Chương 2
7
Bố tôi làm việc rất nhanh.
Hồ sơ du học đã được duyệt, ông cũng thu xếp mọi mối quan hệ giúp tôi.
“Còn chưa tới nửa tháng là nghỉ đông rồi, con học nốt học kỳ này, cũng coi như có đầu có cuối.”
Tôi gật đầu:
“Cảm ơn bố.”
Trước kỳ nghỉ đông một tuần, tôi đang ngồi cùng Giang Cẩm tự học trong lớp.
Bỗng một cô gái với vẻ ngoài nhếch nhác hốt hoảng lao vào lớp học.
Cô ta đảo mắt tìm kiếm, vừa thấy Giang Cẩm liền gọi to:
“Anh!”
Là Giang Tâm, em gái của Giang Cẩm.
Chính cô ta từng cùng anh ta bàn bạc cách trêu đùa tôi. Tôi nhớ rất rõ.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ta lao thẳng tới chỗ Giang Cẩm, túm chặt lấy tay anh:
“Anh! Mẹ ngã cầu thang, đ;ập đ;ầu ch;ảy rất nhiều m;á;u!”
Soạt—
Chiếc bút trong tay Giang Cẩm rơi xuống đất.
Tôi lập tức nắm lấy tay anh:
“Đừng hoảng, em đi cùng anh đến bệnh viện.”
Anh quay đầu nhìn tôi, môi run rẩy.
Mất vài giây, anh mới nghiến răng lau mặt một cái rồi gật đầu.
Mẹ Giang Cẩm được đưa đến một bệnh viện tư gần đó.
Sau khi kiểm tra xong, đang chờ kết quả.
Bệnh viện này chi phí rất đắt đỏ. Khi nhận được hóa đơn, Giang Cẩm khẽ giật mình.
Anh vừa an ủi em gái, vừa móc điện thoại ra chuẩn bị thanh toán.
Tôi chặn lại:
“Anh vào thăm bác trước đi, để em đi đóng viện phí.”
Anh sững người nhìn tôi.
Tôi chớp mắt:
“Còn đứng đó làm gì? Em là bạn gái anh mà, em có thể chia sẻ với anh.”
Anh tiêu tiền, chẳng phải cũng là dùng tiền bố tôi cho sao?
Tôi muốn anh ta phải trả cả vốn lẫn lời.
Giang Cẩm siết chặt tay tôi, sau đó vội vàng bước vào phòng bệnh.
Tôi đến quầy thu ngân, gọi điện cho Cầm Minh.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã ngạc nhiên:
“Em đang ở đâu thế? Sao nghe thấy tiếng gọi số thứ tự của bệnh viện?”
“Bệnh viện Khải Minh.”
Cầm Minh ngừng lại:
“Ơ? Đây chẳng phải là bệnh viện tư nhân bố em đầu tư à?”
“Đúng vậy. Giờ thì cá đã vào lưới. Nhờ anh đến giúp em dựng một vở kịch.”
Lúc tôi quay lại trước phòng bệnh, mẹ Giang Cẩm vừa được đẩy ra ngoài.
Bà đã tỉnh lại đôi chút, đang được đưa đi kiểm tra tiếp.
Giang Cẩm đứng ngoài cửa, thấy tôi thì bước lại:
“Em… em đóng bao nhiêu tiền vậy?”
“Mười nghìn.”
Tôi mỉm cười:
“Không sao đâu, bố em tuy không cho em tiêu vặt nhiều, nhưng em vẫn có tiền lì xì mà.”
Anh nhìn tôi chằm chằm rất lâu.
Cuối cùng, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, thở dài mệt mỏi:
“Nam Nam, nếu… anh nói là nếu thôi… nếu em phát hiện anh từng lừa dối em, em sẽ…”
“Anh!”
Giọng Giang Tâm sắc nhọn cắt ngang.
Cô ta vội vàng kéo Giang Cẩm đi:
“Qua đây, em có chuyện muốn nói với anh!”
Giang Cẩm theo phản xạ nhìn tôi.
Tôi mỉm cười:
“Không sao, anh đi đi. Em cũng đang định gọi cho bố.”
Nghe vậy, anh mới yên tâm đi theo em gái.
8
Giang Cẩm bị kéo lên cầu thang tầng ba của bệnh viện.
“Anh! Anh đang làm cái gì vậy? Định thú nhận hết với cô ta à?!”
Anh nhíu mày, giọng đầy do dự:
“Anh chỉ là thấy…”
Giang Tâm gào lên:
“Không được! Tuyệt đối không được! Anh mà nói hết, mẹ phải làm sao? Tiền viện phí thì ai trả? Con bé giận rồi không lo nữa thì cả nhà chết đói à?!”
“Anh vẫn còn ít tiền…”
“Nếu tiêu sạch rồi thì sau này lấy gì sống?!”
Giang Tâm hừ lạnh:
“Nó là con gái của đại gia, chẳng thiếu mấy đồng tiền. Để nó trả tiền viện phí thì có sao đâu?”
Cô ta nhìn thẳng vào mắt anh trai:
“Em mặc kệ sau này thế nào, nhưng hiện tại, anh tuyệt đối không được nói!”
Hai người mải nói đến mức không nhận ra có camera trên cao nhấp nháy.
Tôi ngồi trong phòng an ninh theo dõi tất cả.
Chỉ thấy buồn cười.
Quả nhiên, không phải người một nhà thì không tụ họp.
Hôm sau, Cầm Minh tới bệnh viện.
Khi Giang Cẩm nhìn thấy anh ấy thì hơi ngây người.
Tôi vội giải thích:
“Anh Cầm Minh có người quen trong ngành, có thể mời bác sĩ giỏi bên khoa thần kinh. Em nhờ anh ấy đến giúp.”
Cầm Minh gật đầu.
Giang Cẩm im lặng vài giây rồi nói:
“Cảm ơn.”
Sau khi xem tình hình, Cầm Minh ra ngoài nói chuyện với tôi:
“Tình trạng nhẹ hơn tôi tưởng, nhưng để chắc chắn thì vẫn nên mời chuyên gia.”
“Nhưng phí khám của chuyên gia hơi cao…”
Tôi dè dặt hỏi:
“Bao nhiêu?”
“Mười vạn.”
Tôi hơi khó xử:
“Để em nghĩ cách.”
Cầm Minh cau mày nhìn tôi:
“Nghĩa là sao? Em tự trả tiền à? Vậy mấy ngày nay tiền viện phí, tiền khám đều do em chi hết?”
“Bố em đâu phải cho em nhiều tiền tiêu vặt.”
Tôi cúi đầu nhỏ giọng:
“Em đã bán mấy cái túi…”
“Gì cơ?!”
Cầm Minh thở dài bất lực, quay sang nhìn Giang Cẩm vẫn đang ngẩn người:
“Cậu… chắc chắn sẽ trả tiền chứ?”
Ánh mắt anh ấy chứa đầy sự nghi ngờ và khinh miệt.
Giang Cẩm là người có lòng tự trọng rất cao, sắc mặt lập tức tối sầm lại:
“Tôi đương nhiên sẽ trả!”
Cầm Minh không tin:
“Nói suông thì ai chẳng nói được. Nam Nam vốn lương thiện, sau này có khi chẳng đòi đâu. Cậu thật may mắn.”
Từng lời từng chữ như dao đâm vào lòng Giang Cẩm.
Anh ta nghiến răng:
“Tôi nói là tôi sẽ trả! Viết giấy nợ cũng được!”
Cầm Minh liếc anh ta đầy nghi ngờ:
“Viết thật đấy à?”
Giang Cẩm do dự một giây.
Tôi kéo nhẹ tay áo anh ta:
“Thôi mà, em vẫn còn vài cái túi…”
“Tôi viết!”
Sau khi ký tên vào giấy nợ, Cầm Minh cầm lên ngắm nghía:
“Thế này thì được.”
9
Vết thương của mẹ Giang Cẩm không nghiêm trọng lắm, chỉ là chấn động nhẹ ở não.
Đến ngày thứ tư nằm viện, bà đã có thể ăn uống bình thường.
Nhưng lại… không có ý định xuất viện.
Hôm đó tôi đến bệnh viện, vừa đi ngang qua phòng bệnh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Giọng mẹ anh ta sang sảng:
“Xuất viện cái gì mà xuất viện! Ở đây vừa ngon vừa sướng, lại có y tá xinh đẹp phục vụ, ai muốn về chứ!”
Giang Cẩm có vẻ không vui:
“Chi phí ở đây rất cao…”
“Có phải anh trả đâu? Mẹ thích ở thì cứ ở.”
Giang Tâm tỏ ra chẳng mấy quan tâm:
“Em biết anh ký cái gì rồi, là giấy vay tiền. Nhưng em đoán chắc con nhỏ Trình Nam mê anh đến thần hồn điên đảo, sẽ không bắt anh trả đâu.”
Giang Cẩm im lặng.
Ngược lại, mẹ anh ta càng thêm hứng thú:
“Phải rồi, mẹ nghe A Tâm nói, cô gái nhà giàu đó bị con mê đến không lối thoát đúng không?”
“Con à, cố lên nhé, làm cho con bé có bầu rồi kết hôn sớm đi! Nó là con một, sau này bố chết rồi, tiền nhà nó chẳng phải là của con hết sao?”
Giang Tâm cũng hưng phấn hẳn lên:
“Đúng đấy anh, mẹ nói rất đúng!”
“Dù nó nói lắp nhưng nhà giàu là được. Em cũng không chê người chị dâu như vậy đâu.”
“Anh đừng có nghĩ đến chuyện chia tay gì hết, mau chóng trói chặt cô ta lại đi!”
Tiếng cười sắc nhọn của mẹ anh ta vang lên.
“Nghĩ đến cảnh sau này có cả đống tiền, mẹ vui chết mất!”
“Nghe mẹ nói chưa hả con?”
“Giang Cẩm, nghe rõ chưa?!”
Giang Cẩm mất kiên nhẫn:
“Biết rồi.”
Tôi đứng ngoài cửa, bấm nút dừng ghi âm trên điện thoại, quay người rời đi, không ngoảnh đầu.
Nghe nói mấy ngày đó mẹ Giang Cẩm vẫn ở lại bệnh viện, còn cố tình làm đủ các loại kiểm tra tốn kém.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, tôi hẹn Giang Cẩm ở quán ăn quen thuộc.
Anh trông tiều tụy đi nhiều, nhưng vẫn ân cần cắt nhỏ thịt bò cho tôi.
“Nam Nam.”
Anh chợt lên tiếng:
“Nếu… nếu anh từng làm chuyện sai…”
Tôi mỉm cười, ngắt lời:
“Bánh ngọt ở đây rất ngon, muốn… thử không?”
Anh khựng lại, sau đó cũng cười theo:
“Ừ.”
Sau bữa tối, tuyết bắt đầu rơi lất phất.
Trước cổng trường, anh ôm tôi rất chặt:
“Chúc em kỳ nghỉ vui vẻ.”
“Kỳ nghỉ vui vẻ.”
Tôi khẽ đáp.
“Gặp lại sau Tết nhé.”
Tôi khựng lại một chút:
“Ừ.”
Nhưng anh không biết…
Có lẽ, chúng tôi… sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com