Chương 1
1
Trần Tinh Tinh cầm tờ vé số, bước đến gần tôi.
Tôi nheo mắt lại.
Kiếp trước, khi đi dạo phố, tôi đề nghị mua một tấm vé số chơi thử. Không ngờ lại trúng 50 triệu.
Lúc đó, chúng tôi sắp tốt nghiệp, sau khi tôi vào đại học, gia đình đã cắt hết trợ cấp, tôi đang lo không có tiền thuê nhà.
Vì vậy, số tiền này thực sự đã giúp tôi giải quyết khó khăn trước mắt.
Sau khi nhận thưởng, tôi quyên góp một phần, còn lại 35 triệu. Vì Trần Tinh Tinh là bạn thân của tôi, tôi liền chuyển cho cô ta 2 triệu.
Sau đó, tôi dặn đi dặn lại cô ta không được nghe điện thoại của anh trai tôi, không được liên quan đến gia đình tôi.
Cô ta miệng thì nói “được rồi”. Nhưng sau khi đi làm, anh trai tôi đến tìm tôi đòi tiền, cô ta lại buột miệng nói: “Nguyệt Nguyệt trúng 50 triệu, còn quyên góp 15 triệu, bây giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.”
Nghe vậy, anh tôi mắt đỏ ngầu, b//óp lấy cổ tôi, uy hiếp tôi đưa 35 triệu cho anh ta mua nhà, cưới vợ.
Tôi nói tiền tôi đã gửi ngân hàng, gửi kỳ hạn không thể rút ra.
Nhưng sau đó, anh ta cứ ba ngày hai bữa lại đến tìm tôi, ép tôi đi rút tiền.
Tôi bỏ việc, trốn đến nơi khác, bọn họ lại mở livestream nói tôi là đứa con bất hiếu, kiếm được tiền là cắt đứt quan hệ với gia đình.
Họ than khổ, thu hút sự đồng cảm của cư dân mạng, khiến mọi người tìm ra địa chỉ của tôi.
Bọn họ gửi vòng hoa đến cho tôi, ghép ảnh di ảnh của tôi, thậm chí còn gửi búp bê đẫm m//áu.
Gia đình tôi tìm được tôi, ép tôi chuyển hết tiền cho anh trai.
Nhưng tới cuối cùng, họ vẫn nhốt tôi trong căn nhà cũ đến chet đói.
Còn anh tôi mua nhà ở thành phố, cưới Trần Tinh Tinh, hai người không cần làm việc cũng có thể sống sung sướng cả đời.
Bố mẹ tôi thì đập bỏ căn nhà cũ, xây lại từ đầu, và th//i th//ể tôi bị ch//ôn chặt trong bức tường. Vĩnh viễn không ai phát hiện ra.
Vậy nên, kiếp trước Trần Tinh Tinh đã cố ý phản bội tôi.
Kiếp này, tôi sẽ khiến từng người trong bọn họ phải trả giá!
2
Nhìn cô ta bước đến gần, tôi giả vờ không để ý, tiếp tục thu dọn hành lý: “Xác suất nhỏ như vậy, sao tôi có thể trúng được chứ.”
Cô ta dừng lại, nhìn tôi chằm chằm hai giây: “Ồ, thật sao?”
Tôi thu dọn xong đồ đạc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Đúng vậy.”
“Thế vé số của cậu đâu? Tớ không thấy cậu lấy ra.”
Tôi chợt nhớ ra, kiếp trước cũng như vậy, chính Trần Tinh Tinh đã kéo tôi lại, tìm ra tờ vé số và từng bước đối chiếu kết quả.
Lúc trúng thưởng, cô ta còn kích động hơn cả tôi, nhưng nụ cười lại nhanh chóng biến mất: “Thật ghen tị với cậu quá, giá mà lúc đó tớ chọn tờ này thì tốt biết mấy.”
Hôm đó, chúng tôi chỉ tiện đường ghé vào tiệm vé số do ngẫu hứng.
Cả hai đều chọn vé số do máy tự động chọn ngẫu nhiên.
Lúc nhân viên đưa vé, Trần Tinh Tinh là người chọn trước. Cô ta chọn tờ có số 8, nói rằng có thể mang lại may mắn.
Sau đó, cô ta đưa tờ còn lại cho tôi.
Kiếp trước, tôi còn cười nói rằng chỉ cần trúng 5 tệ là có thể gỡ vốn.
Nhưng không ngờ, tôi lại trúng tận 50 triệu.
Tôi nghĩ, có lẽ từ khoảnh khắc nụ cười của Trần Tinh Tinh biến mất, cô ta đã bắt đầu có mưu đồ với tôi.
Làm sao cô ta có thể hài lòng khi tôi chỉ cho cô ta 2 triệu chứ?
Trong mắt cô ta, cô ta chỉ cách tờ vé số của tôi một bước chân. Vậy thì toàn bộ số tiền đó đáng lẽ phải thuộc về cô ta mới đúng.
Thế nên, khi cô ta hỏi lại, tôi thản nhiên chỉ tay ra ngoài: “Tôi vứt vào thùng rác rồi, cậu có muốn ra tìm thử không?”
3
Cuối cùng, Trần Tinh Tinh không đi tìm.
Hôm sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc, mỗi người một ngả.
Kiếp trước, vì tôi trúng số, Trần Tinh Tinh nói muốn ở cùng tôi. Tôi nghĩ rằng có bạn ở cùng cũng tốt, nên hào phóng thuê một căn hộ lớn, trả trước một năm tiền nhà để cùng sống.
Nhưng lần này, khi cô ta rủ rê, tôi từ chối ngay: “Tôi tìm được một nhà trọ du lịch rồi, mỗi ngày chỉ 50 tệ, trả theo ngày, cậu có muốn ở không?”
Trần Tinh Tinh nhìn tôi một cái: “Nguyệt Nguyệt, sao tớ cứ thấy từ hôm qua cậu là lạ nhỉ? Cậu thực sự không trúng số đấy chứ?”
Tim tôi khẽ siết lại.
Sau đó tôi bật cười: “Nếu tôi trúng số, sao còn khổ sở ở nhà trọ chứ? Cậu đã nói vậy rồi, hay là chúng ta đi mua thêm một tấm vé nữa? Biết đâu lại đổi đời thì sao?”
Trần Tinh Tinh cười gượng, bước tới khoác tay tôi: “Ây da, tớ không có ý đó, chỉ là cậu không cho tớ xem vé số, tớ cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, nhà cậu không phải ở đây à? Cần gì phải thuê nhà?”
Cô ta tựa vào tôi: “Vì tớ muốn ở cùng cậu mà.”
Trong lòng tôi cười lạnh: Cô chỉ muốn xác nhận tôi có trúng số hay không thôi.
Nhưng tôi không vạch trần cô ta, mà lập tức gọi điện cho anh trai: “Anh, bạn em hình như thích anh đấy.”
“Là Trần Tinh Tinh – người bạn chơi thân với em đó. Anh gặp cô ấy thì đừng nói là em nói nhé, cô ấy ngại lắm.”
4
Ở trọ tại nhà nghỉ để đánh lạc hướng, tôi ngụy trang kín mít rồi đi nhận thưởng.
Lần này, tôi quyên góp 20 triệu.
Cuối cùng, trong tài khoản ngân hàng còn lại 30 triệu.
Tôi chia số tiền đó gửi vào các ngân hàng khác nhau.
Sau đó, tôi không ký hợp đồng công việc ba bên nữa mà bắt đầu chuẩn bị cho việc ra nước ngoài.
Không ngờ, Trần Tinh Tinh vẫn là người tìm đến trước.
“Nguyệt Nguyệt, tớ nghe thầy giáo nói cậu hủy hợp đồng rồi, tại sao vậy?”
Tôi đang ngồi trong nhà trọ đọc sách, đáp lại một câu: “Chỉ là muốn thi nghiên cứu sinh thôi.”
“Cậu không phải là trúng số rồi muốn ra nước ngoài đấy chứ?”
Tôi đặt sách xuống: “Gia cảnh tôi thế nào, cậu còn không biết sao? Lấy đâu ra tiền mà xuất ngoại?”
“Đúng rồi, dạo này anh trai cậu có đến quấy rầy cậu không?”
Kiếp trước, Trần Tinh Tinh là người hiểu rõ nhất về hoàn cảnh gia đình tôi.
Cô ta biết tôi có bố mẹ trọng nam khinh nữ, có một ông anh trai lười biếng, không học hành, chuyên ăn bám gia đình mà còn muốn bòn rút cả em gái.
Nhưng cô ta thì sao? Vừa tỏ vẻ thương hại tôi, vừa đẩy tôi xuống hố lửa.
Tôi lắc đầu, nắm tay Trần Tinh Tinh vỗ nhẹ: “Anh tôi thay đổi rồi, giờ làm ở một công ty lớn, lương năm 300.000 tệ, nghe nói còn có nhiều người theo đuổi nữa.”
Trần Tinh Tinh “à” một tiếng, có vẻ không tin lắm.
Tôi mở điện thoại đưa cho cô ta xem.
Cô ta lướt qua, trong vòng bạn bè của anh tôi không chỉ có ảnh chụp chỗ làm, mà còn có ảnh khoe xe.
Tôi thấy cô ta bấm vào rồi phóng to.
Tôi ghé lại gần: “Đây là xe gì vậy? Tôi không nhận ra logo.”
Trần Tinh Tinh mím môi: “Đây là Porsche, hơn 1 triệu tệ.”
Tôi lập tức giật lại điện thoại: “Đắt vậy sao? Anh tôi lương có 300.000 tệ một năm, sao mua nổi xe đắt như thế?”
Trần Tinh Tinh có vẻ trầm ngâm: “Không chừng là đột nhiên có tiền thì sao?”
Rồi cô ta quay sang nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ: “Nguyệt Nguyệt, tớ thấy tiệm vé số hôm trước treo băng rôn nói có người trúng 50 triệu. Cậu đoán xem là ai nhỉ?”
Tôi cầm sách, cười hì hì: “Làm sao tôi biết được, mỗi ngày có bao nhiêu người đi mua vé số mà.”
Nhưng đột nhiên, Trần Tinh Tinh bước đến gần tôi, ánh mắt cô ta khiến tôi rùng mình.
“Nguyệt Nguyệt, tớ đã hỏi chủ tiệm vé số về thông tin người trúng thưởng rồi.”
Tim tôi giật thót một cái. Chẳng lẽ… cô ta đã biết rồi sao?
5
“Nguyệt Nguyệt, cậu sợ cái gì?” Trần Tinh Tinh nhìn tôi, nửa cười nửa không.
Có lẽ là do nhớ lại kiếp trước—tôi đã đưa cô ta 2 triệu, vậy mà cô ta vẫn muốn hại chet tôi.
Nghĩ đến cảnh mình bị bỏ đói đến chet, nỗi tuyệt vọng và bất lực ấy khiến tôi dù đã sống lại vẫn không ngừng run rẩy.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ—có khi nào cô ta cũng đã trọng sinh như tôi không? Nếu không, tại sao cô ta lại quan tâm đến chuyện tôi có trúng số hay không đến vậy?
Tôi có thể cầm tiền rồi bỏ đi, nhưng nếu thế thì bọn họ sẽ không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt hay báo ứng nào.
Như vậy quá bất công.
Tôi muốn để họ nếm trải tất cả những đau khổ mà tôi đã từng chịu đựng!
Nghĩ vậy, tôi cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Tinh Tinh, thật ra tôi đã nói dối.”
Kiếp trước, tôi đã tha thiết dặn dò cô ta đừng nói với gia đình tôi, vậy mà cuối cùng cô ta vẫn nói cho anh tôi, dẫn đến cái chet th//ảm khốc.
Vậy kiếp này, tôi không chỉ nói với cô ta mà còn muốn chuyển hướng mâu thuẫn.
“Ý cậu là tiền đã bị anh cậu lấy đi rồi?”
Tôi gật đầu.
Sắc mặt Trần Tinh Tinh lập tức thay đổi.
“Anh ấy bảo tôi đừng nói với ai, thậm chí ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết. Nhưng cậu là bạn thân của tôi, tôi không nỡ lừa cậu.”
“Nhưng chẳng phải anh cậu là người nằm trong danh sách nợ xấu sao? Sao anh ta lại có tài khoản ngân hàng?”
Cô ta tỏ vẻ nghi hoặc, ngoài mặt thì đang an ủi tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự tham lam trong đáy mắt cô ta.
“Cho nên, tôi còn một bí mật nữa—tiền vẫn đang nằm trong thẻ ngân hàng của tôi.”
“Hả?!” Trần Tinh Tinh thất thanh kêu lên.
Trong nhà trọ có nhiều người, mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, tôi đành kéo cô ta ra ban công.
Tôi thấy rõ sự phấn khích hiện trên mặt Trần Tinh Tinh:
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta là bạn thân nhất, đúng không?”
Tôi không vạch trần sự giả tạo của cô ta, chỉ giả vờ đau lòng: “Đương nhiên rồi! Trước đây tôi còn nghĩ, nếu tôi trúng số, nhất định sẽ cho cậu 2 triệu!”
Ánh mắt Trần Tinh Tinh đầy mong chờ, có lẽ cô ta không nhận ra mình đang siết tay tôi quá chặt, đến mức khiến tay tôi đỏ ửng cả lên.
Ngay lúc cô ta vui mừng nhất, tôi lại cho cô ta một cú đ//ấm chí mạng: “Nhưng thẻ ngân hàng của tôi bị anh tôi lấy mất rồi. Cậu cũng biết con người anh ấy mà—chẳng làm ăn gì, có tiền cũng chỉ biết tiêu xài hoang phí.”
Tôi giả vờ thở dài, nhưng phản ứng của Trần Tinh Tinh lại trái ngược hoàn toàn với dự đoán—cô ta hỏi một câu khiến tôi bất ngờ: “Tớ có thể xem lại vòng bạn bè của anh cậu không?”
Tôi gật đầu, đưa điện thoại cho cô ta.
Cô ta lướt xem một lúc, nhanh chóng ghi lại WeChat của anh tôi, rồi vội vã rời đi.
Bước tiếp theo, chắc chắn Trần Tinh Tinh sẽ tìm cách tiếp cận anh tôi.
Đúng như kế hoạch của tôi.
Tôi cũng nhấc điện thoại lên, gọi đi một cuộc: “Mẹ à, bạn con lại cho con tiền tiêu nè, con chuyển cho bố mẹ nhé. Bố mẹ nhớ đưa hết cho anh, đừng để anh chịu khổ, dù sao cũng là con trai duy nhất của nhà mình mà.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com