Summary
Thật Trùng Hợp, Anh Cũng Là Bệnh Kiều
Tái sinh thành nữ phụ bệnh hoạn trong một cuốn tiểu thuyết cứu rỗi.
Tôi toàn tâm toàn ý đóng vai một kẻ u ám, cố chấp, ban ngày bám dính lấy nam chính như hình với bóng, đêm đến lại trốn trong góc tối lén lút nhìn trộm anh.
Thỉnh thoảng tôi còn lẩm bẩm một mình những câu nói điên rồ như “Em muốn anh chỉ nhìn em thôi” chẳng hạn.
Diễn đến mức bạn bè của nam chính nhìn thấy tôi đều tỏ vẻ ghê tởm: “Em gái kế của cậu có vẻ không bình thường.”
Chỉ có nam chính vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, luôn đối xử với tôi như một người anh trai dịu dàng và bao dung.
Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, khi tôi sắp rời khỏi thế giới này, hệ thống lại không thể liên lạc được.
Nam chính từ phía sau ôm lấy tôi, giọng nói chứa đầy ý cười:
“Không phải đã nói sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi sao? Em gái, sao lại muốn bí mật trốn đi như vậy…”