Chương 1
1
Thấy sắp trễ học đến nơi, đường thì kẹt xe giờ cao điểm, tôi dứt khoát quét xe điện công cộng chở con đi cho nhanh.
Đang tính tranh thủ lúc đông người, vượt đèn đỏ một phát thì xe hơi lệch tay lái, va quẹt vào một chiếc Maybach đang đi ngang.
Thân xe màu bạc bị trầy một đường dài rõ mồn một.
Nhìn thấy logo xe xong, tôi cứng đờ cả người.
Má ơi!
Tôi lập tức lướt lại trong đầu số dư tài khoản còn lèo tèo mấy con số, lòng tụt xuống đáy.
Thằng bé bên cạnh cũng nhanh chóng nhảy xuống xe, môi mím lại, kéo lấy vạt áo tôi.
Hai mẹ con đang không biết ai an ủi ai thì cánh cửa chiếc Maybach bật mở, một bóng người bước xuống.
Người đàn ông mặc vest đen, dáng cao ráo thẳng tắp, đi về phía tôi trong ánh sáng ngược.
Không cần ánh sáng thuận, dù có biến thành ánh sáng luôn đi nữa, tôi cũng nhận ra hắn—Khương Ôn Ngôn.
Tôi cúi đầu ngay tức khắc, trong bụng rủa xui xẻo.
Biết bao nhiêu xe không đụng, lại đụng đúng xe bạn trai cũ?
May mà tôi có quấn khăn quàng và đeo khẩu trang, chỉ hở hai con mắt gấu trúc do thức đêm.
Chắc… chắc là không nhận ra đâu ha?
Khương Ôn Ngôn mặt lạnh tanh, liếc qua vết trầy ở đèn sau xe, giọng không cảm xúc: “Cô vượt đèn đỏ, lỗi hoàn toàn.”
Giây phút đó, tôi chỉ muốn độn thổ cho rồi.
Cúi đầu lí nhí gật đầu lia lịa, tôi thầm nhủ: tuyệt đối không thể để hắn nhận ra mình.
Bỏ tiền còn đỡ hơn mất mạng, tôi vẫn còn phân biệt được hai cái đó.
“Mẹ ơi, mình phải bồi thường bao nhiêu tiền vậy?”
Thằng bé nhỏ giọng hỏi, kéo nhẹ tay tôi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi như cảm nhận được một ánh nhìn lạnh như băng quét qua người.
“Một triệu.”
“Hả?”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, không nhịn được hét lên.
Cướp à?!
Chỉ là một vết trầy bé tí mà hắn dám đòi một triệu?
Chi bằng kêu thẳng tôi mua luôn cái xe mới cho rồi!
Nhưng khi tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, Khương Ôn Ngôn khoanh tay, ánh mắt khinh khỉnh nhìn tôi: “Cuối cùng cũng dám ngẩng đầu rồi à?”
Tim tôi hẫng một nhịp.
Hắn nhận ra tôi từ sớm rồi sao?
Không thể nào!
Sáng nay đi vội, tôi ăn mặc đúng kiểu bà nội trợ phố chợ, đến mẹ tôi chắc cũng chẳng nhận ra, hắn lấy đâu ra con mắt thần thế?!
Đã vậy thì thà chết sớm còn hơn chết muộn, tôi dứt khoát gỡ khẩu trang ra: “Khương Ôn Ngôn, anh đừng hòng giở trò moi tiền tôi!”
Hắn chẳng trả lời câu đó, lại hỏi ngược: “Giờ cô sống thảm đến vậy à? Còn sợ người khác moi tiền mình sao?”
“Tôi gọi là tiết kiệm biết lo cho gia đình, nghe chưa?”
Trước mặt ai cũng được, chứ nhất quyết không thể thua trước mặt người yêu cũ!
Tôi cố sống cố chết mà vớt vát chút thể diện cho mình, nhưng nhìn ánh mắt của hắn thì hình như chẳng bận tâm gì.
Ánh nhìn hắn chuyển sang Tiểu Bảo đứng cạnh tôi, giọng lạnh tanh: “Đứa nhỏ là con ai?”
“Tôi lấy chồng rồi, con tôi tất nhiên là con chồng tôi, anh không biết à?”
Tôi ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng, nói dối mà mặt không đổi sắc.
Khóe môi Khương Ôn Ngôn chầm chậm mất đi nụ cười, ánh mắt như thể sắp ăn tươi nuốt sống tôi.
2
Lúc này con trai tôi cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, liền lao tới, chắn ngay trước mặt tôi, tay đấm chân đá túi bụi vào người Khương Ôn Ngôn.
“Không được bắt nạt mẹ tôi, đồ xấu xa!”
Thấy hắn bị chính con ruột của mình đánh cho một trận như vậy, tôi không nhịn được mà bật cười.
Đúng là áo bông nhỏ mẹ tự nuôi lớn, ngoan ghê luôn á.
“Xin lỗi cháu, là chú sai.” Khương Ôn Ngôn cũng phản ứng lại, cúi người xoa đầu Tiểu Bảo.
Nhìn quần tây của hắn lấm lem bụi, tâm trạng tôi dễ chịu hẳn, bước tới kéo tay con.
“Cưng à, là mẹ đụng trúng xe chú trước, con xin lỗi chú đi.”
Con trai tôi tròn mắt nhìn tôi, nhận ra mình sai nên nghiêm túc quay qua Khương Ôn Ngôn: “Cháu xin lỗi chú, tại cháu tưởng chú đang bắt nạt mẹ cháu nên mới đánh chú.”
Giọng Tiểu Bảo xin lỗi rất chân thành.
Khương Ôn Ngôn xoa đầu thằng bé, bảo không sao rồi mới nhìn sang tôi: “Cô dạy con cũng giỏi đấy.”
“Chứ sao nữa, tôi là ai cơ chứ?” Tôi ngẩng đầu đầy tự hào.
Mấy chuyện khác chưa chắc, chứ khoản dạy con là tôi cực kỳ tự tin.
“Mẹ ơi, sắp trễ học rồi.” Tiểu Bảo liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vội kéo vạt áo tôi.
Giờ thằng bé đã học lớp lớn, biết ý thức thời gian lắm rồi.
“Vậy thế này đi, mình để lại liên lạc, chuyện bồi thường để tôi đưa con học xong rồi tính.”
Dù sao cũng đang gấp đưa con đi học, giải pháp này là ổn nhất.
“Được.” Khương Ôn Ngôn cũng không gây khó dễ, trực tiếp quét mã wechat tôi.
Mọi việc xong xuôi, tôi dắt con chạy như bay tới trường, lần này đúng là suýt trễ thật.
“Cưng ngoan ngoãn học nhé, tan làm mẹ qua đón.” Tôi vẫy tay nhìn bóng lưng con.
“Mẹ cứ yên tâm đi làm, con sẽ ngoan ngoãn mà.” Tiểu Bảo cũng vẫy tay lại, ngoan hết sức luôn.
3
Đưa con đến trường xong, tôi lập tức phóng thẳng đến công ty.
Quả đúng là cứ hễ xảy ra chuyện là y như rằng trễ giờ.
Tôi gần như vừa kịp lúc chấm công, còn chưa kịp thở phào thì đã có một đồng nghiệp háo hức sáp lại.
“Bà biết không, phòng mình có sếp mới đó, đẹp trai dã man!”
“Tới mức nào mà ‘dã man’?” Tôi vừa thở vừa quay sang nhìn cô ấy.
“Cực kỳ luôn ấy! Tới lúc bà gặp là biết liền, thật sự là siêu cấp đẹp trai.” Cô ấy nói như fangirl gặp idol, còn tôi thì đúng lúc đó đụng phải ánh mắt của…Khương Ôn Ngôn.
Tôi còn đang cầm ly nước chưa kịp đặt xuống, đứng sững như trời trồng.
Sao hắn lại ở công ty tôi?!
Đừng nói là vì đòi tiền đền xe mà bám tới tận đây nha?
Đâu cần thiết tới mức đó chứ?
Mới có chưa đầy một tiếng đồng hồ mà?
Mấy năm không gặp, đừng nói là hắn trở nên nhỏ nhen vậy rồi đi?
Đồng nghiệp thấy tôi có vẻ không ổn, cũng quay đầu nhìn theo hướng tôi đang ngây người.
“Đó đó, sếp mới đó, đẹp trai thiệt chứ?!” Cô ấy kéo tay tôi, hào hứng như trúng số.
Còn tôi thì đầu óc chỉ lặp đi lặp lại đúng một thông tin—Khương Ôn Ngôn chính là sếp mới của tôi?!
“Bà quen sếp hả?” Đồng nghiệp nhìn tôi đầy nghi ngờ, vì rõ ràng mặt tôi lúc này không giấu nổi sự bối rối.
Khương Ôn Ngôn nhếch môi cười, bình thản lên tiếng: “Người quen cũ, gặp mà không chào hỏi à?”
Ngay lập tức, không chỉ đồng nghiệp bên cạnh mà cả văn phòng đều quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò.
“Lâu rồi không gặp, không ngờ anh giờ giỏi vậy luôn ha…” Tôi cười gượng vài tiếng, trong đầu hoàn toàn trắng trơn, nói bừa vài câu cho có.
“Cô cũng không tệ.” Nói xong,Khương Ôn Ngôn xoay người đi thẳng vào phòng làm việc riêng.
Còn chỗ làm của tôi thì ngay lập tức bị bao vây.
Mọi người nhao nhao kéo đến, tò mò nhìn tôi: “Khai mau, chị với sếp là quan hệ gì vậy?”
“May ghê, lúc nãy suýt nữa nói xấu sếp với bà.”
“Tụi tui học chung trường thôi, kiểu bạn học bình thường ấy mà.” Tôi vội vàng giải thích, cắt luôn mấy cái suy đoán đang chuẩn bị bùng nổ.
Làm người hay hóng chuyện trong văn phòng, tôi quá hiểu nếu không dập tắt từ đầu thì mấy chuyện kiểu này sẽ đi xa đến cỡ nào.
“Tui cứ tưởng hai người từng là người yêu cơ.”
Một đồng nghiệp cảm khái.
Tôi giật bắn người, bật dậy khỏi ghế ngay lập tức.
Có mấy chuyện không thể đoán bừa được đâu, nhất là khi đoán trúng thì hậu quả… khó đỡ lắm!
Tôi đang định lên tiếng phản bác to thật to thì sau lưng chợt vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Cũng không hẳn là không phải.”
Tôi quay phắt đầu lại, bắt gặp Khương Ôn Ngôn bước ra từ phòng làm việc, tay cầm tập tài liệu, đeo kính gọng vàng.
Cái tên trời đánh này, đúng là muốn hại tôi chết tức mà!
4
Y như tôi đoán, mấy đồng nghiệp xung quanh ngay lập tức đổi sang kiểu mặt hóng drama pha tí trêu chọc.
Tôi vội vàng chống chế: “Đùa thôi mà! Đùa đấy!”
Tôi cười gượng, cố gắng giải thích: “Hồi còn học chung tụi tôi có chút xích mích nhỏ, đùa vậy cũng bình thường thôi mà.”
Khương Ôn Ngôn bật cười khẩy, không buồn đáp lại câu nào.
Hắn xách tài liệu rời đi, còn tôi thì như vừa đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, kiệt sức toàn tập.
“Diệp Y Y.”
Quản lý bước vào, gọi tên tôi như tiếng gọi định mệnh.
“Có em!” Tôi bật dậy ngay lập tức, phản xạ siêu nhanh.
Dù sao tôi vừa quẹt trúng xe người ta, giờ không thể để xảy ra chuyện gì ở công ty nữa.
“Giờ tạm thời điều cô qua làm thư ký cho Tổng giám đốc Khương. Chờ tuyển được người ưng ý rồi cô quay lại phòng làm việc.” Quản lý liếc nhìn tôi một cái, rồi ra quyết định dứt khoát.
“Gì cơ?!” Tôi trợn tròn mắt, sắp lồi cả tròng.
Tôi biết làm thư ký thì biết, nhưng tôi không hề muốn suốt ngày phải đối mặt với Khương Ôn Ngôn!
“Gì với chả gì? Mau đi đi! Động tác nhanh lên nào!” Giọng quản lý lập tức cao lên hai tông.
Ông ấy nổi tiếng ghét nhất là kiểu nhân viên cứ hỏi “tại sao”, trong khi công ty trả lương là để làm việc, không phải trả lời mấy câu “tại sao” vớ vẩn.
Tôi hết cách, đành lật đật thu dọn đồ đạc, dọn sang phòng riêng của Khương Ôn Ngôn.
Vừa vào đến nơi, tôi thấy hắn đang nghiêm túc ngồi sau bàn làm việc, dáng vẻ tao nhã và xa cách.
Tôi nghiến răng, tiến tới hỏi hắn: “Cố ý đúng không?”
Hắn lười biếng ngẩng đầu, giọng điềm tĩnh: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi thấy cô hợp. Dù sao, chẳng ai hiểu tôi bằng cô.”
Tôi nghiến răng: “Tôi sẽ phối hợp.”
“Tốt.” Hắn cười nhàn nhạt nhìn tôi.
Trời biết tôi chỉ muốn nhào tới xé nát cái mặt dày kia của hắn!
Chưa kịp làm ấm cái ghế mới, Khương Ôn Ngôn đã bắt đầu sai vặt.
“Dẫn tôi đi tham quan công ty.” Hắn đặt tài liệu xuống, gõ lên bàn tôi một cái.
“Vâng, tổng giám đốc Khương.” Tôi nặn ra nụ cười giả tới 365 độ, đứng dậy dẫn hắn đi một vòng.
Vì hắn là sếp mới nên cả công ty đều tò mò liếc nhìn.
Còn tôi, không muốn bị hắn bắt lỗi nên suốt đoạn đường giới thiệu đầy đủ từng khu vực, không thiếu một chỗ nào.
“Thư ký Diệp làm việc tốt đấy.” Khi về lại phòng, hắn khen một câu rõ đàng hoàng.
Tôi cười như không cười: “Coi như kiếm chút tiền nhịn nhục, đáng mà.”
“Giờ đi pha cho tôi ly cà phê.”
Hắn vừa ngồi xuống là lại bắt đầu sai tiếp.
Tôi siết chặt nắm tay, thầm tụng trong lòng: tiền nhịn nhục, tiền nhịn nhục…
Rồi lẳng lặng đi vào phòng nước pha cà phê, bưng ra đưa cho hắn.
Vừa cầm lên nhấp một ngụm, hắn đã nhăn mặt: “Nóng quá. Thư ký Diệp định làm tôi bỏng chết à?”
Tôi nhịn lắm mới không bùng nổ, cố nặn ra câu: “Tôi đi pha lại ngay.”
Lần này tôi cẩn thận kiểm tra nhiệt độ kỹ càng, chắc chắn vừa miệng mới bưng ra.
“Tổng giám đốc Khương, cà phê của anh đây.” Tôi cung kính đưa ly cà phê, nhưng trong lòng đã muốn nhào lên cắn chết hắn rồi.
Khương Ôn Ngôn nhận lấy, vừa uống một ngụm đã đặt xuống: “Lạnh thế? Chẳng còn mùi cà phê gì cả. Mà cô muốn làm tôi đắng chết à?”
Tuyệt vời, hắn lại bắt đầu bắt bẻ nữa rồi.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com