Chương 5
Hắn thích Chu Đại.
Lục Tầm thích tôi?
Tôi muốn hỏi lại, nhưng phát hiện hắn đang run nhẹ.
Nhìn kỹ lại—
Cánh tay đang che mắt hắn… có một mảng ẩm ướt.
Hắn đang khóc.
Tôi bỗng không thể thốt lên lời.
Từ khi quen biết đến giờ, tôi chưa từng thấy Lục Tầm khóc.
Sau một lúc lâu, giọng hắn khàn hẳn:
“Cô ấy một mình ở nước ngoài sinh con, chồng thì mất… Bao nhiêu khổ cực cũng chỉ có một mình chịu đựng.”
“Nếu…”
“Nếu lúc đó tôi phát hiện ra sớm hơn, để tôi không bỏ cô ấy cô đơn lại một mình … thì tốt biết bao.”
Tim tôi như thắt lại.
Câu nói này, vừa chua xót, vừa khiến tôi cảm động.
Nhưng…
Vừa nghe đến đoạn “sinh con, chồng mất”, tôi nhịn không được mà bật cười.
Tất cả lỗi đều do cái miệng quạ đen của Cẩu Tuân!
Lục Tầm nhanh chóng thiếp đi.
Tôi mấy lần lay hắn dậy muốn hỏi thêm, nhưng đều thất bại.
Hắn thực sự uống đến mức không nhớ gì cả.
Nhưng có một chuyện tôi có thể chứng thực—
Khi biết được hắn cũng thích tôi, tôi đã ngồi cạnh giường, ngắm hắn ngủ…
Không nhịn được, liền lén hôn hắn một cái.
Hôn cũng đã hôn rồi…
Tôi còn lén sờ sờ.
Sau đó…
Không có sau đó.
Thì ra tin đồn là thật—
Đàn ông say rượu, đúng là… không được.
19
Khi tôi tỉnh lại, Lục Tầm đang ngồi ở mép giường nhìn tôi.
Khoảnh khắc đối diện ánh mắt đó, thần sắc hắn cực kỳ phức tạp.
Hắn day day mi tâm, giọng trầm khàn:
“Xin lỗi.”
“Tối qua tôi uống hơi nhiều.”
Rồi hắn nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
“Tối qua tôi… có nói gì không nên nói không?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Có.”
Tôi ngồi dậy, giả vờ bình tĩnh, đối diện với hắn:
“Anh nói anh thích tôi.”
Lục Tầm im lặng hai giây, sau đó khẽ cười, giọng đầy tự giễu:
“Đúng vậy.”
Hắn lại nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng, không còn chút men say.
“Chu Đại, tôi thích em.”
Giữa buổi sáng yên tĩnh, tiếng tim đập mạnh mẽ đến mức tôi không phân biệt được là của hắn hay của tôi.
Lục Tầm vô thức lướt ngón tay trên chuỗi Phật châu, giọng trầm thấp:
“Tôi tưởng rằng, khi thấy tôi luôn đeo chuỗi Phật châu này, em sẽ hiểu.”
Tôi nhíu mày:
“Hiểu gì? Anh đeo món đồ người khác tặng, sao tôi phải hiểu?”
Hắn thoáng khựng lại:
“Người khác?”
Lục Tầm cũng sững người, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Đây không phải em tặng sao?”
Tôi ngây ra.
Nhìn chằm chằm chuỗi Phật châu trên tay hắn, cố gắng nhớ lại, nhưng không có chút ấn tượng nào.
Mãi đến khi Lục Tầm nhắc đến thời gian tôi tặng, tôi mới mơ hồ nhận ra sự thật—
Có lẽ… đúng là tôi đã tặng hắn.
Nhưng tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Hồi cấp ba, tôi và Lục Tầm từng đánh cược—
Ai thua thì phải cạo trọc đầu.
Cuối cùng, tôi thắng hắn trong gang tấc.
Lục Tầm cạo trọc đầu, trông y hệt nhân vật hoạt hình “Tiểu Lừa Trọc”.
Hôm ấy trùng hợp cũng là sinh nhật hắn, tôi liền nhờ bảo mẫu mua quà sinh nhật để tặng.
Yêu cầu duy nhất của tôi là… món quà phải thể hiện rõ danh hiệu “Tiểu Lừa Trọc” của hắn.
Nhưng đúng hôm đó, tôi vội đi xem một buổi biểu diễn, bảo mẫu giúp tôi chọn quà, gói sẵn, tôi thậm chí còn chưa mở ra xem, liền đưa thẳng cho hắn.
20
Cả hai chúng tôi cùng nhìn chằm chằm vào chuỗi Phật châu, như thể muốn tìm ra câu trả lời từ nó.
Một lúc lâu sau, Lục Tầm bật cười:
“Hóa ra, thứ tôi trân trọng suốt bao năm… lại là quà của bảo mẫu nhà em.”
Mặt tôi nóng bừng, ậm ừ:
“Nhưng dù gì cũng do chị ấy chọn thay tôi, coi như là tôi tặng.”
Vì quá chột dạ, tôi vội chuyển chủ đề:
“Nhưng mà… ngày trước anh từng công khai nói rằng tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, hoàn toàn giống hệt Đàm Vi.”
“Ai cũng nghĩ anh thích cô ấy.”
Lục Tầm châm một điếu thuốc, thở dài:
“Lúc còn trẻ sĩ diện lắm, hơn nữa hai nhà chúng ta năm nào cũng tranh đấu kịch liệt, tôi lại càng không thể nào thừa nhận tình cảm của mình.”
“Mỗi khi có người hỏi, tôi cố tình nói những tiêu chuẩn hoàn toàn trái ngược với em, sợ người khác nhìn thấu.”
Nghĩ lại, đúng là…
Hắn từng nói mình thích váy trắng, tóc đen, tính cách dịu dàng trầm lặng.
Còn tôi hồi đi học thì chẳng liên quan gì đến hình mẫu đó—
Nổi danh quậy phá, thay đổi phong cách liên tục, quần áo đủ màu, tóc thì cứ hai tháng lại nhuộm một màu mới.
Dù sao… nhà trường cũng không quản được tôi.
Lục Tầm gạt tàn thuốc, giọng đều đều:
“Mỗi lần nhắc đến chuyện đó, tôi đều lo sợ bị phát hiện ra tâm tư thật sự của mình. Lấy đâu ra tinh thần để đi chú ý đến người khác?”
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Tựa như, mọi hiểu lầm suốt bao năm… đều đã được tháo gỡ.
Sự im lặng bị phá vỡ khi Lục Tầm đột nhiên đè thấp giọng hỏi:
“Tối qua… tôi không làm gì em chứ?”
Tôi nhún vai, đáp vô cùng thản nhiên:
“Không có.”
Rồi cố tình bồi thêm một câu:
“Anh không được.”
Lục Tầm: “?”
Hắn lập tức làm bộ muốn xốc chăn lên:
“Thử lại?”
Tôi giữ chặt chăn :
“Thay đồ đi, về nhà xem Ấm Áp.”
Nghe đến tên con gái, hắn lập tức ngoan ngoãn xuống giường.
“Hai ngày nữa Ấm Áp phải đi tiêm vắc-xin.”
“Với lại, tôi thấy răng sữa của con bé có dấu hiệu sâu răng, hôm nay phải dẫn đi khám.”
Nhìn hắn cứ thao thao bất tuyệt mỗi khi nhắc đến con gái, lúc này tôi mới chợt nhớ ra—
Mãi bận suy nghĩ chuyện Đàm Vi, tôi còn chưa nói cho hắn biết…
Ấm Áp chính là con ruột của hắn.
Trên xe, tôi cố ý hỏi hắn một câu thử lòng:
“Con bé đâu phải con anh, sao anh để tâm quá vậy?”
Đúng lúc dừng đèn đỏ, Lục Tầm nghiêng đầu nhìn tôi, giọng chắc nịch:
“Ai nói không phải?”
21
Nhà tôi chưa bao giờ náo nhiệt như hiện tại.
Ba tôi kiên quyết không cho phép đưa Ấm Áp về Lục gia, nhưng nhà họ Lục cũng không giận, trái lại…
Liền Dọn thẳng qua đây.
Cả nhà vây quanh Ấm Áp để dỗ dành con bé.
Trong phòng còn có một gia đình mới xuất hiện—hai năm trước tôi đã “bắt cóc” chú chó nhà họ Lục mang ra nước ngoài, giờ đây tôi phải trả lại.
Dì Lục ôm Ấm Áp, càng nhìn càng yêu thích.
“Thật đúng là chọn lọc hết ưu điểm của ba mẹ, đôi mắt giống Đại Đại, cái mũi thì giống Tiểu Tầm.”
Tôi liếc nhìn Lục Tầm đứng bên cạnh—
Ánh mắt hắn khi nhìn con bé, dịu dàng đến mức có thể tan chảy cả trời đông.
Trong lòng bỗng mềm nhũn.
Tôi nắm lấy tay hắn, khẽ cười nói:
“Tôi cũng thấy vậy, cái mũi rất giống anh.”
Trong lúc mọi người bận rộn chơi với Ấm Áp, tôi kéo Lục Tầm lên phòng.
Căn phòng kéo kín rèm, ánh sáng lờ mờ, không gian trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Lục Tầm thuận thế bế tôi lên, áp sát vào cửa, khóe môi khẽ nhếch:
“Nôn nóng thế à?”
Tôi vòng tay qua cổ anh, thấp giọng nói:
“Lục Tầm, khi em sinh Ấm Áp, con bé ra muộn hơn dự sinh một tháng.”
“Lúc sinh… em đau đến chết đi sống lại, một mình nằm trong phòng phẫu thuật, sợ muốn chết.”
“Khi đó em đã nghĩ, nếu anh ở đây thì tốt biết bao.”
Tôi vùi mặt vào hõm vai anh, cảm nhận được khoảnh khắc, cả người anh cứng đờ sững sờ.
Tôi siết chặt lấy anh, khẽ nói:
“Lục Tầm, Ấm Áp là con gái anh.”
“Cẩu Tuân lừa anh vậy mà anh cũng tin. Em trước nay… chưa từng có ai khác.”
Lục Tầm im lặng rất lâu.
Rất lâu sau đó…
Anh đột ngột siết chặt tôi vào lòng, ôm chặt đến mức khiến tôi không thở nổi.
“Xin lỗi.”
“Lúc em cần tôi nhất, tôi lại không ở bên cạnh.”
Rõ ràng là tôi đã tự bỏ trốn, vậy mà người xin lỗi lại là anh.
Nhưng…
Miệng thì nói xin lỗi, mà cơ thể anh lại hoàn toàn không khách khí chút nào.
Tôi đẩy anh ra, nhăn mặt:
“Buông ra, anh làm cộm em.”
Ann không những không buông, mà còn cúi xuống hôn tôi, giọng nói trầm thấp:
“Không buông.”
Học theo giọng điệu của tôi buổi sáng, anh cười nhẹ:
“Anh không được mà, đúng không?”
Tôi dở khóc dở cười.
Tôi đã sớm biết, tên này cực kỳ thù dai, lời nói buổi sáng anh vẫn còn ghi nhớ rành rành.
“Ấm Áp còn đang dưới lầu.”
“Không sao.”
Anh thì thầm bên tai tôi, tay đã xốc vạt áo lên, dần dần thâm nhập vào bên trong.
“Dưới lầu có ba ông bà nội ngoại, hai người trông trẻ, và còn có chín con chó.”
(Toàn văn hoàn)
Sự quen thuộc lại xen lẫn xa lạ.
Cảm giác này dễ dàng như bản năng, khiến tôi hoàn toàn sa vào vòng tay của anh.
Lục Tầm giữ chặt tôi, ôm trọn vào lòng.
Ván cửa khẽ kêu kẽo kẹt, phản ánh sự dữ dội và trầm mê.
Phòng tối mờ ảo.
Cơ thể cả hai ướt đẫm mồ hôi, hơi thở rối loạn hòa quyện vào không gian.
Lục Tầm vén lọn tóc ướt dính bên tai tôi, giọng khàn nhẹ thở dài:
“Mấy năm nay, tôi đã tìm em vô số lần. Nhưng ông già nhà em giấu thông tin quá giỏi.”
Anh nhẹ nhàng nhéo eo tôi, khiến tôi co rụt lại vì nhột.
Tôi nhanh chóng chặn bàn tay bắt đầu không quy củ của anh, nghiêm túc hỏi:
“Vậy chuyện nhà họ Lục và nhà họ Đàm bàn hôn sự là sao? Tại sao ai cũng nghĩ anh với Đàm Vi?”
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Lục Tầm khẽ giật giật.
“Không phải hôn sự của tôi và Đàm Vi.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Mà là hôn sự của con ch//ó nhà tôi.”
Tôi: “…???”
“Sau khi em bắt cóc nó đi…”
Tôi lập tức cắt ngang:
“Là nó nhất quyết đòi theo em!”
Lục Tầm bật cười, tiếp tục nói:
“Được rồi, sau khi nó theo em ra nước ngoài, tôi lại nuôi thêm một con mới.”
“Lần này là ch//ó đực.”
“Rồi con ch//ó này lại… nhìn trúng con ch//ó nhà Đàm Vi.”
“Nó thậm chí còn tự bỏ trốn, chạy thẳng sang nhà họ Đàm.”
“Sống chết không chịu quay về.”
“Chả còn cách nào khác, tôi đành phải bàn bạc với nhà họ Đàm, để nó qua đó làm con rể.”
Tôi: “…”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy.”
Lục Tầm vừa xoa mi tâm, vừa cười bất đắc dĩ:
“Tin đồn trong giới mà, em còn lạ gì.”
Cũng đúng.
Hồi còn đi học, tôi chỉ chạy bộ ngang qua cổng nhà anh vài lần, vậy mà cũng có người đồn tôi bò ra từ chăn của Anh vào sáng sớm.
Hoàn toàn vô lý.
Tôi bỗng nhiên tò mò, hỏi anh:
“Vậy rốt cuộc anh thích em từ khi nào?”
Lục Tầm im lặng vài giây, như đang hồi tưởng, rồi cười khẽ:
“Chắc là từ hồi đi học.”
Anh siết nhẹ eo tôi, giọng trầm thấp:
“Nhưng nếu em hỏi tôi chính xác từ khi nào thích ‘thượng’ em…”
Ann đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘thượng’.
“… Thì là từ hai năm trước.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi quyết định chạy thoát, lấy cớ muốn xuống giường đi xem con gái.
Nhưng vừa bước xuống, anh lập tức kéo tôi trở lại.
“Ngoan, rất nhanh thôi.”
Tôi tin anh.
Nhưng sự thật chứng minh…
Tôi tin nhầm người.
Hai tiếng sau, tôi run rẩy chống tay xuống lầu.
Tên lừa đảo!
(Hoàn)
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com