Chương 5
15
Ta vừa đặt chén rượu xuống, trong điện vang lên một giọng nữ kiều diễm đầy khiêu khích: “Nghe nói Quý phi nương nương được bệ hạ sủng ái nhất, hôm nay gặp mặt quả nhiên dung mạo khuynh thành.”
Ta khẽ nâng mắt nhìn sang, người vừa lên tiếng chính là Công chúa hòa thân do Đại Lương đưa tới. Diện mạo nàng ta cực kỳ rực rỡ, nhưng nhìn sơ qua cũng biết chẳng phải loại người dễ đối phó.
Ta cười nhạt đáp lời: “Đa tạ Công chúa ưu ái.”
Nàng ta bước ra giữa đại điện, thần thái ngang ngạnh, giọng nói càng thêm phần khiêu chiến: “Dung mạo xinh đẹp thế này, nghĩ đến tài nghệ của nương nương nhất định cũng vô cùng xuất chúng nhỉ.”
Ta bình thản trả lời, không chút dao động: “Bản cung tài sơ học thiển, Công chúa quá khen rồi.”
Công chúa hòa thân khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng đầu, dường như mới nghĩ ra một trò thú vị:
“Bản cung chợt nảy ra một ý, muốn cùng Quý phi nương nương so tài một phen, bắn tên hay phi tiêu đều tùy nương nương lựa chọn. Cứ coi như là chơi đùa một chút, thêm vài phần náo nhiệt cho yến hội hôm nay.”
Nàng ta cười cợt: “Chẳng biết ý nương nương thế nào?”
Nàng ta vừa dứt lời, ta lập tức liếc nhìn sang phía Tề Cảnh, còn chưa kịp đáp lại, một giọng nói khác đã vang lên: “Quý phi dạo này thân thể bất an, chi bằng để bản cung chơi cùng Công chúa đi.”
Lâm Nhược Thanh vừa nói, vừa đứng dậy từ ghế chủ vị, thong dong bước xuống giữa điện.
“Nếu đã vậy thì chọn phi tiêu đi, trò này đơn giản một chút.”
Công chúa hòa thân thích thú vỗ tay hai cái, giọng nói mang theo vẻ kích động:
“Hoàng hậu nương nương thật hào sảng. Nếu đã chọn phi tiêu, vậy thì không bằng đặt trái cây lên vai, một người nhắm mắt phóng phi tiêu, chỉ cần trúng quả là thắng.”
Ta không khỏi hít vào một hơi lạnh. Vị Công chúa này nhìn qua rõ ràng là người tập võ, chỉ e nàng ta đã tính toán chắc chắn. Chỉ không biết Lâm Nhược Thanh lần này có mấy phần nắm chắc.
Lâm Nhược Thanh bước ra chính giữa đại điện, thần thái không hề hoảng hốt, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như thường: “Khách quý từ xa tới, mời Công chúa ra tay trước.”
Công chúa hòa thân cũng chẳng khách khí, lập tức tiến lên: “Vậy phiền Hoàng hậu nương nương đứng cho vững.”
Nhìn vẻ mặt của đoàn sứ thần Đại Lương, ai nấy đều lộ vẻ chờ xem trò vui, có thể thấy trò chơi này đối với Công chúa là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lâm Nhược Thanh nhanh chóng đảo mắt qua toàn bộ khách khứa trong điện một lần, sau đó đặt quả táo lên vai phải của mình, lạnh lùng, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Công chúa hòa thân còn cố ý nhắc nhở đầy ác ý: “Nếu nương nương cảm thấy sợ hãi, cứ việc nói ra, ta sẽ dừng tay ngay.”
Ý đồ của nàng ta vốn dĩ chỉ muốn dọa cho đối phương mất hết mặt mũi.
Lâm Nhược Thanh thẳng lưng, giọng nói lạnh nhạt, không chút sợ hãi: “Chỉ mong Công chúa ra tay cho thật vững.”
Công chúa hòa thân thu lại vẻ đùa cợt, mắt nhìn chằm chằm vào quả táo trên vai Lâm Nhược Thanh.
Chỉ trong nháy mắt, nàng ta nhắm mắt lại, tay phải cực nhanh phóng ra một cây phi tiêu màu đen.
Trong tích tắc, quả táo lập tức bị phi tiêu đâm trúng, rơi thẳng xuống đất. Nhưng ngay lúc ấy, từ bả vai Lâm Nhược Thanh cũng chậm rãi chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Lâm Nhược Thanh sắc mặt tái nhợt, khẽ cười lạnh: “Xem ra tay của Công chúa vẫn chưa vững lắm.”
Tề Cảnh lập tức đứng dậy, sắc mặt giận dữ, lạnh giọng nói: “Truyền thái y! Công chúa đã dám đưa ra trò này, hẳn phải tự tin tuyệt đối, hay ngươi vốn dĩ muốn cố ý đả thương người?”
Công chúa hòa thân ngơ ngác tại chỗ, lắp bắp không tin nổi: “Không thể nào! Bản cung trước giờ chưa từng thất thủ!”
Hoàng hậu bị thương ngay tại chỗ, yến tiệc bị ép phải kết thúc sớm. Đoàn sứ thần Đại Lương lập tức bị giữ lại, toàn bộ đều bị cấm cung.
16
Cung Khôn Ninh.
Vai phải của Lâm Nhược Thanh bị băng bó bằng lớp vải trắng, nằm lặng lẽ trên giường.
Sau khi Tề Cảnh cùng thái y xác nhận nàng không sao, liền cho lui tất cả cung nhân trong phòng.
Lúc này, Lâm Nhược Thanh đột nhiên mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Là chàng ấy phải không?”
Giọng nàng rất khẽ, thậm chí còn hơi run.
Ta nghe không hiểu, nhưng Tề Cảnh hiểu. Hắn im lặng một lát rồi bình tĩnh đáp: “Là hắn.”
Trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ta quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân mang mặt nạ bạc kia bước vào. Hắn ta bước rất nhanh, gần như lập tức chạy đến trước giường.
“Thanh Thanh!”
Lâm Nhược Thanh lập tức bật khóc, nước mắt tuôn rơi từng giọt lớn, nghẹn ngào gọi một tiếng: “A Dã.”
Tề Cảnh nhẹ nhàng kéo ta rời khỏi phòng, nhường không gian cho hai người bọn họ.
Hắn nắm tay ta, chậm rãi đưa ta về cung.
Giữa đường, hắn bỗng hỏi ta: “Thật sự không có gì muốn hỏi trẫm sao?”
Đầu óc ta lúc này đang rối như tơ vò, suy nghĩ không được minh mẫn, đành thành thật nói: “Hiện giờ thiếp chưa kịp nghĩ rõ.”
Hắn khẽ bật cười một tiếng, ngón tay nghịch ngợm véo nhẹ đầu ngón tay ta.
“Hắn đeo mặt nạ nên nàng không nhận ra, đó là Chu Dã.”
Ta sửng sốt dừng bước: “Thiếp nhớ độc tử của Chu tướng quân tên là Chu Dã.”
Tề Cảnh thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
“Là hắn.”
Ta hoảng hốt: “Nhưng… nhà họ Chu năm ấy chẳng phải bị diệt môn rồi sao!”
“Năm đó tiên đế nghe theo lời sàm ngôn, Chu gia bị Lâm gia vu hãm hãm hại, ta bí mật cứu hắn thoát chết, lặng lẽ đưa hắn sang Đại Lương.”
Lòng bàn tay ta không tự chủ được đổ mồ hôi lạnh.
Ta nhớ ra rồi.
Năm xưa, Lâm Nhược Thanh và Chu Dã là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng sâu đậm. Khi ấy khắp kinh thành đều đồn thổi chuyện hôn sự của họ, chỉ chờ qua vài năm nữa liền cử hành đại lễ thành thân.
Thế nhưng, chỉ sau một đêm, Chu gia bị vu oan diệt môn, vị tiểu tướng quân phong thái ngời ngời ấy cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thế nhân.
Lâm gia sau đó một bước lên mây, nhưng Lâm Nhược Thanh lại từ đó cũng chìm vào yên lặng, mất hết tiếng tăm, cho đến ngày nàng tiến cung.
Khoảnh khắc nghĩ đến đây, tất cả rốt cuộc cũng thông suốt trong lòng ta.
17
Đưa ta trở lại Giáng Tuyết Hiên xong, Tề Cảnh lại vội vàng rời đi xử lý chuyện sứ thần. Trước khi đi, hắn còn xoa xoa đầu ta, dặn dò một câu: “Lát nữa nhớ uống thuốc.”
Ta nằm trên giường, cố gắng nhớ lại những chuyện năm xưa trong kinh thành liên quan tới Lâm Nhược Thanh và Chu Dã, cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau, vừa dùng xong bữa điểm tâm, ma ma bên cạnh Lâm Nhược Thanh liền tới thỉnh an.
“Hoàng hậu nương nương nói rằng, nàng ấy nợ Quý phi nương nương một lời giải thích.”
Vì vậy ta thay một bộ cung trang, tới cung Khôn Ninh.
Lâm Nhược Thanh sắc mặt đã khá hơn nhiều, nàng tựa vào giường, dịu dàng mỉm cười hỏi ta: “Ta có thể gọi muội là Uyển Uyển không?”
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy cười vui vẻ như vậy. Nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, ánh mắt trong veo đầy ý cười, hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang trầm ổn của một Hoàng hậu như trước đây nữa, trái lại giống như một thiếu nữ hoạt bát đáng yêu.
Ta cũng bị nàng ấy ảnh hưởng mà bật cười, khẽ gật đầu.
“Có thể.”
“Vốn dĩ muốn gọi muội là Tiểu Ngư Nhi, nhưng nếu Hoàng thượng biết được thì nhất định sẽ ghen, thôi thì bỏ đi vậy.”
Ta bị nàng chọc cho đỏ mặt.
Đúng lúc cung nữ bưng lên một đĩa bánh hạt dẻ, hình dáng hơi khác với loại của Ngự thiện phòng thường làm.
Ta tò mò nhìn thêm mấy lần.
Lâm Nhược Thanh bèn trực tiếp nhón lấy một miếng đưa tới bên miệng ta, ta bất đắc dĩ há miệng, hương thơm của hạt dẻ nhẹ nhàng lan tỏa.
Nàng ấy cũng tự mình ăn một miếng, sau đó nhẹ nhàng phất tay cho toàn bộ cung nhân lui xuống.
“Đây là A Dã làm đấy, ta thích ăn nhất là món này. Trước kia, mỗi lần chúng ta cãi nhau, chàng ấy lại âm thầm làm món này đưa cho ta. Ta ăn xong thì lập tức nguôi giận, trăm lần thử trăm lần linh nghiệm.”
Nói tới đây, nàng ấy bật cười trước.
Sau đó, nàng ấy một mình chậm rãi kể lại những ngày tháng năm xưa thuộc về Lâm Nhược Thanh và Chu Dã.
Ánh mắt thiếu nữ sáng long lanh, trong trẻo mà sinh động, vô cùng đẹp đẽ.
Kể xong chuyện tình lang, nàng ấy mới từ từ nhắc tới chuyện tiến cung.
Ta yên lặng làm người lắng nghe.
Ta hiểu vì sao Lâm Nhược Thanh lựa chọn hợp tác với Tề Cảnh để thực hiện cuộc giao dịch này.
Nàng muốn báo thù, còn Tề Cảnh thì cần một người làm bia đỡ đạn.
Gia tộc nàng vì tiền đồ mà hãm hại người nàng yêu nhất, nhưng nàng không thể bắt cha mẹ ruột mình đền mạng, nên nàng chọn cách vào cung, cùng Hoàng thượng liên thủ, tự tay hủy đi chính Lâm gia.
Lâm Nhược Thanh nhẹ nhàng nói:
“Năm ấy, khi nghe tin Chu gia bị diệt môn, ta thật sự không biết nên làm gì. Ta từng muốn xuống dưới đó bầu bạn cùng chàng, nhưng lúc tự sát thì bị người nhà phát hiện. Từ đó, họ canh giữ ta rất nghiêm ngặt. Sau đó, ta sinh bệnh một thời gian dài, cả ngày mê man không tỉnh, luôn luôn nằm mơ thấy chàng. Mãi đến khi quyết định làm chút gì đó cho chàng, ta mới có thể tiếp tục sống tiếp.”
Ta nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay nàng ấy, an ủi khẽ khàng: “Tỷ không sai, Lâm gia giờ cũng đã đổ rồi, đừng trách bản thân nữa.”
Nàng ấy lắc đầu, cảm xúc bất giác vỡ òa:
“Ta có lỗi. Ta mang họ Lâm, ta vừa sinh ra đã nợ chàng ấy rồi.”
“Vốn dĩ lần này là chuyện cuối cùng ta đồng ý làm cho Hoàng thượng, khơi mào mâu thuẫn giữa Đại Lương và nước ta. Ta vốn nghĩ rằng, làm xong chuyện này rồi thì ta có thể đi theo bầu bạn cùng chàng.”
“Nhưng sau đó, ta đã nhìn thấy chàng ấy rồi.”
“Chàng đã tới. Những năm qua, hóa ra ta chưa từng cô độc sống trên đời.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com