này vừa nảy ra liền bùng cháy trong tâm trí tôi như ngọn cỏ dại, càng muốn dập tắt càng lan rộng.
Tôi không thể ngồi yên được nữa. Không được, tôi nhất định phải làm rõ xem nồi nước lẩu đó có vấn đề gì!
Tôi lén lút đến trước cửa bếp, định nghe trộm bên trong nhưng mẹ dường như đã phòng bị từ trước, khóa chặt cửa.
Tôi đành bỏ cuộc, quay về phòng, suy nghĩ đủ cách khác.
Cứ như thế, tôi trải qua một ngày trong thấp thỏm bất an. Mẹ vẫn như cũ, thần thần bí bí, lúc thì lạnh nhạt, lúc lại dịu dàng với tôi. Cảm giác này khiến tôi càng chắc chắn hơn rằng quán lẩu nhà tôi tuyệt đối có vấn đề!
Tôi quyết định mạo hiểm.
Lục tung ngăn kéo, cuối cùng tôi cũng tìm được một chiếc camera nhỏ bằng lòng bàn tay.
Đây là món đồ tôi từng dùng để livestream hồi cấp ba, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.
Tôi nhanh chóng dán camera lên góc cửa sổ nhà bếp, điều chỉnh góc quay để có thể ghi lại toàn bộ bếp lò.
Làm xong tất cả, tôi vẫn thấp thỏm không yên, cảm giác như mình đang làm chuyện mờ ám vậy.
Tôi lấy cớ sang nhà bạn ở vài hôm. Mẹ tôi nghe vậy thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cả những nếp nhăn trên trán cũng giãn ra.
Điều này khiến tôi càng thêm chắc chắn, đêm nay mẹ nhất định sẽ nấu nước lẩu!
3
Tối đến, tôi ngồi trong tiệm net, bồn chồn không yên. Trên màn hình điện thoại, kim đồng hồ nhích từng giây, từng phút, như có một lưỡi dao cùn cứa vào tim tôi.
Cuối cùng cũng đến mười giờ tối, tôi không chờ thêm được nữa, vội mở ứng dụng giám sát.
Trên màn hình, mẹ tôi đang chuẩn bị các loại gia vị.
Bà làm rất chậm, từng cử động như đang gánh chịu nỗi đau ghê gớm nào đó. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng tôi bất giác nhói lên.
Gia vị được cho vào nồi, mùi hương quen thuộc lan tỏa trong không gian, nồng nàn và cuốn hút. Mùi thảo mộc, gia vị hòa quyện vào nhau, khiến không khí trở nên ấm áp lạ kỳ, như thể nó đang lôi kéo tôi lại gần hơn. Ngay cả qua màn hình, tôi cũng như ngửi thấy mùi đó, nỗi thèm thuồng bất giác trào lên trong cổ họng, khiến tôi nuốt nước bọt một cách vô thức.
Đúng lúc đó, mẹ tôi đứng dậy, bàn tay bà rời khỏi nồi lẩu, rồi không chần chừ, mở ngăn kéo. Tiếng kim loại lách cách vọng lên, rồi bà rút ra một con dao dài, sắc bén. Tôi ngây người, không hiểu sao trong giây phút đó, tôi cảm thấy như một màn sương đen bao trùm, mọi âm thanh xung quanh trở nên mờ ảo. Mẹ tôi nhìn con dao một cách kỳ lạ, rồi không nói một lời, bà để lưỡi dao lạnh lẽo chạm vào cổ tay mình. Tôi không thể tin vào mắt mình.
Con dao cắt sâu vào làn da trắng của mẹ, không hề có sự do dự, không một tiếng động. Ngay lập tức, máu tươi ào ạt trào ra, đỏ thẫm như dòng suối nhỏ, chảy xuống vết thương, chảy ra ngoài và rơi vào nồi lẩu đang bốc hơi nghi ngút. Những giọt máu rơi lộp độp như một thứ nhạc nền kỳ quái trong không gian đầy mùi gia vị ấy. Mùi máu hòa lẫn vào mùi thức ăn, khiến căn phòng đột ngột trở nên ngột ngạt, nghẹt thở.
Tôi như bị đóng băng, đôi mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Máu bà nhỏ từng giọt vào nước lẩu đang sôi, những giọt máu đỏ tươi trôi lơ lửng trong làn nước trong veo, như thể chúng là một phần không thể thiếu. Nhưng điều kinh hoàng chưa dừng lại ở đó.
Nhìn vào màn hình, tôi thấy rõ ràng từng sợi tóc trên đầu mẹ tôi từ từ bạc đi, như thể thời gian đang bị rút ngắn lại. Như thể bà không chỉ cho máu vào nồi lẩu, mà còn là một phần của sự đổi thay kỳ lạ, vô hình. Và rồi, tôi nghe thấy một tiếng “Ầm!” vang lên trong đầu. Cảm giác như có một quả bom vừa nổ tung ngay trong tâm trí tôi, khiến tôi suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất.
Mẹ tôi… lại cho máu của bà vào nồi lẩu sao? Cả cơ thể tôi như bị nhấn chìm trong sự buồn nôn tột cùng. Cảm giác không thể chịu đựng nổi trào lên, nghẹn lại nơi cổ họng, tôi muốn nôn ra tất cả bữa tối đã ăn. Nhưng trong khoảnh khắc khủng khiếp ấy, tôi cố gắng nín thở, dồn mọi sức lực để không để bản thân suy sụp.
Mắt tôi vẫn không thể rời khỏi màn hình, tay run rẩy tua lại đoạn video. Tôi muốn tin rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng sự thật lại không thể chối cãi. Mẹ tôi thật sự đã rạch cổ tay! Một vết thương rỉ máu, nhưng chẳng hề có sự đau đớn, chỉ là sự lạnh lẽo, một vẻ mặt bình thản, như thể chuyện này quá bình thường.
Cái điều khủng khiếp nhất là vết thương ấy, không giống như vết thương bình thường. Vết máu chưa kịp khô, nhưng vết thương trên tay mẹ tôi lại đang lành lại với tốc độ kinh hoàng. Tôi có thể nhìn thấy rõ, làn da mẹ tôi đang khép lại từng chút một, như thể thời gian đang quay ngược lại. Cái vết thương ấy biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại một vết sẹo mờ nhạt trên da.
Lông tóc tôi dựng đứng cả lên, cái lạnh buốt từ trong xương tủy lan tỏa ra khắp cơ thể. Một cơn rùng rợn ập đến, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Mọi thứ trước mắt tôi giờ chỉ còn là sự ám ảnh, sự thật đã quá rõ ràng.
Tôi hoảng loạn, vội vã lao ra khỏi tiệm net, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của mẹ và bàn tay chảy máu không ngừng.
Nỗi sợ hãi và hoang mang dâng lên như sóng vỗ, tôi cảm thấy mình như đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Những câu hỏi không lời đáp cứ xoay quanh, nhưng một điều tôi biết chắc chắn: Tôi đã bước vào một thế giới không thể quay lại.
Đang chạy giữa đường, một chiếc xe hơi màu đen bất ngờ phanh gấp trước mặt tôi, suýt chút nữa tôi đâm sầm vào đầu xe.
“Làm cái gì vậy?!” Tôi hoảng loạn hét lên.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ một người đàn ông đeo kính râm ngồi ghế lái.
Tóc ông ta hoa râm, rối tung trong gió đêm, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hằn.
Ông ta… còn trông già hơn cả cha tôi lúc qua đời.
“Lên xe.” Giọng ông ta lạnh băng, không để tôi có cơ hội từ chối.
“Ông là ai? Dựa vào đâu mà tôi phải…”
“Muốn cứu mẹ cậu thì lên xe!”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com