Chương 2
5
Một khắc trước, lão phu nhân của Hầu phủ viết một phong thư gửi cho Thừa tướng.
Rõ ràng chính bà ta ép ta thay thế xuất giá, nhưng trong thư lại nói rằng ta tự ý hành động, còn bà ta thì trở thành người bị ta lừa gạt.
“Đào Chi nha đầu này dựa vào chút nhan sắc, lòng dạ cao ngạo, lúc nào cũng muốn trèo cao kết giao với quyền quý. Cũng tại Hầu phủ chúng ta quản giáo không nghiêm, mới để xảy ra chuyện như vậy.”
“Thừa tướng muốn xử trí nha đầu này thế nào cũng được. Nếu thấy chướng mắt, thì cứ đưa về Vĩnh Bình Hầu phủ, ta nhất định sẽ nghiêm trị, khiến nàng ta sống không bằng chết.”
“Chỉ là sau chuyện này, Thiền nhi bị thương nặng, e rằng phải nằm trên giường một thời gian. Hôn sự mà Hầu phủ chuẩn bị lâu như vậy lại bị kẻ khác thế thân, đủ thấy Thiền nhi và Bùi tướng quân không có duyên phận. Chi bằng từ bỏ hôn ước, mong Bùi tướng quân tìm một mối lương duyên khác.”
Cùng với bức thư gửi tới, còn có sáu mươi sáu rương sính lễ.
Cho đến lúc này, ta mới hiểu ra rằng, lão phu nhân chưa từng có ý định để ta thuận lợi thay thế xuất giá.
Bà ta ép ta thay thế xuất giá, rồi ngay đêm đó vạch trần sự việc, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, chỉ để hợp lý hóa việc từ hôn giữa biểu tiểu thư và Bùi Chiêu.
Còn ta, chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay bà ta, sống chết cũng không đáng bận tâm.
Ta hiểu rõ, sau chuyện này, Phủ Thừa tướng sẽ không dung chứa ta.
Nếu ta bị trả về Vĩnh Bình Hầu phủ, hoặc là bị nhốt vào lồng heo dìm xuống nước chết đuối, hoặc nếu may mắn giữ được mạng sống, ta cũng sẽ mãi mãi trở thành món đồ chơi của Cố Từ An.
Cả hai kết cục, ta đều không muốn.
Trong tiếng ồn ào huyên náo, Bùi Chiêu mặc hỷ phục đỏ thẫm tiến vào tân phòng.
Hắn ngồi trên xe lăn, mắt cụp xuống, ánh nhìn rơi trên thân thể ta đang bị đám bà tử đè chặt.
Lúc này, hắn là hy vọng sống sót duy nhất của ta.
Ta gắng sức thoát khỏi sự kìm kẹp trên người, quỳ sụp xuống trước mặt hắn, hai tay nâng lấy vạt áo của hắn, nước mắt rưng rưng nhìn hắn:
“Chuyện thay thế xuất giá từ đầu tới cuối đều do Hầu phủ sắp đặt, ta cũng là bất đắc dĩ mới phải lừa gạt Tướng quân.”
“Xin Tướng quân mở lòng từ bi, tha cho ta một con đường sống.”
6
Ma ma thấy ta nhào tới trước mặt Bùi Chiêu, liền định kéo ta ra.
Bùi Chiêu khẽ giơ tay, ngăn cản hành động của họ.
Hắn nhìn ta một lúc lâu, từ trong hỷ bào lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, cẩn thận lau đi giọt lệ trên gương mặt ta.
“Nền đất lạnh lắm, đừng quỳ nữa, đứng lên đi.”
Giọng nói của hắn khi nói những lời này vô cùng ôn hòa, không hề có chút giận dữ. Nói rồi, hắn đưa tay ra đỡ ta đứng dậy.
Ta còn muốn giải thích chuyện thay thế xuất giá, nhưng hắn lại cắt ngang lời ta, cúi đầu nhìn đôi chân của mình, nhếch môi cười tự giễu:
“Không cần giải thích, ta biết ngươi bị ép buộc, cũng biết lão phu nhân của Vĩnh Bình Hầu phủ đã nói dối.”
“Nếu ngươi thật sự muốn trèo cao, sao lại chọn ta – một kẻ tàn phế gãy đôi chân? Có lẽ do Cố gia tiểu thư ghét bỏ ta, không muốn gả qua đây, nên lão phu nhân mới nghĩ ra cách này.”
“Ngươi tên là Đào Chi, đúng không?” Hắn ngẩng đầu nhìn ta, giọng điệu ôn hòa hỏi ý ta:
“Phụ thân muốn đưa ngươi trả về Hầu phủ, nhưng ta lại nghĩ, Hầu phủ có thể làm ra chuyện như vậy, chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.”
“Ngươi muốn trở về đó, hay muốn ở lại bên cạnh ta?”
Làm sao ta có thể muốn trở về nơi tàn nhẫn như Vĩnh Bình Hầu phủ được chứ?
Ta vội vã đáp:
“Nô tỳ nguyện ý hầu hạ Tướng quân suốt đời.”
Hắn khẽ mỉm cười, bảo bà tử nhặt khăn voan đỏ rơi trên đất lên, chuẩn bị rượu giao bôi.
“Đã cùng ta bái đường thành thân, còn làm nha hoàn gì nữa chứ.”
“Lễ nghi phải làm đủ, phu nhân.”
Nói xong, hắn dùng cân hỷ vén khăn voan trên đầu ta lên, rồi đưa cho ta một ly rượu giao bôi.
“Sáu mươi sáu rương sính lễ đó, Hầu phủ đã trả lại rồi. Ngày mai ta sẽ bảo người ghi vào sổ sách dưới danh nghĩa của nàng, có chút bạc trong tay mới có thể yên tâm được.”
Đêm động phòng, Bùi Chiêu vẫn mặc nguyên hỷ bào nằm bên cạnh ta, không hề làm gì cả.
Ánh nến đỏ chập chờn, soi rõ dung mạo bình thản như nước của hắn.
Hắn nói:
“Đào Chi, đừng sợ.”
Đêm đó, ta trằn trọc suy nghĩ suốt một đêm, cũng không hiểu vì sao lời đồn lại nói Bùi Chiêu tính tình tàn bạo, âm trầm khó lường.
Rõ ràng hắn là một người vô cùng ôn hòa mà.
Ngày hôm sau, ta cuối cùng cũng hiểu được đáp án.
Tin đồn về thân phận của ta lan truyền khắp phủ, khi ta bước ra ngoài, đám sai vặt liền tụm lại xì xào bàn tán, đều nói ta tìm mọi cách để trèo cao, rằng chức vị Tướng quân phu nhân này không chính danh không chính nghĩa.
Bùi Chiêu nghe thấy liền lập tức sa sầm mặt:
“Khi nào đến lượt các ngươi bàn tán về phu nhân vậy?”
Hắn nghiêm khắc quở trách đám sai vặt, sau đó triệu tập tất cả gia nhân trong viện lại, nghiêm túc nói:
“Đào Chi là chính thê ta cưới hỏi đàng hoàng, các ngươi phải tôn kính nàng như tôn kính ta.”
“Nếu sau này còn kẻ nào dám bất kính, nhất loạt đánh gậy trừng trị.”
Khi nói những lời này, trên người Bùi Chiêu toát ra sát khí lạnh lẽo.
Lúc này, ta mới nhớ ra rằng, hắn chính là Tướng quân từng chém giết trên chiến trường, bò ra từ núi thây biển máu.
Bùi Chiêu muốn dạy ta cách xem sổ sách, lấy sổ ra rồi mới phát hiện rằng ta hoàn toàn không biết chữ.
Hắn không hỏi gì nhiều, chỉ trải một tờ giấy tuyên lên bàn, cẩn thận viết hai chữ ngay ngắn.
“Đào Chi, đây là tên của nàng.”
“Không phải tên của ta nghe quá tầm thường sao?” Ta ngượng ngùng hỏi hắn.
Hắn khẽ lắc đầu, giọng nói ôn hòa:
“Ai nói vậy chứ?”
“Một cơn gió sớm thoảng qua, báo hiệu mùa hoa nở, đầu tiên là đến nhành đào nhỏ. Tên của nàng, chính là một mùa xuân rực rỡ.”
Ta sững sờ, bất giác nhớ tới lời Cố Từ An từng nói.
Hắn nói:
“Đào Chi, cha mẹ ngươi đặt cho ngươi cái tên này, quả thật rất hợp với ngươi.”
“Đào Chi vốn là cành đào, là thứ để người ta tùy ý hái lượm, đùa cợt. Ngươi cũng giống như vậy.”
Thực ra khi ở Hầu phủ, ta từng nghĩ tới việc học chữ.
Ta lén đến tư thục, nhìn thấy các tiểu thư đang cầm sách ngâm thơ.
Ta nhìn say mê, dùng cọng rơm nhúng vào tro than, bắt chước nét bút của tiên sinh, cẩn thận viết trên gạch những chữ xiêu vẹo.
Kết quả là ngày hôm sau, ta bị Cố Từ An bắt gặp.
Hắn túm lấy cổ áo sau của ta:
“Đào Chi, lười biếng mà bị ta bắt được rồi, có tin ta bảo quản sự phạt ngươi cắt bạc tháng không?”
Ta vội vàng giải thích:
“Ta không có lười biếng, ta làm xong việc mới tới đây. Ta chỉ muốn học chữ thôi.”
Hắn nhìn những chữ viết bằng tro than, nhướn mày, cười khẩy:
“Hóa ra đây là chữ à? Nếu ngươi không nói, ta còn tưởng là bùa chú của quỷ nữa kìa.”
Nói rồi, hắn túm cổ áo sau của ta, lôi xềnh xệch ra ngoài.
“Đào Chi, ngươi là nha hoàn thì học chữ để làm gì? Nếu để ta phát hiện ngươi lười biếng lần nữa, ta sẽ mách với quản sự ma ma.”
“Ta không phải lười biếng, ta chỉ muốn…”
Hắn không để ta nói hết câu, đã nhếch môi cười, trên mặt đầy vẻ mỉa mai và thích thú:
“Nếu có thời gian rảnh, thì nên học cách lấy lòng ta cho tốt.”
“Tương lai của ngươi nằm trong tay ta, chỉ cần khiến ta thoải mái hài lòng, ngươi mới có thể sống tốt, hiểu chưa?”
Sau ngày hôm đó, xung quanh tư thục đều có hộ vệ canh gác, nói là sợ người ngoài làm phiền công tử tiểu thư đọc sách.
Cơ hội cuối cùng để học chữ ở Hầu phủ của ta cũng bị Cố Từ An cướp mất.
Nhưng lúc này, Bùi Chiêu nắm lấy tay ta, từ những nét bút cơ bản nhất, từng bước từng bước bù đắp cho khát vọng năm xưa của ta.
Cũng lúc này ta mới biết, trong viện của Bùi Chiêu, đám gia nhân đều biết chữ.
Ta không khỏi cảm thán:
“Trước kia ở Hầu phủ, bọn họ không cho nha hoàn học chữ.”
“Điều này cũng giống như trước kia chỉ cho nam tử đi học, không cho nữ tử đọc sách vậy. Họ sợ các ngươi sau khi đọc sách thì sẽ có suy nghĩ của riêng mình, không còn dễ bảo nữa.”
“Ở chỗ ta, không có chuyện đó.”
Ta sống ở Bùi phủ, phần lớn thời gian đều ở trong viện của Bùi Chiêu.
Giống như lời đồn, Bùi Chiêu không được Bùi tướng yêu thương, thậm chí viện của hắn cũng ở góc khuất hẻo lánh nhất.
Hắn là con thứ, sinh mẫu mất sớm, Bùi tướng lại có nhiều con cái, không có thời gian để ý tới hắn, cả năm cũng không gặp được mặt vài lần.
Nếu không phải vì hắn ra chiến trường lập nhiều công lao, có lẽ đã lặng lẽ bị chôn vùi trong Bùi phủ rồi.
Ngày hôm ấy, khi ta đang luyện chữ, tên sai vặt gác cổng bỗng nhiên chạy vào, đưa cho ta một mảnh giấy.
Tờ giấy được bọc trong phong thư, trên đó chỉ có một câu ngắn ngủi, nhưng đủ khiến tim ta run lên.
Trên đó viết:
“Đào Chi, canh ba giờ Tuất hôm nay, ra ngoài gặp ta một chút.”
Sợ ta không biết chữ, hắn còn vẽ thêm bên cạnh một bức tranh nam nữ khỏa thân gặp gỡ nhau.
Tờ giấy đó là của Cố Từ An.
7
Ta ném tờ giấy vào ngọn lửa nến, đốt thành tro bụi.
Canh ba giờ Tuất, ta mặc nguyên y phục lên giường, xoa bóp đôi chân cho Bùi Chiêu.
Bùi Chiêu khẽ nâng tay ta lên, ngăn lại động tác của ta:
“Đào Chi, không cần vất vả như vậy.”
“Đôi chân này của ta đã hoàn toàn mất cảm giác rồi, coi như phế hẳn rồi, ta cũng đã chấp nhận điều đó.”
Thấy ta thần sắc ngẩn ngơ, hắn mỉm cười hỏi:
“Hôm nay sao trông nàng như hồn bay phách lạc vậy?”
Ta đang nghĩ, nếu Cố Từ An phát hiện ta không đi gặp hắn, liệu hắn sẽ làm gì?
Nhưng ta không dám nói với Bùi Chiêu, chỉ gượng gạo đổi sang đề tài khác.
Ngày hôm sau, gác cổng lại đến tìm ta, đưa cho ta một phong thư.
Trong phong thư lần này, có một chiếc vòng bạc.
Chính là chiếc vòng bạc mà Cố Từ An đã tặng ta, rồi bị ta tháo ra.
Sau đó, cách vài ngày lại có gác cổng tới đưa thư cho ta.
Trong phong thư ban đầu chỉ là những vật dụng thông thường như trâm cài hay son môi, nhưng hôm nay, bên trong lại có một chiếc áo yếm.
Chiếc áo yếm này rất quen thuộc.
Hơn bốn năm trước, khi Cố Từ An đỗ Thám hoa, trong tiếng chúc mừng rộn ràng, hắn uống quá chén, vô tình đụng phải ta đang quét dọn trong sân.
Hắn nheo mắt nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nhếch môi cười, đưa tay về phía ta.
Chuyện sau đó thật thảm khốc, ta chỉ nhớ hắn hành động thô bạo, xé toạc chiếc áo yếm của ta, máu của ta len vào từng kẽ tay hắn.
Chiếc áo yếm bị xé rách ấy, chất vải và kiểu dáng giống hệt chiếc trong phong thư lúc này.
Ta biết, Cố Từ An đang đe dọa ta, nếu ta không ngoan ngoãn gặp hắn, hắn sẽ phơi bày toàn bộ chuyện giữa ta và hắn.
Nhưng gặp hắn thì có ích gì chứ?
Chẳng phải lại bị hắn uy hiếp, đùa bỡn, cuối cùng chỉ khiến bản thân thêm nhơ nhuốc thôi sao.
Ta gọi gác cổng tới:
“Từ nay về sau, nếu có ai đưa đồ cho ta, cứ trả lại ngay, đừng mang đến đây nữa.”
Nhưng ta tránh được ngày mùng một, không tránh được ngày rằm.
Tại buổi tiệc Bách Hoa của Trường Công chúa, ta vẫn chạm mặt Cố Từ An.
Lúc ấy, Cố Từ An đã thành thân với Cố Thiền.
Qua đám đông, ánh mắt Cố Từ An không ngừng hướng về phía ta, ánh nhìn nóng bỏng khiến ta buồn nôn.
Giữa buổi tiệc, Bùi Chiêu bị Thái tử mời đi nói chuyện.
Ta đi giải quyết nhu cầu cá nhân, trên đường quay lại thì ngang qua một rừng trúc.
Đột nhiên có người gọi tên ta:
“Đã lâu không gặp, tiểu đào mật của ta.”
Nghe thấy giọng nói ấy, sống lưng ta lập tức cứng đờ.
Trong rừng trúc, Cố Từ An buộc tóc cao, lười biếng dựa vào thân trúc, nhàn nhã giơ tay chào ta.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com