Chương 1
01
Lúc đang quét dọn, ta bị Cố Từ An kéo vào bụi hoa.
Hắn ra tay không chút nhẹ nhàng, đau đến mức ta suýt rơi nước mắt.
Khi ánh tà dương dần tắt, hắn thoải mái đứng dậy, tiện tay ném cho ta một quả hồng, cười sảng khoái:
“Đào Chi, đây là gia ban thưởng cho ngươi.”
Tâm trạng của hắn dường như rất tốt.
Nhìn thấy vậy, ta cố nén đau đớn, quỳ xuống trước mặt Cố Từ An, lấy hết can đảm hỏi:
“Thiếu gia có thể cho nô tỳ một danh phận được không?”
Bốn năm trước, sau khi Cố Từ An say rượu, cưỡng ép ta vào phòng hắn, từ đó ta bị ép buộc phải theo hầu hắn.
Hắn nếm được vị ngon ngọt, ba ngày hai bữa lại quấn lấy ta, nhưng chưa bao giờ chịu cho ta danh phận.
Nghe xong lời ta nói, Cố Từ An khẽ nhướn mày, bật cười khinh miệt:
“Đào Chi, ngươi nên nhận rõ thân phận của mình. Ngươi chỉ là một nô tỳ, ngay cả tư cách làm thông phòng cũng không có.”
“Nếu vậy, thiếu gia có thể thả nô tỳ tự do, đừng tiếp tục quấn lấy nô tỳ nữa được không?” Cuối cùng, ta cũng nói ra điều thật sự muốn hỏi.
Cố Từ An nhìn chằm chằm ta hồi lâu, rồi bật cười thành tiếng, cúi người bóp chặt cằm ta:
“Thì ra ngươi đang chờ ta ở đây. Thế nào, muốn rời khỏi sao? Nhưng ta còn chưa chơi chán đâu.”
“Đào Chi, ngươi nhớ kỹ, ngươi là gia sinh tử của Hầu phủ, cả đời này đều không thể rời khỏi Hầu phủ, cũng không thể rời khỏi ta.”
Trong lòng ta tràn đầy oán hận, cắn răng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn ngược lại lại cười nham hiểm:
“Đào Chi, bộ dạng tức giận phồng má của ngươi, thật giống một quả đào chín mọng, đáng yêu vô cùng.”
Hắn nói xong, ánh mắt rơi trên cổ áo của ta, định đưa tay ra cởi bỏ.
“Từ An, huynh ở trong hoa viên sao?”
Không xa, giọng nói của biểu tiểu thư truyền đến.
Gần như ngay lập tức, Cố Từ An rút tay lại, kéo dài khoảng cách với ta.
2
Biểu tiểu thư nhìn những bông hoa dại bị đè nát trong bụi hoa, nhíu mày hỏi Cố Từ An:
“A Từ, các người đang làm gì vậy?”
“Đào Chi lười biếng, bị ta bắt gặp nên ta đang dạy dỗ nàng.” Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ hoảng loạn, vội vàng đáp.
Sợ biểu tiểu thư không tin, hắn còn làm ra vẻ nghiêm khắc mà trách mắng ta:
“Làm việc chậm chạp như vậy, Hầu phủ nuôi ngươi uổng phí rồi sao? Ta thấy tháng này ngươi cũng không cần lĩnh bạc nữa.”
Nói xong, hắn thẳng chân đá mạnh vào khoeo chân ta, buộc ta phải quỳ xuống đất.
Biểu tiểu thư không tiếp lời, ngược lại còn khẽ ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào cổ áo chưa kịp cài của ta:
“Đào Chi, mặc y phục như thế này là muốn làm gì? Quyến rũ thiếu gia sao?”
Nói rồi, nàng đưa tay tát mạnh vào mặt ta, giọng đầy khinh miệt:
“Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng sao?”
Má ta bỏng rát đau đớn, nhưng Cố Từ An không hề để tâm, ngược lại còn nắm lấy tay biểu tiểu thư:
“Đánh mạnh như vậy, lòng bàn tay có đau không?”
“Không đáng để nàng tức giận, dù cho nàng ta có ý quyến rũ ta, loại hàng này ta cũng chẳng thèm để mắt tới.”
Hai người vừa nói vừa cùng nhau bước về phía cuối hoa viên.
Chỉ còn lại ta quỳ trên con đường rải đá vụn, gò má sưng đỏ.
Ta sớm đã biết, người Cố Từ An thực sự yêu thích chính là biểu tiểu thư.
Nhưng biểu tiểu thư đã sớm được hứa hôn với con trai thừa tướng, Bùi Chiêu.
Vì vậy, giữa Cố Từ An và biểu tiểu thư vốn định sẵn là không có khả năng, hắn chỉ có thể trút giận lên ta.
Còn chuyện giữa ta và hắn, mãi mãi là bí mật.
Hắn luôn lo sợ biểu tiểu thư biết được sẽ tức giận, lại cảm thấy việc ngủ cùng ta làm bẩn thân phận cao quý của hắn, nên luôn miệng cảnh cáo ta không được tiết lộ:
“Đào Chi, nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ nói rằng chính ngươi quyến rũ ta. Đến lúc đó, lão phu nhân sẽ phạt ngươi ngâm lồng heo, ta cũng không cứu nổi ngươi đâu.”
Hắn luôn như vậy, dùng sinh mệnh của ta để uy hiếp, buộc ta phải lấy lòng hắn.
Ngày hôm đó, biểu tiểu thư nói rằng ta phẩm hạnh không đoan chính, phạt ta quỳ ba canh giờ không được đứng lên.
Đúng lúc ấy trời đổ cơn mưa lớn, tàn nhẫn dội thẳng vào người ta.
Đêm đến, ta phát sốt cao.
Cố Từ An bước vào lúc đó.
Hắn quen cửa quen nẻo mò đến bên giường ta, lay ta tỉnh dậy:
“Đào Chi, lại đây hầu hạ ta.”
Ta khản giọng lắc đầu:
“Thiếu gia, thân thể nô tỳ khó chịu, đêm nay không thể được.”
Hắn sờ lên trán ta, cảm giác nóng rực khiến hắn tin rằng ta không nói dối.
Nhưng Cố Từ An không hề rời đi.
Hắn đứng bên giường ta một lúc lâu, sau đó vén chăn chui vào:
“Tiểu đào mật ấm áp như vậy, ôm chắc hẳn rất dễ chịu.”
Khi trời sáng, ta cảm giác như nửa cái mạng của mình cũng sắp mất rồi.
Cố Từ An lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta:
“Ta lát nữa sẽ sai người sắc thuốc cho ngươi, chỉ là nhiễm phong hàn thôi, sẽ nhanh khỏi thôi…”
Hắn còn định nói thêm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Lờ mờ còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của biểu tiểu thư:
“Ta không gả! Ta thà ch.ết cũng không gả!”
“Vốn dĩ ở phủ thừa tướng hắn đã không được coi trọng, bây giờ lại gãy mất đôi chân, sao ta có thể gả cho một kẻ tàn phế như vậy được?”
Nghe thấy giọng của biểu tiểu thư, Cố Từ An lập tức bật dậy, vội vàng mang giày tất, rồi hối hả rời đi.
3
Hóa ra, Bùi Chiêu, người đã đính hôn với biểu tiểu thư, trong lúc trên chiến trường bị phục kích mà tàn phế đôi chân.
Biểu tiểu thư kiên quyết không chịu gả đi.
Nàng nhào vào lòng lão phu nhân, nước mắt lưng tròng, van nài lão phu nhân giúp đỡ:
“Cháu nào phải là xuất giá, rõ ràng là đi chịu khổ. Người nhẫn tâm nhìn cháu chịu cảnh khổ sở như vậy sao?”
Biểu tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên dưới gối lão phu nhân, trong phủ cũng không có nữ nhi nào khác, lão phu nhân yêu thương nàng vô cùng.
Vừa lau nước mắt cho nàng, vừa dỗ dành:
“Đừng khóc nữa, Thiền nhi, ta sẽ nghĩ cách.”
“Chỉ là Bùi Chiêu vừa xảy ra chuyện, chúng ta liền lập tức từ hôn, sợ rằng thiên hạ sẽ chê trách chúng ta vô tình vô nghĩa. Phải tìm được cách vẹn toàn đôi bên mới được.”
Cố Từ An cũng có mặt ở Từ An Đường, chính hắn là người đề xuất với lão phu nhân về việc “thay thế xuất giá”.
Lão phu nhân trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đồng ý:
“Đúng là một cách hay.”
“Chỉ có điều phải tìm một người có dáng vóc giống Thiền nhi, để khi xuất giá không bị người khác phát hiện, tránh gây ra rắc rối.”
Hai ngày đó, Triệu ma ma bên cạnh lão phu nhân liên tục quan sát nhóm nha hoàn trong phủ.
Không lâu sau, Triệu ma ma xuất hiện trước mặt ta:
“Đào Chi, lão phu nhân gọi ngươi.”
Lão phu nhân từ trên xuống dưới đánh giá ta một lượt, hài lòng gật đầu, rồi cầm lấy khế ước bán thân của ta:
“Đào Chi, hôm nay gọi ngươi tới, là có chuyện muốn bàn bạc.”
Bà đem toàn bộ chuyện thay thế xuất giá nói rõ ràng cho ta.
“Hầu phủ nuôi ngươi bấy nhiêu năm, ngươi cũng nên vì Hầu phủ mà làm chút việc rồi. Ngươi biết phải làm thế nào chứ?”
Lời là hỏi ta, nhưng tay bà cứ lật qua lật lại khế ước bán thân của ta.
Ta hiểu rõ, bà muốn nhắc nhở rằng sinh mệnh của ta nằm trong tay bà, ta không có quyền từ chối.
Nhưng bà nghĩ nhiều rồi, chỉ cần có thể rời xa Cố Từ An, ta cầu còn không được.
Ta ngoan ngoãn dập đầu sát đất:
“Nô tỳ biết, nô tỳ nguyện thay biểu tiểu thư xuất giá.”
Hôn kỳ được định vào ngày mùng ba tháng ba.
Đúng lúc này, Cố Từ An bị phái đi công vụ, phải đến giữa tháng ba mới về kinh thành.
Ngày trước khi hắn rời đi, tâm trạng hắn rất tốt, đối xử với ta cũng dịu dàng hơn.
“Đào Chi, một thời gian nữa ta sẽ thành thân rồi.”
Ta đã nghe lão phu nhân nói, sau khi ta thay thế xuất giá, giúp biểu tiểu thư thoát khỏi hôn ước, lão phu nhân sẽ lập tức định thân cho biểu tiểu thư và Cố Từ An.
Được lấy người trong lòng, tất nhiên hắn vui mừng khôn xiết.
Cố Từ An vừa nghịch tóc ta, vừa cười nói:
“Ta đã suy nghĩ rồi, nếu ngươi biểu hiện tốt, cho ngươi một danh phận làm thông phòng cũng không phải không thể.”
“Tiểu đào mật, ngươi thật sự rất đáng yêu.”
Nói rồi, tay hắn bắt đầu không an phận, vuốt ve eo ta, định cởi bỏ đai lưng.
Một cảm giác ghê tởm dâng lên từ tận sâu trong lòng, ta ngăn cản động tác của hắn:
“Thiếu gia, nô tỳ đang đến tháng.”
Thực ra không phải, chỉ là ta không muốn hắn chạm vào mình mà thôi.
Hắn thật sự đang vui vẻ, nên lần này tha cho ta, cúi đầu nắm lấy tay ta, rồi đeo lên cổ tay ta một chiếc vòng bạc.
“Này, thưởng cho ngươi.”
“Đây là món quà chính thức đầu tiên ta tặng ngươi, nhất định phải luôn đeo, ngay cả khi tắm cũng không được tháo ra, biết chưa?”
Dưới sự ép buộc khéo léo của Cố Từ An, ta đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng thực lòng, ta không hề thích chiếc vòng lạnh lẽo này chút nào.
Hình dáng của nó chẳng khác gì một cái gông xiềng, khiến ta càng nhìn càng chán ghét.
Ngày hôm đó, Cố Từ An ôm chặt lấy ta không chịu buông. Hắn vùi mặt vào tóc ta, hít sâu vài cái:
“Nghĩ đến việc phải xa ngươi một thời gian, ta thực sự có chút không nỡ.”
“Đào Chi, ngoan ngoãn chờ ta trở về, sau khi trở về ta sẽ cưng chiều ngươi thật tốt.”
Ta nhìn ngọn nến chập chờn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi Cố Từ An trở về, ta đã rời khỏi Hầu phủ rồi.
4
Ngày mùng ba tháng ba, Hầu phủ giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là vải đỏ rực rỡ.
Phủ Thừa tướng đưa tới sính lễ phong phú, tổng cộng sáu mươi sáu rương.
Ta khoác lên mình hồng y, che mặt bằng khăn voan đỏ, từng bước từng bước rời khỏi Hầu phủ.
“Vốn dĩ là một mối nhân duyên tốt đẹp, đáng tiếc Bùi tướng quân dạo gần đây đã bị tàn phế đôi chân.”
“Đâu chỉ là tàn phế, ta nghe nói Bùi tướng quân tính tình cổ quái, đối đãi với người khác rất hà khắc, thật sự không phải là một phu quân tốt.”
“Xem ra, Cố tiểu thư thật đáng thương, lại phải gả cho người như vậy.”
Bọn họ nhắc tới Bùi Chiêu, trong lời nói không có lấy một câu tốt đẹp.
Người khác thì cưỡi ngựa đến đón dâu, nhưng Bùi Chiêu lại ngồi trên xe lăn.
Qua tấm khăn voan, ta không thể nhìn rõ dung mạo của hắn, chỉ biết rằng hắn đang đợi bên cạnh kiệu hoa.
Khi ta đang bước về phía hắn, bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, tên sai vặt dưới kiệu báo tin, nói rằng Cố Từ An đã hoàn thành công vụ, trở về sớm hơn dự định.
Hắn nhảy xuống ngựa, bước đến bên cạnh ta, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, rồi hạ giọng hài lòng hỏi lão phu nhân:
“Đây là nha hoàn nào vậy? Dáng người quả thực rất giống Thiền nhi, suýt nữa ta cũng nhận không ra. Trước đây sao ta chưa từng thấy trong phủ?”
Lão phu nhân hạ giọng mắng:
“Lúc này rồi còn lắm lời làm gì?”
“Vả lại, nha hoàn này trước đây ở trong viện của con, làm sao con có thể chưa từng gặp qua?”
“Trong viện của con?” Cố Từ An lẩm bẩm hỏi lại.
Ta cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt lên người mình, chính là ánh mắt của Cố Từ An.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, làm tay áo của ta khẽ bay lên, để lộ ra nốt chu sa trên cổ tay.
Cố Từ An rất thích nốt chu sa đó, đặc biệt thích ngậm nó vào miệng.
Thấy cảnh tượng ấy, hắn lập tức cao giọng, nắm lấy tay lão phu nhân, lạnh lùng hỏi:
“Người thay thế xuất giá… chẳng lẽ lại là Đào Chi sao?”
Ngay lúc đó, Bùi Chiêu vén màn kiệu lên, ta nhấc chân bước vào trong kiệu hoa.
Màn kiệu lại được thả xuống, giữa tiếng gió vù vù, ta không nghe thấy câu trả lời của lão phu nhân.
Ta chỉ biết rằng, cuối cùng ta đã rời khỏi chiếc lồng giam mang tên Hầu phủ, dù con đường phía trước mịt mù, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn thấy một tia sáng le lói.
Trong tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt, kiệu phu khiêng kiệu hoa lên, lắc lư đưa ta về Phủ Thừa tướng.
Hỷ nương dìu ta ngồi lên giường cưới, bảo ta kiên nhẫn chờ Bùi Chiêu vén khăn voan lên.
Trước khi xuất giá, lão phu nhân đã nhiều lần nhắc nhở ta:
“Đào Chi, ngươi không cần lo lắng. Mối hôn sự này được định từ khi Thiền nhi còn nhỏ, Bùi Chiêu đã nhiều năm không gặp Thiền nhi, chắc chắn không biết rõ dung mạo của nàng.”
“Ngươi chỉ cần an tâm đóng giả Thiền nhi, ngoan ngoãn gả vào Phủ Thừa tướng là được.”
Nhưng ta đợi mãi đợi mãi, không thấy Bùi Chiêu đâu, chỉ thấy quản sự ma ma bước vào.
Bà ta dẫn theo một nhóm bà tử xông vào phòng, lập tức giật khăn voan của ta xuống, trừng mắt nhìn ta đầy giận dữ:
“Đồ nha đầu chết tiệt, dám giả mạo tiểu thư thay thế xuất giá, thật sự chán sống rồi sao!”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của ta, một bà tử tốt bụng giải thích:
“Chúng ta vừa nhận được tin từ Hầu phủ, nói rằng phát hiện Cố tiểu thư vốn dĩ phải xuất giá lại bị người khác đánh ngất, nhốt trong phòng chứa củi.”
“Hầu phủ nói rằng, ngươi vì muốn trèo cao nên sinh lòng tham, sau khi đánh ngất tiểu thư liền nhân cơ hội thay thế xuất giá. Tể tướng gia biết chuyện này tức giận không thôi, lập tức sai người đưa ngươi trả về Hầu phủ.”
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com