Chương 1
1.
Đêm lập hôn ước với Yến Triều, tôi bị tộc cáo – đối thủ một mất một còn của Yến Triều bắt cóc.
Mở mắt ra, bên cạnh tôi là một người của tộc cáo.
Thấy tôi tỉnh lại, người đàn ông trên mặt lộ ra vẻ hung ác, lập tức vươn móng vuốt sắc bén bóp vào cổ tôi.
Để đe dọa tôi, hắn không chút lưu tình dí móng vuốt vào cổ tôi.
Tôi không dám cử động, thậm chí còn bị cạn kiệt sức lực, cả người đều run rẩy.
“Ha, tỉnh rồi. Ngươi chính là cô gái loài người có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của Yến Triều sao?”
“Ha, đừng sợ, chỉ cần Yến Triều lấy khu rừng rậm phía nam đổi lấy ngươi, ngươi cũng không cần chết.”
Khu rừng phía nam ban đầu là nơi sống của loài người. Khi con người dần dần rút lui, nó trở thành lãnh thổ của bộ tộc chó.
Sau này, để làm hài lòng bộ tộc sói, bộ tộc chó đã dâng khu rừng phía nam cho họ.
Đối với tộc sói – tộc lớn nhất trong thế giới quái thú, khu rừng phía Nam không có gì đáng nói.
Tuy tôi là một con người bình thường, nhưng tôi đã lớn lên trong tộc sói từ khi còn nhỏ và tôi là người duy nhất có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của Yến Triều.
Toàn bộ thế giới quái thú đều cho rằng tôi được tộc sói coi trọng, đối với Yến Triều càng cực kỳ quan trọng.
Nhưng tộc cáo không biết, Yến Triều anh ta chán ghét tôi đến cực điểm.
Hôm nay là ngày lập hôn ước, Yến Triều đã biến mất sau khi làm xong các thủ tục trước mặt những người lớn tuổi trong tộc.
Người thú tộc cáo căn bản không tìm được anh ta.
“Nói, Yến Triều ở đâu?”
Tôi lắc đầu, “Tôi không biết.”
Tộc cáo không tin, liền treo ngược tôi lên, tra tấn tôi.
Chúng đánh tôi bằng roi da, và lấy tăm trúc đâm vào mười ngón tay tôi.
Tôi ngất đi hết lần này đến lần khác vì đau đớn.
“Đau không? Còn không mau cầu cứu Yến Triều?”
Con người và người thú kết giao có thể cảm ứng được vị trí của đối phương.
Kỳ thật tôi cố gắng dùng kết nối yếu ớt kia cầu cứu Yến Triều.
Một lần nữa rồi một lần nữa, đều không có câu trả lời.
Nhưng người thú tộc cáo không tin.
Vì để dụ Yến Triều vào cái bẫy bọn họ thiết lập, tộc cáo càng ngày càng hành hạ tôi.
Chúng lột sạch quần áo tôi, rồi quăng tôi vào bao. Lại bắt một con chuột và một con mèo.
Đã từng nghe qua “Hổ Báo Hi Xuân” chưa?
Theo tiếng pháo nổ, chuột và mèo điên cuồng chạy tán loạn, cắn xé trong bao tải.
Toàn thân tôi giống như hàng vạn côn trùng cắn xé.
Trước khi sắp mất đi ý thức, tôi rốt cục cũng đợi được đến lúc Yến Triều đáp trả lại.
“Có phiền hay không? Còn chưa chết?”
Một khắc kia, lòng tôi như tro tàn.
Sau ngày đó, tôi không bao giờ cầu cứu nữa.
Không biết bị tộc cáo nhốt trong bao lâu, vết thương trên người tôi bắt đầu thối rữa, cả người nhếch nhác, đầu đau như muốn nứt ra.
Tộc cáo hoàn toàn không có kiên nhẫn.
“Ngươi đối với Yến Triều hình như không quan trọng như lời đồn, vậy chết ở sườn núi tộc ta làm phân bón đi!”
“Bùm! ”
“Bang!”
Cái chết trong chờ đợi đã không đến.
Theo một tiếng nổ vang, mấy tên xung quanh đều ngã xuống đất mà chết.
Cảnh xung quanh giống như những bộ phim cũ được cố tình làm chậm và phóng đại.
Trong bụi đất tung bay, tôi tựa hồ thấy được vẻ mặt của Yến Triều.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng khí chất lại không giống nhau.
Không giống Yến Triều cao cao tại thượng thường ngày, trong mắt anh ta lộ ra vẻ ánh sáng lấp lánh.
Tôi đã không còn sức lực để phân biệt nữa, trước mắt dần dần bị một mảnh đen thay thế.
2.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở tộc sói.
“Ta nghe nói rằng Tô Miêu suýt chết ở tộc cáo, và chính Yến Kỳ đã đưa cô ấy trở lại.”
“Yến Kỳ? Không phải anh ta đã bị tộc trưởng đưa đến Tuyết Vực Chi Sâm sao? Tại sao hắn lại trở về? Hơn nữa hắn làm sao có thể một mình xông vào tộc cáo cứu người? Yến Triều thiếu chủ bảo hắn đi sao?”
“Yến Triều thiếu chủ ở Huyền m Tự vì đại tiểu thư của thỏ tộc Lâm Uyển Uyển cầu phúc, nào có rảnh quan tâm Tô Miêu.”
“Tô Miêu bị thương nặng như vậy, thậm chí thiếu chủ còn không đến thăm cô ấy. Bây giờ còn đang ở Huyền m Tự cùng Lâm Uyển Uyển.”
Những người sói trong sân đang nói chuyện.
Hóa ra người cứu tôi ngày hôm đó chính là Yến Kỳ, em trai song sinh của Yến Triều.
Thì ra ngày đó tôi cầu cứu quấy rầy Yến Triều cầu phúc cho Lâm Uyển Uyển.
Lâm Uyển Uyển là người thú được hàng nghìn người trong tộc thỏ yêu mến, đồng thời cô cũng là người trong lòng của Yến Triều.
Đối với Yến Triều, mạng sống của tôi không có gì đáng nhắc tới.
Tộc trưởng chỉ biết rằng tôi đã bị tộc cáo bắt cóc sau khi tôi được cứu trở về tộc sói.
Ông ấy bắt Yến Triều từ Huyền m Tự về và bắt anh ta phải quỳ gối cả ngày.
“Trông ngươi mỗi ngày như thế nào?! Ngươi chỉ biết lấy lòng con thỏ nhỏ đó, sau này làm sao ta có thể tin tưởng giao lại tộc sói cho ngươi đây?!”
Yến Triều lãnh đạm nhún vai, “Chức tộc trưởng giao cho Yến Kỳ.”
“Yến Triều, ngươi làm ta thất vọng quá! Ngươi có thể có tinh thần trách nhiệm không?! Tộc sói không thể bị hủy hoại trong tay một kẻ bình thường như Yến Kỳ được!”
Yến Triều tức giận vô cùng. “Ông nội, ông coi thường con người như vậy, tại sao lại muốn cháu kết hôn với Tô Miêu?!”
3.
Ban đêm, cửa phòng tôi bị đẩy ra.
Kẹt kẹt – –
Tôi nghe thấy tiếng động nhưng không thể thức dậy.
Tôi như bị mắc kẹt trong một giấc mơ.
Hơi thở quen thuộc, là Yến Triều.
Anh ta nằm xuống bên cạnh tôi, vươn cánh tay ôm eo tôi.
Thấy tôi không có phản ứng, anh ta tựa hồ có vẻ tức giận.
Tay của anh ta tăng thêm lực, mạnh mẽ ôm tôi vào trong ngực anh ta.
Aaaa – – miệng vết thương đau quá.
“Tô Miêu, đây là điều cô muốn sao?”
Hơi thở lạnh thấu xương phả lên cổ tôi, giọng nói của anh ta mệt mỏi khàn khàn.
“Vậy thì tôi sẽ làm như cô muốn.”
Quần áo của tôi bị Yến Triều thô bạo kéo xuống.
Tôi giãy dụa mở to hai mắt, đập vào mắt chính là bàn tay Yến Triều giơ trên không trung, cùng vẻ khiếp sợ trong mắt anh ta.
Anh ta hạ thấp giọng, “Vết thương trên người cô, là xảy ra chuyện gì?”
“Tôi bị tộc cáo bắt cóc.”
“Chỉ là một tộc cáo nho nhỏ, sao cô không biết cầu cứu? Thật làm mất mặt cho tộc sói.”
“Yến Triều, tôi cầu cứu, lúc ấy anh hỏi tôi tại sao còn chưa chết.”
Yến Triều há miệng, lại không nói ra một chữ.
Anh ta trầm mặc, ánh mắt đen tối.
Tôi mở to mắt không dám chớp, tôi sợ nước mắt sẽ rơi xuống.
Yến Triều xoay người xuống giường, đi vào trong tủ lấy thuốc mỡ.
Tôi không biết có phải xuất phát từ áy náy hay không, anh ta khăng khăng muốn bôi thuốc cho tôi.
Bàn tay cầm băng gạc của anh ta vẫn run rẩy.
“Yến Triều, không cần, tôi muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi. ”
Tay anh ta dừng lại, sau một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Tôi không đi. ”
Trong thanh âm hung tợn của anh ta, tôi lại nghe được tiếng sụt sịt của anh ta?
Sao lại thế? Anh ta khóc?
Tôi tò mò nhìn về phía anh ta.
Anh ta đỏ mắt nghiêng đầu sang một bên, đưa tay cọ cọ mắt ở góc tôi không nhìn thấy.
Yến Triều tắt đèn, trèo lên giường, thành thật nằm ở bên cạnh tôi.
Tôi nằm mơ, trong mộng giống như lại trở về khi còn bé.
Năm bảy tuổi, cha tôi vì tìm kiếm sự che chở từ tộc sói, đưa tôi cho tộc sói.
Sau khi hơn một trăm đứa trẻ loài người chết, tôi bị đẩy đến trước mặt Yến Triều hung hãn.
Hai mắt anh ta đỏ thẫm, nhe răng phát ra âm thanh.
Vì để sống sót, cả người tôi run rẩy vươn tay sờ lên đầu anh ta.
Tôi cực kỳ sợ hãi, nhắm mắt lại bắt đầu hát bài hát mẹ dạy tôi khi còn bé.
Sát khí trong con ngươi đỏ thẫm dần dần biến mất, tâm tình của anh ta dần dần ổn định.
Từ ngày đó trở đi, tôi cũng chính thức ở bên cạnh Yến Triều.
Mỗi tháng anh ta sẽ bạo phát mấy ngày, buổi tối sẽ luôn ôm tôi cùng nhau ngủ.
Khi đó anh ta ở khắp nơi che chở tôi, vụng trộm theo tôi đi thăm mộ mẹ tôi, để trả thù cho tôi, anh ta đã đánh nhau kịch liệt với thiếu gia tộc cáo và bị gãy ba chiếc xương sườn.
“Tô Miêu đừng khóc, báo thù cho cô, gãy ba cái xương sườn thì có làm sao đâu.”
Anh ta dạy tôi chiến đấu, nói cho tôi biết nhược điểm của các loại người thú.
Anh ta không coi thường tôi là con người bình thường, mà vẫn cổ vũ tôi.
“Tuy rằng cô là người bình thường, nhưng không cần tự ti, cố gắng, cũng có thể ở thế giới quái thú này sống mãi mãi!”
Yến Triều thời niên thiếu, tựa như một ánh sáng.
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua mùa xuân và mùa thu, nghe tiếng mưa đông và mưa hạ.
Năm tháng qua đi, quá khứ cũng vậy.
Cho đến khi anh ta bắt đầu đi theo trưởng bối trong tộc đi khắp nơi học tập, chấp hành nhiệm vụ.
Dấu hiệu bạo phát của anh ta cũng kéo dài từ mỗi tháng đến mỗi năm.
Chúng tôi đã lâu không gặp, anh ta không còn thích nói chuyện với tôi nữa, luôn im lặng để đối phó.
Khi tôi thổ lộ với anh ta khao khát sự tự do.
Anh ta chỉ cau mày nói, “Thế giới bên ngoài không thích hợp cho người bình thường sinh sống, tôi sẽ cưới cô để tộc sói trở thành nơi an toàn của cô, nhưng tôi không thể cho cô tình yêu.”
Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở nặng nề của Yến Triều, anh ta ngủ rất say.
Tính toán thời gian, lại gần đến thời gian anh ta bạo phát, cho nên hôm nay anh ta mới tới tìm tôi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của thân tín của Yến Triều:
“Thiếu chủ, Lâm tiểu thư phái người tới tìm ngài, nói cô ấy bị mất ngủ.”
Nghe được ba chữ Lâm tiểu thư, Yến Triều lập tức tỉnh dậy.
Anh ta vội vàng đứng dậy rời đi.
Thậm chí còn không thèm quay lại nhìn tôi lấy một cái.
Cho dù ngày mai anh ta có thể bạo phát, nguy hiểm tới tính mạng.
Anh ta thực sự không cần tôi nữa.
Thật tốt.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com