Chương 1
1.
Chu Chân Chân là con gái ruột của ba mẹ tôi.
Từ nhỏ bị bắt cóc đem bán đến vùng núi hẻo lánh, hôm nay mới được tìm thấy đưa về.
Tôi vừa chơi bóng chày về đến cửa thì nghe thấy trong nhà có tiếng khóc nghẹn ngào.
Bước vào, liền thấy mẹ tôi ôm một cô gái, khóc đến không thở nổi.
Ba tôi đứng bên cạnh, một người đàn ông cao tận mét bảy, vành mắt cũng đỏ hoe.
Giọng mẹ khàn đặc:
“Mẹ đợi con bao lâu rồi con có biết không…”
“Mẹ hối hận đến ch .t vì đã giao con cho bảo mẫu năm xưa…”
Tôi lập tức hiểu ra thân phận của cô gái ấy.
Ba mẹ tôi từng có một cô con gái ruột.
Khi ấy cả hai đang khởi nghiệp, không có thời gian chăm sóc, nên thuê bảo mẫu trông con.
Sáng đi sớm, tối về muộn, gần như không tiếp xúc mấy với con gái, nên không phát hiện ra bảo mẫu kia là một kẻ buôn người có tiền án.
Lúc đứa trẻ mới bốn tuổi, nó đã bị bán đi.
Gia đình tìm kiếm nhiều năm mà không có tung tích.
“Còn cô ấy là ai vậy?”
Một giọng nói nhẹ bẫng vang lên, kéo tôi về thực tại.
Tôi ngẩng đầu, cô ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vô thức nhíu mày.
Ánh nhìn của cô ta khiến tôi thấy khó chịu một cách kỳ lạ.
Cô ta lại tỏ ra vô cùng sợ hãi, rụt vai lại, còn nép sâu hơn vào lòng mẹ tôi.
Mẹ vỗ nhẹ lưng cô ta, dịu giọng nói:
“Đừng sợ, đây là chị gái con.”
Rồi quay sang tôi:
“Hiên Hiên, đây là em gái con, Chân Chân.”
Cô ta khựng lại vài giây, ánh mắt sợ sệt liếc về phía tôi:
“Nhưng… con nhớ là con không có chị gái mà?”
Mẹ tôi định giải thích:
“Hiên Hiên là…”
Tôi mỉm cười tiếp lời:
“Là tôi được ba mẹ nhận nuôi.”
“Thì ra là vậy…”
Cô ta thì thào, giọng nhỏ đi thấy rõ:
“Ba mẹ… đã có một đứa con rồi à…”
Mẹ lập tức ôm cô ta vào lòng, giọng đầy xót xa:
“Chân Chân à, có chị gái không phải là chuyện xấu. Có thêm một người thương con nữa mà.”
Chu Chân Chân cúi mặt, vẻ mặt u sầu, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Con cứ tưởng, ba mẹ sẽ chỉ yêu mỗi mình con thôi…
Tại sao, tại sao tình yêu thuộc về con lại phải chia cho chị ấy…?”
2.
Giờ thì tôi chắc chắn, cảm giác khó chịu của tôi không phải là ảo giác.
Cô ta, rất địch ý với tôi.
Nhưng tôi cũng hiểu, cô ta vừa chịu bao nhiêu đau khổ, mới trở về nhà, lại thấy cha mẹ ruột từng nâng niu một đứa con nuôi, trong lòng chắc chắn không dễ chịu.
Tôi vừa định mở lời giải thích:
“Chân Chân à, thật ra chị…”
Chu Chân Chân bỗng nức nở to hơn, như vô tình buột miệng:
“Có phải, là do con không nên trở về…? Bây giờ lại phá vỡ cuộc sống ba người đang yên ổn của mọi người?”
Ba tôi nghe vậy lập tức cuống lên:
“Chân Chân! Con đang nói linh tinh gì đó?!
Ba với mẹ con mong ngày này bao nhiêu năm rồi, con về là tụi ba mừng còn không kịp nữa là!
Làm gì có cha mẹ nào nỡ để con mình chịu khổ ngoài kia chứ!”
Chu Chân Chân nhìn ba tôi bằng ánh mắt vô cùng tội nghiệp:
“Thật ạ…?”
“Dĩ nhiên là thật!”
Cô ta mỉm cười rạng rỡ trong nước mắt, ôm chầm lấy ba tôi, tựa đầu vào vai ông đầy thân thiết:
“Cảm ơn ba.”
Ba mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô ta lại lên tiếng:
“Bây giờ con đã về rồi… vậy chị gái có phải cũng nên trở về nhà của mình không ạ?”
Không khí bỗng chốc đông cứng.
Chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp khe khẽ trong phòng.
Cô ta ngước mắt đầy mong đợi nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi, tránh né ánh nhìn đó.
Ba tôi, giả vờ uống trà để không phải trả lời.
Cô ta cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, vẻ mặt hoang mang:
“Ba, con nói sai gì rồi ạ?”
Nhưng tôi lại thấy rõ trong đáy mắt cô ta thoáng qua một tia bất mãn, khẽ sững người.
Ba tôi khẽ ho một tiếng:
“Nhà mình có hai cô con gái, nói ra ngoài còn làm ba nở mày nở mặt hơn ấy chứ, chuyện này cứ để vậy đi.”
Mẹ tôi cũng vội phụ họa:
“Phải đó, con vừa mới về, có gì chưa quen thì cứ hỏi Hiên Hiên giúp con.”
Chu Chân Chân dường như không ngờ yêu cầu ấy lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, theo phản xạ liếc nhìn tôi.
Tôi cong môi cười với cô ta:
“Được thôi.”
Cầm lấy gậy bóng chày, tôi quay người rời khỏi nhà.
Sau lưng, giọng mẹ tôi đầy lo lắng vang lên:
“Hiên Hiên, Hiên Hiên…”
3
Tôi đi thẳng sang nhà hàng xóm kế bên.
Dùng dấu vân tay mở khóa, rồi trực tiếp bước vào.
Căn nhà này là nơi ở của cậu mợ tôi trên danh nghĩa – thực ra là cha mẹ ruột của tôi.
Đúng vậy, tôi là đứa trẻ được cho đi nuôi.
Nên khi Chu Chân Chân trưng ra vẻ địch ý với tôi, tuy tôi hiểu, nhưng không đến mức tự hạ thấp bản thân mà nghĩ mình nợ cô ta điều gì.
Phải biết rằng, năm đó là dì tôi làm mất con gái, tuyệt vọng đến mức quỳ gối trước mặt mẹ ruột tôi cầu xin được nhận nuôi tôi.
Mẹ ruột tôi vốn không đồng ý – bà sinh liền ba đứa con trai mới mong được một đứa con gái như tôi, làm sao dễ dàng nhường lại cho người khác.
Nhưng dì và dượng tôi đồng ý dọn nhà đến ở sát cạnh nhà mẹ tôi, mà hai người họ cũng vì tìm con đến mức gần như hóa điên. Nhìn thấy dì tôi gầy trơ cả xương, mẹ tôi cuối cùng mềm lòng chấp nhận.
Tôi tên là Thẩm Tô Hiên, theo họ mẹ ruột, còn chữ “Tô” ở giữa là lấy theo họ cha ruột.
Đây là yêu cầu duy nhất của mẹ tôi khi đồng ý để dì tôi nhận nuôi tôi.
Vì thế, người ngoài không biết gì đều đồn rằng dì và dượng tôi tình cảm sâu đậm, đến mức để con gái mang họ mẹ.
Ngay cả Chu Chân Chân cũng tưởng rằng tôi đang sống cuộc sống lẽ ra thuộc về cô ta, được nuông chiều, được yêu thương hết mực.
Nhưng sự thật là – tôi vốn sinh ra để được cưng chiều như thế.
Nói trắng ra, nếu tôi được lớn lên bên cạnh cha mẹ ruột, cuộc sống của tôi còn sung sướng gấp vạn lần bây giờ.
Dù sao thì tôi cũng có một đôi cha mẹ vừa phóng khoáng vừa tình cảm, một người anh cả là tổng tài lạnh lùng thủ đoạn, một anh hai là viện trưởng ôn hòa như ngọc, còn có một anh ba là đạo diễn tự do phóng khoáng.
Chỗ dựa của tôi cực kỳ nhiều, và toàn là người có máu mặt.
Nghĩ đến ánh mắt đầy bất mãn và oán trách của Chu Chân Chân dành cho tôi, tôi khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Xem ra những ngày tháng tới, e là chẳng được yên ổn nữa rồi.
Cô em họ mới về này… đúng là một đóa bạch liên hoa mà.
4
Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, cha mẹ ruột và các anh trai chưa bao giờ lơ là tôi.
Ngay cả khi dì và dượng tôi bận công việc, họ cũng chăm sóc tôi rất chu đáo.
Họ không chỉ một lần nói với tôi rằng, dù tôi được dì nhận nuôi, nhưng nhà vẫn luôn chào đón tôi quay về bất cứ lúc nào.
Vì điều đó, họ còn chuẩn bị riêng cho tôi một căn phòng, có cả phòng học và phòng đàn piano riêng biệt.
Thế nên tôi trở về đây mà chẳng cảm thấy chút gượng gạo nào, nằm dài trên ghế sofa vừa ăn hoa quả dì chuẩn bị, vừa nhàn nhã tận hưởng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Ba mẹ tôi hối hả bước vào:
“Hiên Hiên, Hiên Hiên!”
“Có chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi nhìn thấy tôi thì thở phào một hơi, vội vàng nâng mặt tôi lên:
“Hiên Hiên bảo bối có phải thấy tủi thân không, Chân Chân mới về nên có chút nhạy cảm, con đừng giận con bé.”
Tôi hỏi lại:
“Vậy nên con đáng bị ghét bỏ à?”
Ba tôi giật mình:
“Con đang nói gì vậy hả?!”
“Ba mẹ nhìn con lớn lên từ bé đến giờ, con là con gái ruột của tụi ba mà, ai dám không thương con?”
Mẹ tôi cũng tiếp lời:
“Hiên Hiên, con nói vậy là đang khoét vào tim mẹ đấy.”
“Được rồi, con cũng không muốn về nghe cô ta nói mấy câu xúi quẩy đó nữa, con ở đây vài hôm.”
Ba mẹ tôi đồng thanh:
“Không được! Con phải theo mẹ về, mẹ không yên tâm để con ở lại đây đâu.”
Hai người một trái một phải, người ôm vai, người ôm eo, kéo tôi quay về nhà bên cạnh.
Xem ra, họ sợ tôi ở lại nhà cha mẹ ruột rồi không chịu quay về nữa.
Cũng may, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bị Chu Chân Chân chiếm trọn tâm trí.
Tôi cúi mắt.
Thật ra tôi bỏ đi dứt khoát như vậy, cũng là một phép thử.
Muốn xem thử họ có thật sự vì đã tìm được con gái ruột rồi liền chẳng cần đến tôi nữa không.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, xem ra là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.
Cũng là có người nghĩ quá xa rồi.
Ánh mắt tôi vô thức liếc về phía một khung cửa sổ trên tầng hai, chợt phát hiện sau tấm rèm có một bóng người đang đứng.
Tôi khẽ cong môi cười.
Chu Chân Chân, ván này… vẫn là tôi thắng rồi.
5
Thật ra tôi không có nhiều ác cảm với Chu Chân Chân.
Dù gì cô ta cũng là con ruột của ba mẹ, trên thực tế còn là em họ của tôi.
Tôi tuy tính tình có phần kiêu ngạo, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn rất bảo vệ người nhà.
Cho nên khi lần đầu gặp cô ta, trong lòng tôi cũng có đôi chút thương xót.
Chỉ tiếc là, cô ta vừa mới về nhà đã tìm cách đuổi tôi đi, khiến tôi lập tức mất hết cảm tình.
Đã vậy thì—cô ta đã không muốn nhận tôi là chị gái, tôi cũng chẳng việc gì phải cố tình làm thân với cô ta.
Sau khi trở về nhà, bề ngoài Chu Chân Chân không còn gây sự với tôi nữa, nhưng sau lưng lại đầy mánh khóe.
Cố ý thể hiện sự thân mật với mẹ ngay trước mặt tôi, dùng gương mặt dịu dàng kết thân với mấy người giúp việc trong nhà.
Cô ta ra sức thể hiện sự vô hại và nhẹ nhàng của mình từ mọi phương diện, cố tỏ ra khác biệt hoàn toàn so với tôi.
Còn tôi thì chỉ lặng lẽ quan sát, không hề phản ứng gì.
Chỉ những ai từ bé thiếu thốn tình thương, mới xem tình thương là chuyện to tát.
Còn người như tôi – từ nhỏ đã được yêu thương đầy đủ – vốn chẳng đặt thứ tình cảm mỏng manh kia lên đầu.
Càng không cần phải cố gắng đi giành giật nó.
Bởi vì, dù tôi có không làm gì, tôi vẫn luôn biết mình được yêu thương.
Thế nên với loạt trò lặt vặt cô ta bày ra, tôi hoàn toàn lười để tâm.
Thủ đoạn thực sự quá non tay.
Chỉ là, tuy tôi không thèm chấp, nhưng ngày nào cũng có người lượn lờ trước mặt thì đúng là ngứa mắt thật.
Tôi lập tức gọi điện cho anh cả, ý chính chỉ gói gọn trong bốn chữ:
Chuyển tiền – tiêu xài.
Điện thoại anh lập tức gọi ngược lại.
Nghe giọng bên kia có tiếng họp hành ồn ào, “Hiên Hiên, em bị ấm ức rồi à?”
Tôi vô thức làm nũng:
“Vâng ạ, Chu Chân Chân phiền lắm, ngày nào cũng kiếm chuyện với em.”
Anh tôi dịu giọng an ủi:
“Đừng sợ, có anh ở đây, đợi anh đi công tác về, mình làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho em về nhà luôn.”
Tôi bật cười, đáp lại:
“Anh yên tâm đi, em sao có thể để mình chịu thiệt được.”
Cúp máy xong, tài khoản tôi báo có thêm ba triệu, ghi chú: Tiền tiêu vặt.
Tôi cười tít mắt, thay quần áo, chuẩn bị ra trung tâm thương mại dạo một vòng.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com