Chương 5
12
Tôi không ngờ sẽ gặp lại Cố Uyển Uyển.
Năm đó sau kỳ thi đại học, tôi vào S Đại, Trần Cạnh Trì vào T Đại. Thành tích của Cố Uyển Uyển chỉ tầm trung, nhưng để được gần Trần Cạnh Trì, cô ta chọn một trường đại học bình thường ở gần T Đại.
Nghe nói ba của Trần Cạnh Trì luôn muốn đính hôn hai người họ, Trần Cạnh Trì thì sống chết không đồng ý. Vì chuyện này mà hai cha con cắt đứt quan hệ, Trần Cạnh Trì thậm chí còn nổi giận nói rằng nếu đó là ân nghĩa của ba anh ta thì ba anh ta có thể tự mình cưới Cố Uyển Uyển.
Ba Trần tức điên, giáng cho anh ta một bạt tai.
Vì vậy, suốt hai năm Trần Cạnh Trì không về nhà. Mẹ anh ta tức đến phát điên, mắng ba anh ta bị ám ảnh, còn đòi ly hôn.
Một gia đình vốn dĩ yên ổn, thế mà suýt nữa thì tan cửa nát nhà. Cuối cùng ba Trần cũng không dám ép nữa, mọi chuyện chỉ đành để dở dang.
Tôi cứ nghĩ đời này sẽ không còn gặp lại Cố Uyển Uyển nữa.
Vậy mà tôi lại gặp cô ta trong buổi tụ họp câu lạc bộ.
Khi ấy Tống Ứng Lễ còn đang học tiết cuối, tôi đang đợi cậu ấy ở cổng trường để cùng đi đến buổi tụ họp.
Vừa mới đứng ở ven đường được hai phút, một chiếc Lamborghini Urus màu vàng đã trượt êm trước mặt tôi.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt điển trai đến mức có thể dùng thay thẻ tín dụng của Trần Cạnh Trì hiện ra.
“Tụ họp à? Lên xe đi, anh đưa em đi.”
Tôi cảnh giác:
“Sao anh biết tôi đi tụ họp? Anh đâu có phải người trong câu lạc bộ.”
Trần Cạnh Trì mỉm cười, rút điện thoại ra, đưa sát màn hình đến trước mặt tôi.
“Tuần trước vừa nộp đơn xin gia nhập câu lạc bộ, đã được duyệt rồi. Là thành viên thì đi hoạt động tập thể, có gì không đúng?”
Trong lòng tôi dâng lên một cơn phiền muộn. Tôi không hiểu vì sao Trần Cạnh Trì lại làm vậy.
Năm xưa chia tay là hai đứa cùng quyết định. Sau ngần ấy năm, anh ta lại xuất hiện với bộ dạng như chưa buông bỏ, khiến tôi vừa rối loạn vừa bực bội.
Tôi thừa nhận mình từng rất thích anh ta, từng vì chia tay mà khóc đến mất ngủ.
Nhưng chuyện đó… đã là quá khứ.
Tôi không muốn nói thêm, quay người bỏ đi.
Phía sau, cửa xe vang lên tiếng đóng mạnh, Trần Cạnh Trì túm lấy cổ tay tôi.
“Trình Kiến Tinh, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh ta nắm rất chặt, tôi không tài nào giằng ra nổi:
“Anh muốn làm gì? Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa, buông ra!”
“Ngày đó em nói đi là đi luôn, nuôi một con chó từng ấy năm cũng phải có chút tình cảm chứ? Em đi sạch sẽ, vứt bỏ anh, giờ hay rồi, em có cuộc sống mới——”
Anh ta bật cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo lửa giận kìm nén:
“Còn có bạn trai mới nữa. Em coi anh như chó, vứt một cái là xong, quên sạch sẽ. Trình Kiến Tinh, mẹ nó em cũng quá tàn nhẫn!”
Tay tôi bị anh ta bóp đến đau, tôi giật mạnh ra, lạnh lùng nói:
“Trần Cạnh Trì, tôi chưa từng không cho anh cơ hội.
“Nếu không phải vì anh hết lần này tới lần khác dây dưa không rõ với Cố Uyển Uyển, chúng ta đã không chia tay.
“Người khiến chúng ta chia tay là anh, không phải tôi!”
“Là lỗi của anh, anh biết!”
Trần Cạnh Trì tiến lên một bước, giọng run rẩy vì giận:
“Nhưng sao em không thể chờ anh một chút? Anh đã nói là anh sẽ giải quyết chuyện đó, sao em không thể tin anh? Em đối với tình cảm của anh mỏng manh đến vậy sao?!”
Tôi nhìn anh ta hồi lâu, rồi bình tĩnh nói:
“Nhưng, Trần Cạnh Trì, dựa vào đâu chứ?
“Dựa vào đâu mà tôi phải luôn chờ anh, luôn vì lỗi của anh mà chịu uất ức? Nếu anh có tình cảm với tôi, thì sẽ để tôi phải đợi hết lần này đến lần khác sao?”
Trần Cạnh Trì vội nói:
“Tất nhiên anh có tình cảm với em! Anh, Trần Cạnh Trì, sống đến chừng này tuổi, mẹ nó chỉ thích mỗi mình em!”
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?” Tôi thờ ơ, “Trần Cạnh Trì, anh không phải là vua của thế giới này. Không ai sinh ra đã có nghĩa vụ phải xoay quanh anh, phải luôn đợi anh.
“Tôi không có nghĩa vụ tin anh, cũng không có nghĩa vụ đợi anh. Tôi từng có tình cảm với anh, nhưng tình cảm đó… chỉ đủ kéo dài đến đó thôi. Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội rồi.
“Nếu yêu anh có nghĩa là tôi phải mãi mãi đợi chờ, thì tại sao tôi không tìm một người không bắt tôi phải đợi?”
Trần Cạnh Trì mở to mắt, mờ mịt nhìn tôi. Anh ta mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Tôi đang định rời đi, thì phía bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh tanh:
“Các người quay lại với nhau rồi à?”
Tôi ngoảnh lại.
Cố Uyển Uyển đang đứng không xa, kéo theo một chiếc vali.
13
Nhiều năm không gặp, Cố Uyển Uyển dường như đã trở nên xinh đẹp hơn.
Chỉ là lúc này vẻ mặt cô ta đầy oán độc và vặn vẹo, tôi khẽ nhíu mày, chẳng muốn dây dưa. Thế nhưng cô ta đột nhiên xông tới!
“Thảo nào anh ấy sống chết không chịu đính hôn với tôi, thảo nào những năm qua không chịu về nhà, thì ra là lại bị cô dụ dỗ!”
Cô ta hoàn toàn xé toang lớp vỏ ngọt ngào dễ thương trước kia, giơ tay định tát tôi!
“Trình Kiến Tinh, cô có biết xấu hổ không hả?! Trên đời này chẳng lẽ chỉ có mỗi Trần Cạnh Trì là đàn ông à, cô không thể buông tha cho anh ấy được sao?!”
Tôi còn chưa kịp đưa tay phản ứng, Trần Cạnh Trì đã lập tức túm chặt cổ tay cô ta lại.
Tôi nhân cơ hội ấy tát cho cô ta một cái.
“Thứ nhất, tôi không hề có hứng thú với Trần Cạnh Trì. Thứ hai, cho dù giữa chúng tôi có gì, thì trên mặt anh ấy cũng chẳng khắc tên cô. Anh ấy đã nói không thích cô mà cô còn bám mãi, rốt cuộc là tôi không biết xấu hổ hay là cô không biết xấu hổ?”
“Cô dám đánh tôi?!” Cố Uyển Uyển nổi điên định lao vào trả đòn, nhưng bị Trần Cạnh Trì đẩy mạnh, ngã lăn xuống đất.
“Đủ rồi!” Anh cau mày, mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói là đừng tìm tôi nữa, sao cô vẫn tới?!”
“Trần Cạnh Trì, anh vì cô ta mà đối xử với tôi như vậy sao?!”
Cố Uyển Uyển như không thể tin nổi: “Ba tôi đã từng cứu ba anh, nếu không có ba tôi thì ba anh đã chết từ lâu rồi!”
Trần Cạnh Trì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa:
“Ba tôi là ba tôi! Ân tình đó thì để ông ấy tự trả đi! Những năm qua tôi đã chăm sóc cô đủ rồi, chẳng lẽ tôi còn phải đánh đổi cả cuộc đời mình nữa sao?!”
Cố Uyển Uyển trừng mắt nhìn anh, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Một lúc sau, cô ta ném lại một câu:
“Trần Cạnh Trì, anh đối xử với tôi như thế, rồi sẽ có ngày anh hối hận!”
Rồi cô ta quay người bỏ chạy.
Tôi thấy có gì đó không ổn. Với sự cố chấp của Cố Uyển Uyển đối với Trần Cạnh Trì, không chừng cô ta sẽ làm ra chuyện gì đó dại dột.
Quả nhiên chưa bao lâu sau, đã có người hô lên:
“Có người định nhảy lầu ở khu nhà tập thể ngoài cổng!”
Khi tôi chạy tới thì Trần Cạnh Trì cũng vừa đến nơi.
Trên sân thượng, Cố Uyển Uyển mặc váy trắng tung bay trong gió, vẻ điên loạn được che giấu dưới nét bình thản, song vẫn không giấu được sự oán độc nơi ánh mắt.
Tòa nhà tập thể cũng không quá cao, chỉ sáu tầng.
Nhưng nhảy từ đó xuống… cũng gần như là chắc chắn mất mạng.
Trần Cạnh Trì đã lên sân thượng, sắc mặt khó coi:
“Đừng làm loạn nữa, xuống đi! Cô định làm gì thế hả?!”
“Tôi muốn làm gì à?” Giọng Cố Uyển Uyển nhẹ như gió thoảng, “Tôi muốn anh yêu tôi.
“Trần Cạnh Trì, anh nói xem tại sao lại thành ra thế này? Rõ ràng hồi nhỏ chúng ta rất tốt, khi người khác mắng tôi là đứa không cha, anh luôn đứng ra bảo vệ. Anh còn từng nói lớn lên sẽ cưới tôi, sao giờ lớn rồi lại thay đổi chứ?”
Trần Cạnh Trì nhíu mày đầy bực bội:
“Lúc nhỏ nói chơi thôi, ai lại coi là thật? Hồi đó tôi còn nói lớn lên sẽ làm phi hành gia nữa đấy!”
Nhưng Cố Uyển Uyển dường như chẳng cần câu trả lời, tiếp tục lẩm bẩm:
“Mọi thứ bắt đầu thay đổi… kể từ khi Trình Kiến Tinh xuất hiện.”
Ánh mắt cô ta rơi xuống người tôi ở dưới lầu. Dù khoảng cách khá xa, nhưng tôi dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn muốn giết người ấy.
“Trình Kiến Tinh, sao cô lại phải xuất hiện? Cô có biết tôi yêu anh ấy bao nhiêu năm không? Nếu không có cô thì chúng tôi đã ở bên nhau rồi. Tất cả là do cô! Nếu tôi chết… đều là vì cô!”
Tôi không biết nên nói gì.
Tôi bỗng nhận ra — người đáng thương, ắt có chỗ đáng giận.
Cuộc đời của Cố Uyển Uyển chỉ xoay quanh Trần Cạnh Trì. Anh là giấc mơ, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ta suốt nhiều năm.
Vì thế nên cô ta mới trở nên méo mó đến vậy.
Tôi không biết từ khi nào Tống Ứng Lễ đã đứng phía sau, nắm lấy bàn tay đang lạnh buốt của tôi.
Cậu ấy cởi áo khoác ra khoác lên vai tôi, sau đó ngẩng đầu lên cười lạnh.
“Cô muốn chết là vì cô ngu. Đời cô ngoài đàn ông ra thì chẳng còn gì khác. Cô chết là vì Trần Cạnh Trì cũng ngu như cô — là do cậu ta không xử lý rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, liên quan gì đến bạn gái tôi?”
Những người xung quanh kinh ngạc nhìn cậu ấy, có người còn lấy điện thoại ra quay.
Nhưng Tống Ứng Lễ chẳng buồn để tâm. Một tay ôm vai tôi, tay còn lại đút túi quần.
“Làm ơn nếu muốn chết thì đi chỗ khác chết, đừng dọa bạn gái tôi.”
“Không liên quan đến Trình Kiến Tinh! Dù không có cô ấy thì tôi cũng không thích cô! Tôi từ đầu đến cuối chỉ coi cô là em gái!”
Trần Cạnh Trì giận dữ:
“Đừng có mất mặt nữa, xuống ngay cho tôi!”
“Xuống à?” Cố Uyển Uyển nở nụ cười, “Trần Cạnh Trì, hôm nay anh chỉ có hai lựa chọn: một là đồng ý cưới tôi, hai là tôi sẽ nhảy xuống đây.
“Nếu không thể ở bên anh, thì cuộc đời tôi chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả. Tôi chết ở đây cho anh xem!”
Trên nóc nhà, gió thổi vù vù, dưới lầu người người bàn tán xôn xao, chỉ trỏ không ngớt.
Ngay lúc tôi tưởng Trần Cạnh Trì sẽ lại như trước mà thoả hiệp… anh đột nhiên mở miệng:
“Vậy thì tôi chịu thôi. Cô muốn chết thì cứ chết đi.”
Cố Uyển Uyển trừng to mắt.
Trần Cạnh Trì ánh mắt sâu thẳm, nhưng nói ngày càng nhanh, như thể nỗi ấm ức chất chứa bao năm cuối cùng cũng được bung ra.
“Trên đời này, chỉ riêng cô là tôi không thể ở bên.”
“——Vì sao?!” Cố Uyển Uyển đỏ hoe mắt, gào khản cả giọng, “Trần Cạnh Trì, tôi yêu anh mà! Trên đời này còn ai yêu anh hơn tôi nữa chứ?! Tôi tốt với anh hơn bất kỳ ai, sao anh lại tuyệt tình đến vậy?!”
Trần Cạnh Trì nhìn cô ta chằm chằm:
“Vì cô đã phá hủy cơ hội hạnh phúc duy nhất của đời tôi.
“Vì cô… cô ấy không cần tôi nữa.”
Ngay khoảnh khắc đó, lính cứu hỏa đang lặng lẽ tiến lại gần thừa dịp Cố Uyển Uyển mất kiểm soát liền ôm chặt lấy cô ta, kéo ra khỏi rìa sân thượng.
Cố Uyển Uyển vẫn vừa khóc vừa gào:
“Trần Cạnh Trì! Trần Cạnh Trì——”
Còn Trần Cạnh Trì thì cứ thế đứng lặng trên sân thượng, chẳng liếc cô ta một cái.
Qua tiếng gió rít bên tai, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, dáng vẻ anh dường như trở nên mơ hồ.
Ba năm trước, chàng thiếu niên ấy từng nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, mỉm cười hỏi:
“Trình Kiến Tinh, giờ anh học giỏi ngang em rồi, em có thể thích anh được không?”
Khoảnh khắc ấy, như vỡ vụn thành cát bụi, theo gió tan biến.
Chúng tôi đều hiểu rõ — quá khứ, vẫn mãi là quá khứ.
Không cách nào quay lại nữa rồi.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com