Chương 1
1
Sau khi xác nhận có thai, ta liền bỏ trốn.
Là một con rồng đực, ta thực sự không thể chấp nhận sự thật rằng nàng công chúa câm mà ta cất công bắt về lại là một kẻ chuyên nói dối, cải trang thành nữ nhi, còn có ý đồ moi tim ta.
Thế là, ngay trong đêm,
Sau khi đấm ngất tên khốn đang định bò lên giường ta, ta lập tức cao chạy xa bay, trước khi đi còn tiện tay cuỗm hết túi tiền và lệnh bài.
Lệnh bài nặng trĩu, chạm vào thôi cũng biết có thể đổi được không ít vàng, đủ để ta nuôi sống bản thân và đứa bé.
Đáng tiếc, chưa chạy được bao xa, ta lại bị tổ chức thợ săn nhắm tới.
Vì mang thai, cộng thêm việc vốn đã mù, ta hoàn toàn mất đi ma lực, chân trần chạy loạng choạng trong rừng sâu—
Như một con chuột nhỏ đáng thương và hèn mọn.
Thật là mất mặt cho danh hiệu ác long!!!
2
“Con rồng đó bị mù, trên người có thương tích, không thể chạy xa được! Mọi người tìm kỹ quanh đây!”
“Dạ, đại ca!”
Ta nghiến răng, đau đớn rút mũi tên ra khỏi chân, tựa lưng vào thân cây, cố gắng áp chế nhịp thở và lắng nghe tiếng động xung quanh.
Tiếng bước chân đều đặn, áo giáp nặng nề va chạm, vó ngựa phi nhanh, chó săn sủa điên cuồng.
Bầy quạ trên cành hoảng loạn bay lên, lá rơi lả tả, ta lập tức nhận ra có điều không ổn.
Những kẻ này không giống thợ săn bình thường, mà giống như một đội quân chuyên nghiệp được cử đến để săn rồng.
Cổ họng nghẹn lại, cơn tê dại lan từ sống lưng xuống khắp cơ thể.
Chúng là do “công chúa” phái đến sao?
Dù là lần đầu gặp gỡ, những lúc thân mật hay cả chuyện ta vô cớ mang thai, tất cả chắc chắn đều nằm trong tính toán của hắn.
“Hắn ở đằng kia! Mau! Mau bắt lấy hắn!”
Như chiếc lông chim rơi giữa cơn gió, ta ngã xuống bùn đất, bị đè xuống, bị kéo lê, bị đánh đập…
“Đồ ác long khốn kiếp!”
“Xuống địa ngục mà chuộc tội đi!”
“Ngươi đáng phải nhận lấy kết cục này!”
Đau quá, rõ ràng mẹ ta từng nói—
Ác long trong truyền thuyết là sinh vật mạnh mẽ không gì đánh bại.
Vậy tại sao ta lại thê thảm thế này?
“Được rồi, được rồi, đừng đánh chết hắn! Mấy người giữ chặt đi, ta muốn tự tay moi tim nó ra.”
Da đầu bị kéo đến đau rát, ta bị ép nằm rạp xuống đất, thở dốc từng cơn.
Bên tai vang lên tiếng lưỡi dao đâm xuyên da thịt, dòng chất lỏng ấm áp chảy dài xuống má.
Ta sắp chết rồi sao?
Thật nực cười, giống như một trò đùa vậy.
Một sinh vật hùng mạnh như ta lại chết dưới tay con người.
…
Thời gian dường như khựng lại một thoáng.
“Choang!”
Là âm thanh con dao rơi xuống đất.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa chầm chậm tiến lại gần, rồi dừng ngay phía trước.
Người đàn ông vứt dao xuống, giọng nói mang theo vẻ run rẩy.
“Điện hạ Yoan! Sao ngài lại tới đây!”
“Loerken, ta đã nói rồi, ta muốn bắt sống con rồng này, ai cho phép ngươi khiến hắn thành ra thế này?”
Ngón tay lướt qua trán ta, một luồng ma lực ấm áp truyền vào cơ thể, miễn cưỡng làm dịu cơn đau nơi tứ chi.
Giây tiếp theo, hương hoa hồng từ lồng ngực ta tràn ra, xộc thẳng vào mũi, mang theo cảm giác xâm lấn mãnh liệt.
Ta khó nhọc ngẩng đầu, đáng tiếc chẳng thể thấy gì.
Nhưng ta biết hắn đang đứng đó, ngay trước mặt ta, có lẽ còn đang cúi xuống nhìn ta bằng ánh mắt vừa trào phúng vừa thương hại.
“Perin, tại sao ngươi bỏ đi không lời từ biệt? Ta đã khiến ngươi sợ hãi sao?”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng như lời tình nhân thì thầm, nhưng xen lẫn trong đó là sự lạnh lẽo khiến ta rùng mình.
Ngữ khí đáng ghét này, quả nhiên là hắn!
Tên “công chúa” giả trang lừa lọc ta đến bước đường này—Yoan.
“Con ác long đáng thương của ta, bắt nhầm người, lại không có ma lực, không nhìn thấy gì, bị một đám nhân loại chà đạp dưới chân.
“Nhưng không sao nữa rồi. Ngoan nào, đi theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thật ghê tởm…
Giọng điệu này, cứ như ta là một con chim hoàng yến bị hắn nhốt trong lồng.
Ta thực sự chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn một cái, hỏi xem hắn có biết trời cao đất dày là gì không.
Ta là ác long, chứ không phải con chim yếu đuối mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Yoan nhất định muốn lừa ta về hoàng cung, sau đó tự tay moi tim ta để lập công.
Tứ chi rã rời, mỗi lần cử động đều kéo theo cơn đau từ bụng dưới, ta hít sâu một hơi, dựa vào tốc độ luồng không khí để xác định phương hướng xung quanh:
“Yoan, tên lừa đảo khốn kiếp! Ngươi cứ mơ đi!”
Ta nhân cơ hội bật dậy, lao về phía sau.
“Perin!!!”
Chân ta trượt xuống khoảng không, gió rít bên tai, cơ thể mất đi trọng tâm, rơi nhanh xuống phía dưới.
Chết tiệt, là vực sâu.
3
Mẹ ta luôn nói ta là một con ác long không thông minh.
Ta không hiểu loài người, cũng không hiểu tại sao đi đến đâu cũng bị ghét bỏ.
Nếu tính những việc xấu ta từng làm, suốt bao năm qua chỉ có hai việc.
Việc đầu tiên là ta đã tha về từ bờ suối một thiếu niên mù lòa, sắp chết.
Việc thứ hai là ta đã bắt cóc một “công chúa” trong lễ hội mùa màng của loài người.
Chẳng lẽ thực sự là ác giả ác báo sao?
Lần đầu tiên, ta mất đi đôi mắt. Lần này, ta lại suýt mất mạng.
“Perin, trên đời này luôn phải có kẻ đóng vai phản diện. Ý nghĩa sự tồn tại của ác long chính là bị kỵ sĩ đánh bại, chỉ có vậy thôi.”
Ta bỗng dưng nhớ đến lời mẹ đã dạy.
Bắt cóc công chúa, rồi bị kỵ sĩ đánh bại…
Đây là ý nghĩa sự tồn tại của ta ư?
Vậy thì tại sao Đấng Sáng Tạo còn ban cho chúng ta ma lực hùng mạnh?
…
“Ê này? Ngươi có ổn không? Mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!”
Là giọng của một cô gái trẻ.
Dường như nàng đang cố sức lay ta tỉnh dậy.
Ta cố gắng mở mắt, nhưng ma lực chưa hồi phục, vẫn chẳng nhìn thấy gì.
Cô gái ngồi xuống bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Sốt cao liên tục, hôn mê cả một ngày.
“Lúc ta tìm thấy ngươi, trời tối đen, gió thổi dữ dội. Một nửa thân thể ngươi mắc trên cây, đầu chúc xuống dưới, tóc và đuôi cùng nhau lắc lư. Khiếp vía thật đấy!”
Gần quá…
Ta khẽ cử động ngón tay, rụt người lại, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách.
“Ngươi không cần căng thẳng như vậy đâu. Để ta tự giới thiệu, ta tên là Evelyn, là một kỵ sĩ của nước láng giềng.
“Lần này ta vào rừng, chính là để giải cứu vị công chúa đáng thương bị ác long bắt cóc!”
Hả?? Giải cứu công chúa? Công chúa đáng thương???
Tên lừa đảo Yoan đó mà cũng cần kỵ sĩ cứu à?!
Công chúa nào cao một mét tám, một bữa ăn năm cái bánh mì, còn có tám múi cơ bụng chứ…
Sao chẳng ai đến cứu ta, con ác long xui xẻo bị lừa cả tiền, cả thân, cả trái tim đây?!
Trong đầu ta bất giác hiện lên khuôn mặt tên lừa đảo kia, ta lắc đầu, cố xua nó đi.
“Ngươi chắc là tinh linh ở gần đây nhỉ? Ta thấy sừng trên đầu ngươi này…” Nàng ta ngập ngừng, rồi chợt reo lên:
“Hay là… Ngươi là một con rắn sừng!”
Tim ta suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Hiện tại ma lực của ta vô cùng yếu, còn không bằng một con slime bên đường.
Nếu bị kỵ sĩ phát hiện, chắc chắn sẽ chết rất thảm.
“Đúng rồi! Ngươi chính là một con rắn sừng! Aaa, tuyệt quá! Ta cứ tưởng nó chỉ sống ở sa mạc thôi chứ!”
“…Rắn… rắn sừng?” Ta ngập ngừng phản bác.
“Ừm ừm, là một loài rắn nhỏ đáng yêu có sừng trên đầu. Ở sa mạc có rất nhiều. Ta từng nuôi một con đấy!
“Ngươi thực sự rất đẹp! Chính là con rắn sừng xinh nhất mà ta từng thấy!”
“Hả? Ờ… cảm, cảm ơn ngươi…”
Thật là vô lễ!
Ta chẳng muốn bị xem là rắn chút nào! Ta rõ ràng là một con ác long cao quý!
“Không cần cảm ơn!” Nàng cười sảng khoái, rồi đột nhiên hỏi tiếp:
“Ta đã băng bó vết thương ở chân ngươi rồi. Mắt ngươi… không nhìn thấy à?”
“Phải.” Ta vừa nhai bánh thịt vừa thành thật trả lời.
“Ôi trời ơi, thật là một bé rắn đáng thương… Có cần ta đưa ngươi về nhà không?”
“Không cần.” Ta lập tức từ chối. “Ta không có nhà.”
Ác long không cần nhà. Chỉ có loài người yếu đuối mới cần mà thôi.
“À… xin lỗi nhé.”
Nàng ta lại bắt đầu xin lỗi.
“Vậy thì thế này nhé, bé rắn xinh đẹp, có muốn đi cùng ta đánh bại ác long không?
“Làm phần thưởng, nữ kỵ sĩ chính nghĩa Evelyn sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”
“…”
Cái gì vậy?!
Kỵ sĩ lại mời ta đi cùng để đánh bại ác long sao?
Nhưng ta chính là con ác long xấu xa đó mà!
4
“Vào thành, xin xuất trình lệnh bài.”
“Đây.”
“Hả? Nữ kỵ sĩ?”
“Sao? Con gái thì không được làm kỵ sĩ à?”
Evelyn đang tranh luận với lính gác, còn ta thì ôm bánh thịt ngồi xổm bên đường.
Ngon quá đi mất!
Ta thề ta không phải vì bánh thịt quá ngon mà bị Evelyn mua chuộc đâu!
Chẳng qua ta cần dưỡng sức thôi!
Đợi ma lực khôi phục, ta nhất định sẽ tự tay giết chết tên lừa đảo Yoan!
“Này! Bé rắn xinh đẹp, có phải ngươi mập lên rồi không?!”
Ta vừa ngồi xuống mép giường trong quán trọ thì đã nghe tiếng bước chân rầm rập.
Evelyn chạy tới, lẩm bẩm gì đó, rồi giật lấy bánh thịt, véo má ta:
“Một buổi sáng mà đã ăn mười cái rồi hả? Không được ăn nữa! Cứ thế này bụng ngươi sẽ tròn như quả cầu mất!”
“Còn nữa, ta đã dùng ma lực giúp ngươi ẩn đi sừng và đuôi rồi. Hành lý ở bên cạnh giường. Phòng của ta ở sát vách.
“Ban ngày ta sẽ ra ngoài dò la tung tích ác long. Ngươi hành động bất tiện, ta đã tìm một người bạn đến chăm sóc ngươi.”
“Bạn? Đó là cái gì… ăn được không?” Ta tò mò hỏi.
“Ê ê ê? Không sao, ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi!” Evelyn dừng lại, rồi chợt thở dài:
“Thật sự là nhức đầu. Nhìn ngươi cứ làm ta nhớ đến đứa em trai bướng bỉnh của ta.”
Evelyn đi xa dần.
“Ngủ ngon đi, mai sẽ có người đến chăm sóc ngươi.”
Evelyn dạy dỗ rồng y hệt mẹ ta… Đáng sợ thật.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com