Chương 3
Giọng điệu bà ta đầy hống hách, như thể mọi chuyện đều do tôi gây ra.
Tôi nhặt tờ báo cáo lên rồi ném trả lại bà ta.
“Bác dâu Cả, nếu vụ tai nạn này liên quan đến tôi, vậy thì người tìm đến phải là cảnh sát chứ không phải bác. Cả thành phố này đâu chỉ có mỗi mình tôi làm nghề giấy mã, sao bác có thể khẳng định hình nhân ở hiện trường là của tôi?”
“Vả lại, bác không biết đọc chữ à? Rõ ràng trong này viết rằng anh họ vì say rượu nên mất kiểm soát mới gặp tai nạn, liên quan gì đến tôi? Bác nên thấy may mắn là nó đâm vào một con hình nhân giấy, nếu là người thật thì bây giờ anh họ đã ngồi tù rồi!”
Bác dâu Cả bị vạch trần lời nói dối, không còn giữ thái độ lấn lướt nữa mà lập tức đổi giọng, nước mắt lưng tròng khóc lóc.
Bác Cả thì có vẻ mềm mỏng hơn, giọng điệu đầy thuyết phục: “Hiện tại anh họ của con vẫn đang ở bệnh viện, nó bị cắt cụt chân, phải thở bằng máy nhân tạo, mỗi ngày đều truyền máu, nằm trong phòng ICU. Toàn bộ tiền trong nhà đều đã đổ vào điều trị, bác sĩ nói sau này vẫn cần rất nhiều tiền nữa.”
“Văn Văn, con xem như giúp nó một lần đi, bán cửa tiệm này đi, anh họ của con đang chờ tiền để giữ mạng đấy!”
Tôi lạnh lùng nhìn bác Cả, cười nhạt.
“Lúc bố mẹ tôi mất, nhà máy thực phẩm họ để lại cũng bị các người chiếm lấy. Từng ấy năm qua, chẳng phải nhờ nó mà nhà các người mua được mấy căn nhà sao? Ông nội cũng để lại không ít tiền, chẳng lẽ đều bị chị họ dùng mua túi xách hết rồi?”
Bác dâu Cả lập tức phản bác: “Hai căn nhà đó, một cái là để cho anh họ của con dùng khi cưới vợ, một cái là chúng ta đang ở, làm sao mà bán được chứ?!”
Tôi tức giận đến mức bật dậy khỏi ghế.
“Mấy người thật nực cười! Không chịu bán nhà của mình mà lại muốn bán nhà của tôi sao? Hóa ra mấy người vẫn chưa từ bỏ ý định chiếm căn nhà này. Bác à, tôi đã nói rồi, cửa tiệm này không phải ai cũng có thể tiếp quản được.”
Tôi hất tay, nhìn chằm chằm vào họ, giọng lạnh lùng.
Bỗng nhiên, cánh tay tôi bị ai đó siết chặt. Một giọng nói run rẩy vang lên: “Văn Văn, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Hãy cứu bác, cứu anh họ và chị họ con đi! Bác biết con là người có bản lĩnh, xin con giúp nhà chúng ta vượt qua kiếp nạn này, cả nhà bác sẽ đội ơn con suốt đời!”
Tôi kéo tay bác ra, thản nhiên đáp: “Bác Cả à, con không biết xem tướng cũng chẳng biết bói toán. Con chỉ là một người bán hàng mã, chẳng có bản lĩnh gì cả. Số phận con người đã được định sẵn, con không thể thay đổi nó.”
Bác Cả không tin, vẫn cố chấp bám lấy tôi.
Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ vụt qua một bóng người. Tôi giật mình, lập tức bật dậy khỏi ghế, ra hiệu bảo bác im lặng rồi chỉ tay ra ngoài.
“Chị họ đang đứng ngoài cửa kìa.”
Bác Cả và bác dâu Cả tôi theo hướng tay tôi chỉ, nhìn ra ngoài.
Chị họ Tôn Trường Lạc đang đứng lơ lửng ngoài cửa, dáo dác tìm kiếm thứ gì đó.
Bác Cả và bác dâu Cả lập tức lao ra, chạy về phía chị. Tôi cũng bước ra ngoài, quan sát cảnh tượng trước mắt.
Bác dâu Cả ôm chặt lấy chị họ, khóc nức nở: “Trường Lạc, con đã đi đâu suốt mấy ngày qua? Cả nhà lo chết mất!”
Bác Cả thì trách móc: “Tại sao không gọi điện về nhà? Con có biết chúng ta đã tìm con khắp nơi không?”
Chị họ đứng yên, gương mặt ngây dại, đôi mắt vô hồn như mất đi tiêu cự.
“Bố mẹ, chúng ta về nhà trước đi. Con có cách cứu anh rồi.”
Nghe vậy, bác dâu Cả nín khóc, vội hỏi: “Cách gì?”
“Về nhà rồi nói.”
Chị họ kéo bố mẹ đi, nhưng trước khi rời khỏi, chị vẫn ngoái đầu lại nhìn tôi.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt chị đang tìm kiếm tôi.
Nhưng… chị không thấy tôi.
Tại sao lại như vậy?
Người bình thường nhìn căn nhà này chỉ là một căn phòng trống.
Những người sắp chết hoặc đang gặp vận rủi mới có thể thấy đây là một tiệm hàng mã.
Mấy ngày trước, chị ấy rõ ràng đã bước vào đây, thậm chí còn nhìn thấy tôi…
Số phận con người vốn không thể thay đổi. Trừ khi…
6
Không còn bị gia đình bác Cả quấy rầy, tôi sống rất tốt.
Thỉnh thoảng có vài mối làm ăn, đủ để duy trì cuộc sống thường ngày.
Sau khi ông nội qua đời, tôi học được cách giữ lòng bình thản trước mọi chuyện, sống một cuộc đời nhẹ nhàng, không vướng bận.
Gia đình bác Cả có khổ nạn của họ, chẳng cần tôi nhúng tay, họ cũng không thể sống yên ổn.
Khi tôi nghĩ rằng họ đã bị dằn vặt đến mức chẳng còn sức mà tìm đến tôi nữa, thì mọi chuyện lại thay đổi.
Bác dâu Hai đến tiệm của tôi.
“Văn Văn, là con sao? Sau khi ông nội con mất, mọi người đều không tìm thấy con, hóa ra con ở đây.”
Tôi giật mình hoảng hốt!
Bác dâu Hai là một người phụ nữ hiền lành. Sau khi bố mẹ tôi qua đời, bà từng muốn nhận nuôi tôi. Nhưng ông nội đã từ chối, giữ tôi bên mình.
Dù vậy, bác dâu Hai vẫn thường ghé qua nhà ông nội thăm tôi, mang theo đồ ăn ngon và những món đồ xinh xắn hợp với con gái.
Ngoài ông nội, bà là người đối xử tốt với tôi nhất.
Về sau, bác dâu Hai sinh đôi một trai một gái, hai đứa trẻ khiến bà hao hết sức lực, dần dà cũng không còn đến thăm tôi nữa.
Nhưng mỗi năm vào dịp Tết, bà vẫn ghé qua thăm ông nội và lì xì cho tôi thật nhiều, thỉnh thoảng còn tặng quà.
Nhưng tại sao bây giờ bà lại thấy được tiệm của tôi?
“Bác dâu Hai, sao bác lại đến tiệm vàng mã này?”
Giọng tôi có chút lo lắng.
Bà chậm rãi tiến đến gần, như ngày tôi còn nhỏ, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt tôi.
“Văn Văn, con sống không tốt phải không? Sao nhìn gầy quá vậy?”
Nói đến đây, nước mắt bà không kìm được mà tuôn rơi.
“Bác Hai của con… bác ấy sắp không qua khỏi rồi. Bác vốn định đi mua vài bộ quần áo mới cho ông ấy, muốn để bác Hai con ra đi tươm tất.”
“Nhìn thấy tiệm vàng mã bên đường, bác nghĩ đến việc đặt trước một chút… để đến lúc đó…”
Bà nghẹn lại, không nói tiếp được nữa, chỉ nắm chặt tay tôi, khóc nức nở.
“Văn Văn, con theo bác về gặp bác Hai lần cuối đi. Vài ngày trước, khi bác ấy còn nói chuyện được, bác ấy vẫn nhắc mãi chuyện không tìm được con, sợ không có mặt mũi nào gặp ông nội dưới đó.”
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay phải của bác dâu Hai, dùng linh thức cảm nhận hồn vía của bà.
Tinh thần bác ổn định, sức khỏe vẫn tốt, không có dấu hiệu đoản mệnh.
Có vẻ vì trong nhà sắp có người qua đời, bà bị vận khí xấu kéo xuống nên mới nhìn thấy tiệm của tôi.
Tôi thầm nhẹ nhõm, đỡ bà ngồi xuống ghế.
“Bác dâu Hai, bác đợi một lát, để con chuẩn bị một chút rồi sẽ đi gặp bác Hai.”
Bác dâu Hai khẽ gật đầu, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Tôi xoay người, đến trước bàn thờ phía sau, thắp ba nén nhang.
“Trên dâng thần minh, dưới kính quỷ sai, xin dâng công đức, mong được khai sáng.”
Tôi cắm nhang vào lư hương.
Làn khói bốc lên không bay thẳng lên trời mà chìm sâu xuống đất.
Tôi âm thầm thở phào.
Lần này, âm sai đã nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi, công đức của tôi có thể giữ được.
Dù là thần minh hay âm sai, đều có thể giúp người ta khai mở trí huệ.
Chỉ là thần minh đòi hỏi công đức, còn âm sai chỉ cần tiền.
Công đức tôi không có nhiều, nhưng vàng mã thì dư dả.
Tôi kéo ra chiếc chậu đồng từ dưới bàn thờ, đổ vào đó một túi vàng mã rồi châm lửa đốt.
Từng túi, từng túi một, tôi tiếp tục đốt. Đến túi thứ năm, một cơn gió lạnh lướt qua, bóng dáng âm sai xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi bước lên hành lễ.
“Đại nhân quỷ sai, thật sự có chuyện gấp, xin làm phiền ngài.”
Quỷ sai xách trong tay năm bọc vải, chính là số vàng mã tôi vừa đốt. Hắn gãi đầu, cười có chút ngượng ngùng.
“Ngươi có chuyện gì mà lần này lại cho ta nhiều đến vậy?”
Tôi mím môi, khẽ thở dài.
“Ngài bận rộn, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Bác Hai tôi là người hiền lành, đối đãi với mọi người luôn hòa nhã, chưa từng làm điều gì xấu, tại sao lại đoản mệnh? Xin đại nhân quỷ sai giải thích giúp tôi.”
Quỷ sai gật đầu, lấy ra cuốn sổ sinh tử từ trong ngực áo rồi lật tìm.
Tôi biết ngay mà!
Trong lòng tôi đã hiểu rõ, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc.
“Sao lại như vậy? Là ai đã đoạt mất tuổi thọ của ông ấy?”
Quỷ sai lập tức nhận ra mình lỡ lời, chớp mắt mấy lần, rồi ngập ngừng không nói tiếp.
“À… cái này… Ngươi cũng biết rồi đấy, sổ sinh tử ta chỉ có thể xem, không thể sửa. Còn ai đã sửa đổi, dùng cách gì để thay đổi, ta cũng không rõ lắm.”
Tôi có chút thất vọng.
Sổ sinh tử ở trong tay quỷ sai, chỉ cần có vật phẩm trao đổi, bọn họ vẫn có thể chỉnh sửa được.
Người ta thường nói: Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Cái gọi là “mượn thọ” chính là dùng vàng mã hoặc vật phẩm để mua chuộc âm sai, giúp kéo dài tuổi thọ vốn đã đến hạn.
Nhưng nếu ai cũng kéo dài tuổi thọ, vậy âm phủ sẽ không còn linh hồn nào cả.
Vì thế, để giữ cân bằng, mỗi khi tăng thêm tuổi thọ cho một người, bắt buộc phải rút bớt tuổi thọ của người khác.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com