Chương 4
11
Đây là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng.
Long nhan đại nộ, toàn bộ những người liên quan đều gặp đại họa.
Tôn Tư Linh quỳ suốt một đêm, còn dầm một trận mưa lớn, cuối cùng bị khiêng về.
Tôn đại nhân dâng tấu chương, nhưng ngay cả cửa Ngự thư phòng cũng không bước vào nổi.
Cùng lúc đó, các chi thứ dòng họ Tôn gia liên tục gặp chuyện chẳng lành.
Biến cố lần này quá lớn, kinh động cả hậu cung lẫn triều đình. Cuối cùng, Thái hậu đích thân dẫn người đến Ngự thư phòng.
Chỉ là, nói chuyện chưa được bao lâu, Thái hậu đã mặt lạnh như sương rời khỏi.
Cung đình trên dưới, tất cả mọi người đều sợ đến kinh tâm động phách.
Đêm khuya, ta nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh xuất hiện một hơi thở quen thuộc.
Có bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt ta, rồi tai ta.
Ngay khi người nọ vừa định rút tay về, ta bỗng nhiên vươn tay, giữ chặt cổ tay hắn lại.
Ta mở mắt, đối diện với hắn.
“Xin lỗi chàng.”
Sắc mặt Tề Cảnh thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Hắn mặc ta giữ lấy, không rút tay ra, chỉ chăm chú nhìn ta.
“Là thiếp không nghĩ kỹ, khiến chàng phải lo lắng đau lòng, thật sự xin lỗi.”
Ta nắm cổ tay hắn, mượn lực ngồi dậy, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ hắn.
“Đừng giận thiếp nữa được không? Lần sau thiếp tuyệt đối không dám nữa.”
Hắn liếc ta một cái: “Còn dám có lần sau?”
Ta lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không có, sau này thiếp sẽ ngoan ngoãn làm một Quý phi ngốc nghếch.”
Nói xong, còn chủ động ngoan ngoãn tiến đến, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.
“Đừng tức giận nữa mà, Quế thái y cũng là do thiếp uy hiếp, chàng là minh quân mà.”
Hắn khẽ hừ một tiếng: “Vừa khỏe một chút đã vội vàng cầu tình cho người khác, tính xấu này nàng sửa được không?”
Ta đơn giản chui vào lòng hắn, làm nũng: “Nhưng thân thể thiếp thật sự đã khỏe hẳn rồi đó.”
Dỗ dành một hồi lâu, mới coi như dỗ yên được vị tổ tông này.
Ta ngồi nghịch ngọc bội của hắn, chủ động nhắc tới chuyện ban ngày.
“Nghe nói hôm nay Thái hậu giận dữ rời khỏi Ngự thư phòng?”
Tề Cảnh ôm lấy ta, giọng nói chẳng chút gợn sóng.
“Bà ấy nói sẽ dùng binh quyền trong tay để đổi lấy bình an của Tôn gia và vị trí phi tử của Tôn Tư Linh.”
“Chàng không đồng ý à?”
Hắn cúi đầu nhìn ta: “Tại sao phải đồng ý?”
Ta nghi hoặc nửa giây: “Chẳng phải chàng vẫn muốn đoạt lấy phần binh quyền kia sao?”
Hắn thấp giọng cười hai tiếng.
“Binh quyền phải đoạt, Tôn gia cũng phải đổ.”
“Chàng ác vậy sao? Không sợ sử quan ghi lại rằng chàng là vị Hoàng đế vô tình lạnh lùng à?”
Hắn siết chặt vòng tay đang ôm ta.
“Món nợ nàng bị thương, trẫm sẽ bắt Tôn gia trả lại từng chút một.”
…
Nghĩ tới đây, trong lòng ta ít nhiều cũng thấy áy náy với Tôn Tư Linh.
Ngày hôm sau, đành phải âm thầm sai Thái y viện gửi chút thuốc bổ qua cho nàng.
Đấu đá giữa các gia tộc, vốn là dựa vào bản lĩnh mỗi người.
Nhưng hại mạng người thì tội nghiệt quá lớn.
A di đà Phật.
12
Sau khi Hoàng thượng và Thái hậu đàm phán bất thành, cục diện rơi vào bế tắc.
Người phá vỡ thế giằng co này lại là Sở thái phó.
Ông ta đích thân dâng tấu, trực tiếp chỉ ra Tôn gia bao che tham ô, trên lừa dưới gạt, cấu kết thương nhân thao túng giá muối và lương thực.
Nghiêm trọng nhất là tội tư dưỡng binh mã.
Chứng cứ, nhân chứng đều đầy đủ, không cách nào chối cãi.
Hoàng thượng ngay tại chỗ hạ chỉ, giam toàn bộ người trong Tôn gia vào đại lao, giao cho Đại Lý Tự nghiêm tra, một kẽ hở cũng không bỏ sót.
Cuối cùng, phe Thái hậu chỉ dùng chút binh quyền còn lại trong tay, đổi lấy mạng sống của Tôn Tư Linh, nhưng vẫn phải chịu tội đày vào lãnh cung.
Tôn gia từ đây triệt để rút lui khỏi triều đình.
Thái hậu cũng trực tiếp dọn đến một ngôi chùa hoàng gia ở ngoại thành, cả đời còn lại gắn với kinh kệ, đèn xanh tượng Phật.
Đây xem như đã cho nhau chút thể diện cuối cùng.
Tôn Tư Linh vào lãnh cung, nhờ cái “uy phong” ngày xưa của nàng ta, ai ai cũng muốn giẫm lên một chân.
Ngày ta tới thăm, chăn nệm trong phòng nàng ta đều ẩm ướt lạnh lẽo. Tôn Tư Linh đầu tóc rối bời, quần áo lấm lem, ánh mắt điên dại.
“Ngươi tới đây để xem ta thê thảm thế nào sao?”
Nàng ta cười tự giễu: “Giờ ngươi nhất định đắc ý lắm nhỉ?”
Ta vừa định mở miệng, đã bị lời nàng cắt ngang.
“Nhưng mà, Ngư Quy Vãn, chẳng phải ngươi cũng chỉ là một Quý phi thôi sao?”
Trong lòng ta đột nhiên đau nhói một cái.
“Hôm nay hắn có thể hủy diệt Tôn gia, khiến ta rơi vào lãnh cung. Ai dám chắc đó không phải là ngày mai của Ngư gia các ngươi?”
“Hahaha.”
Nàng ta lại lạnh lùng cười một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn ta.
“Nếu hắn thật lòng yêu ngươi, sao lại trao vị trí Hoàng hậu cho người khác?”
Tay ta đang vịn vào Tiểu Điệp bỗng mềm nhũn, chân loạng choạng lùi về phía sau một bước.
“Ngư Quy Vãn, ngươi với ta giống nhau, đều chỉ là một quân cờ mà thôi.”
“Tỷ tỷ, ta đợi ngươi tới đây làm bạn.”
Ta bỗng quên mất mục đích ban đầu khi đến đây, hoang mang nắm lấy tay Tiểu Điệp, lảo đảo bước ra ngoài.
Tôn Tư Linh tuy điên điên dại dại, nhưng nàng nói đúng một điều.
Trong cung này, vẫn còn một vị Hoàng hậu không màng thế sự.
13
Chuyện của Tôn gia liên lụy tới triều chính quá rộng, mấy ngày liền Tề Cảnh đều ngủ lại tiền điện xử lý công vụ.
Ta đi dạo ở Ngự Hoa Viên thì tình cờ gặp Sở Tiệp dư, Phương Mỹ nhân và Quý Mỹ nhân đi cùng nhau.
Thấy ta, các nàng lập tức cung kính hành lễ, nét mặt đều thấp thỏm lo sợ.
Ta không làm khó dễ, thậm chí còn mỉm cười cùng các nàng nói đôi câu.
Phương Mỹ nhân tuổi nhỏ nhất, lá gan cũng không lớn, nàng dè dặt nhìn ta, ánh mắt ngây thơ, nhỏ giọng nói một câu: “Nương nương cười lên thật đẹp.”
Ta thuận miệng thưởng một ít đồ vật cho nàng.
“Sau này có thời gian, các muội cứ đến cung ta chơi. Bánh bạch ngọc cuốn ở phòng bếp nhỏ cung ta làm rất ngon.”
Phương Mỹ nhân và Quý Mỹ nhân lập tức vui vẻ đáp lời.
Sở Tiệp dư cũng do dự một chút, cuối cùng nhẹ giọng đáp “vâng”.
Sau khi tách khỏi các nàng, chẳng hiểu vì sao ta lại đi tới trước cung của Hoàng hậu.
Tiểu Điệp dè dặt hỏi ta: “Nương nương muốn vào trong sao?”
Ta đứng trước cửa cung đóng kín, nhìn đi nhìn lại hồi lâu.
Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng khoát tay, thở dài một tiếng: “Thôi vậy, hồi cung đi.”
Trời xanh gió lạnh, tuyết bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
Mùa đông kinh thành lúc nào cũng rét buốt như thế. Có lẽ vì đi dạo lâu mà nhiễm lạnh, đêm ấy ta bỗng phát sốt.
Tiểu Điệp định đi Ngự Thư phòng bẩm báo, bị ta giơ tay ngăn lại: “Thái y lần trước còn để lại thuốc, không cần làm lớn chuyện.”
Cung nữ đứng bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương nương, nếu để Hoàng thượng biết được, ngài ấy nhất định sẽ tới thăm người.”
Ta biết.
Tề Cảnh luôn luôn đối xử tốt với ta.
Nhưng ta lại không chắc chắn.
Tề Cảnh đối với người khác, rốt cuộc là tốt hay không tốt? Ngày đó, hắn từng nói, chỉ cần ta muốn biết gì, hắn sẽ đều nói cho ta.
Nhưng khi ấy ta lựa chọn không hỏi sâu hơn.
Nhưng hiện giờ, lòng ta như bị cắm một chiếc gai, vừa ngứa ngáy vừa đau nhức khó chịu.
Người ta ấy mà, hễ đã bắt đầu nghĩ ngợi thì thật sự phiền muộn vô cùng.
Suy nghĩ tới lui vẫn chẳng rõ ràng.
Đầu đau nhức từng cơn, càng nghĩ càng thấy mơ hồ.
14
Ngày hôm sau, ta tỉnh lại, cơn đau đầu đã dịu đi rất nhiều.
Cao công công đem theo một đoàn người đến cung của ta, nói rằng: “Chuyện của Tôn gia vừa xử lý xong, bên Đại Lương liền phái sứ thần tới. Hiện tại Hoàng thượng còn đang ở cùng Lễ bộ thương lượng chuyện tổ chức cung yến.”
Ông ta lại cung kính bổ sung thêm một câu: “Có điều Hoàng thượng vẫn luôn nhớ thương nương nương, đặc biệt căn dặn nô tài đem đến mấy thứ đồ chơi nhỏ giúp người giải khuây.”
Ta sai người nhận lấy đồ, khách khí đáp: “Làm phiền công công rồi.”
Ông ta lại sai người bê vào hai chiếc rương lớn: “Nương nương, đây là lễ phục Hoàng thượng đặc biệt chuẩn bị cho người tham dự cung yến.”
Ta nhẹ gật đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, thuận miệng hỏi: “Ngoài ta ra, lần này còn ai tham dự nữa?”
Cao công công cười nhẹ: “Chỉ có người cùng Hoàng hậu nương nương thôi.”
Tay ta vô thức nắm chặt chuỗi Phật châu. Nhưng rất nhanh, ta lại thản nhiên cười nhẹ, giả như chẳng hề để tâm: “Bản cung biết rồi.”
Hôm cung yến, ta khoác lên mình bộ váy thêu hoa mai màu hồng tươi đẹp, khoác thêm chiếc áo choàng làm bằng lông cáo màu hồng phấn, đợi canh giờ thích hợp mới vào đại điện.
Trong điện, tiếng đàn sáo du dương, vũ cơ áo dài tay múa uyển chuyển, các sứ thần Đại Lương và quan viên Đại Chu đang nâng ly chúc tụng.
“Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo——”
Ta đứng dậy hành lễ, khóe mắt thoáng qua một vạt áo long bào màu vàng sáng, theo sau đó là tà váy đỏ thẫm.
Tề Cảnh và Lâm Nhược Thanh, một trước một sau, thong dong đi lên chủ vị.
“Bình thân.”
Tề Cảnh nhẹ giơ tay, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Ta ngẩng đầu, phát hiện Tề Cảnh đang chăm chú nhìn ta, ánh mắt vô cùng ôn hòa, như thể trong lòng hắn chỉ có mình ta.
Ta cố nén cảm giác không thoải mái, hơi cong môi mỉm cười đáp lại.
Tề Cảnh nói vài câu khách khí, không khí đại điện nhanh chóng trở lại với ca múa tưng bừng.
Ta tùy ý ăn vài miếng hoa quả, nhàm chán uống thử vài ngụm rượu trái cây.
Không để ý, ánh mắt ta chợt rơi trên người Lâm Nhược Thanh. Lâu ngày không gặp, nhưng ta phát hiện nàng ta lúc này đang nhìn chằm chằm một góc phía đoàn sứ thần Đại Lương, vẻ mặt thất thần.
Ta theo bản năng nhìn theo ánh mắt nàng.
Bên phía Đại Lương, một nam nhân cao lớn đeo mặt nạ bạc đang ngồi, khí thế uy nghiêm, áp bức đến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn đang uống rượu cùng những người khác, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Lâm Nhược Thanh rơi trên người mình.
Ta ngồi ngay bên dưới Lâm Nhược Thanh, dễ dàng nhận ra bàn tay nàng đang siết chặt, cơ thể thậm chí không khống chế được mà run rẩy nhè nhẹ.
Ở bên cạnh, Tề Cảnh chẳng hề có bất cứ phản ứng nào, thi thoảng nâng ly xã giao, rồi lại tiện thể sai người đưa sang chỗ ta một chén trà giải rượu.
Có lẽ do uống hơi nhiều, ta bắt đầu nghi ngờ mình có chút hoa mắt.
Bằng không thì tại sao, trong khoảnh khắc vừa rồi, ta lại thấy rõ ràng đôi mắt Lâm Nhược Thanh bỗng dưng đỏ hoe?
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com