Chương 1
1
Tôi thề, tôi thật sự không đẩy Trần Lâm.
Vừa thấy chồng mình đến, tôi lập tức bước lên giải thích, nhưng hắn lại lạnh mặt đẩy tôi ra.
Tôi loạng choạng lùi về sau, bụng va mạnh vào tay vịn cầu thang, đau đến mức mắt đỏ hoe.
“Trần Lâm, để anh xem em có bị thương không?”
Chồng tôi – Ôn Cẩn Thành, dịu dàng đỡ lấy Trần Lâm, nhẹ nhàng an ủi cô ta, thậm chí còn chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Trần Lâm nước mắt lưng tròng, yếu ớt lắc đầu: “Cẩn Thành, không liên quan gì đến Mạnh Hân, là do em bất cẩn.”
Cô ta vừa nói xong, mẹ chồng tôi lập tức lạnh giọng trách móc: “Mạnh Hân, cô thật nhẫn tâm, dám đẩy Trần Lâm từ cầu thang cao như vậy xuống! Cô có nghĩ đến hậu quả nếu xảy ra án mạng không?”
“Đúng là loại phụ nữ xuất thân quê mùa, tâm địa độc ác.”
Cô em chồng cũng hùa theo: “Anh, em thấy cô ta chính là loại đàn bà độc ác.”
“Chính cô ta đẩy chị Lâm xuống, chị ấy chẳng qua quá tốt bụng thôi.”
Mẹ chồng và em chồng đều đến sau khi Trần Lâm ngã, nhưng bọn họ lại nói chắc như đinh đóng cột rằng tôi là kẻ đẩy cô ta.
Chỉ vì Trần Lâm là mối tình đầu của chồng tôi, nên cô ta đáng để mọi người nâng niu chiều chuộng sao?
Vậy còn tôi?
Ba năm hôn nhân của tôi thì đáng gì?
Tôi nhìn chồng với hy vọng cuối cùng. Cả thế giới không tin tôi cũng được, chỉ cần người tôi yêu tin tôi là đủ.
Nhưng hắn lại nói: “Mạnh Hân, em quá đáng rồi, mau quỳ xuống xin lỗi Trần Lâm đi.”
Lời nói ấy như tiếng sét đánh ngang tai.
Hắn không những không tin tôi, mà còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi mối tình đầu của hắn?
Nước mắt làm mờ tầm mắt tôi. Trước mặt là Trần Lâm với nụ cười đắc ý, bên tai là tiếng cười nhạo của mẹ chồng và em chồng.
“Nghe thấy chưa? Mau quỳ xuống xin lỗi đi.”
“Mau quỳ xuống!”
“Nếu không quỳ, thì cút khỏi Ôn gia.”
2
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ chồng: “Bà quên rằng cầu thang này có camera à?”
“Muốn trích xuất camera không?”
Lời tôi vừa dứt, cả phòng lập tức im bặt.
Mẹ chồng – người vừa ép tôi xin lỗi, lập tức nghẹn họng. Trên mặt Trần Lâm hiện rõ sự hoảng loạn.
Cô ta chắc chắn không ngờ rằng tôi lại có thể nghĩ đến chuyện kiểm tra camera.
Mà thật ra, tôi phải cảm ơn chính mẹ chồng mình. Vì bà ta luôn ghét tôi – một người không có gia thế, sợ tôi trộm đồ Ôn gia, nên đã cho lắp camera ở cầu thang này.
Tôi nhìn chồng, tôi không tin hắn không thấy vẻ mặt hoảng loạn của Trần Lâm lúc này.
Nhưng hắn lại phớt lờ, bế cô ta rời đi, hoàn toàn không quan tâm đến tôi.
Dù chỉ một lời xin lỗi, hắn cũng không có.
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ.
Ba năm hôn nhân hữu danh vô thực, tôi từng nghĩ chỉ cần kiên trì, hắn sẽ chú ý đến tôi.
Kết quả, tôi đã quá ngây thơ.
Tôi gọi hắn lại: “Ôn Cẩn Thành, chúng ta ly hôn đi.”
…
Từ Cục Dân Chính đi ra, Ôn Cẩn Thành đưa cho tôi một tấm chi phiếu.
“Đây là 1 triệu, từ nay chúng ta không ai nợ ai.”
Mẹ chồng và em chồng đứng bên cạnh trừng mắt nhìn chằm chằm vào tấm chi phiếu, như thể hận không thể cướp lấy.
Ôn gia có tài sản hàng trăm triệu, tôi ly hôn chẳng lấy gì, thế mà bọn họ lại đau lòng vì 1 triệu ít ỏi này sao?
Tôi cầm lấy tấm chi phiếu, xé vụn, ném thẳng vào mặt Ôn Cẩn Thành.
“Giữ lại mà ngắm.”
Sắc mặt hắn lập tức tối sầm: “Mạnh Hân, em…”
Mẹ chồng tôi cũng kinh ngạc trợn to mắt. Từ lâu bà ta đã ghét tôi vì ba năm qua không sinh con cho Ôn gia. Nhưng bà đâu biết rằng, giữa tôi và Ôn Cẩn Thành chưa từng có quan hệ vợ chồng.
Tôi không biết hắn có vấn đề gì, nhưng suốt ba năm qua, hắn chưa từng chạm vào tôi.
Tôi bật cười, quay lưng rời đi.
Khi bước xuống bậc thang, tôi bắt gặp ánh mắt rình mò của Trần Lâm. Cô ta mang vẻ mặt của kẻ chiến thắng.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Chúc cô nửa đời sau sống trong tiếc nuối, không có đàn ông yêu thương, vui vẻ mà hưởng thụ nhé.”
Thấy khuôn mặt Trần Lâm trắng bệch, tôi cười nhạt rời đi.
Xa rời bọn họ, nước mắt tôi bất giác tuôn rơi.
Tôi rút điện thoại, gọi đến số tôi đã chặn suốt ba năm qua.
“Anh, em ly hôn rồi.”
Giây tiếp theo, đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào.
Anh cả vội nói: “Tiểu Thất, em đang ở đâu? Anh đến đón em ngay!”
3
Mười phút sau.
Sáu chiếc siêu xe hạng sang tạo thành đoàn xe xa hoa, dừng ngay trước mặt tôi. Cửa chiếc Rolls-Royce đầu tiên bật mở, anh cả bước xuống.
Ngay sau đó, năm chiếc xe phía sau cũng lần lượt mở cửa, năm ông anh trai còn lại của tôi xuất hiện.
Anh cả tiến lên, ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Thất, ba năm qua em chịu đủ rồi. Lần này, dù em có cầu xin thế nào, anh cũng không để em quay về đó nữa.”
Ba năm trước, vì muốn cưới Ôn Cẩn Thành, tôi đã tự nguyện rời khỏi nhà, từ bỏ mọi thứ mình có.
Tôi từng cá cược với anh cả, rằng tôi có thể khiến Ôn Cẩn Thành yêu tôi, rồi sẽ cùng hắn quay về Mạnh gia.
Tiếc rằng, tôi thua – thua thảm hại.
Anh cả nhìn các anh em mình: “Tiểu Thất giờ đã ly hôn, mấy đứa tính sao?”
Anh hai – Chiến thần giới luật: “Dù đã ly hôn, anh cũng sẽ khiến hắn tay trắng ra khỏi nhà.”
Anh ba – Trùm công nghệ: “Ngày mai anh sẽ cắt toàn bộ nguồn cung cấp kỹ thuật cho Ôn gia.”
Anh tư – Hacker thần bí: “Lát nữa anh sẽ phá nát hệ thống dữ liệu của Ôn thị, để bọn họ không còn nơi che giấu bí mật.”
Anh năm – Siêu sao hàng đầu: “Anh có trăm triệu fan, mỗi người phun một ngụm nước bọt là có thể dìm chết thằng đó.”
Anh sáu – Danh y thế hệ mới: “Anh học y, có thể giết người vô hình, thấy có cần không?”
Lời anh sáu vừa dứt, ngay lập tức bị năm ông anh còn lại đồng loạt lườm. Sợ quá, anh sáu liền trốn ra sau lưng tôi, bám chặt lấy tôi như con mèo nhỏ.
“Tiểu Thất, cứu anh!”
Anh sáu là anh em sinh đôi với tôi, từ nhỏ hai chúng tôi đã vô cùng thân thiết.
Lúc trước khi tôi quyết định kết hôn với Ôn Cẩn Thành, anh sáu thậm chí đã tuyệt thực để phản đối.
Chỉ là tôi mắt mù, không biết nhìn người.
Có lẽ cả Ôn gia cũng không ngờ, gia tộc danh giá bậc nhất mà họ tốn bao công sức để kết thân, lại chính là gia đình tôi.
Từ giờ trở đi, họ sẽ không bao giờ có cơ hội hợp tác với Mạnh gia nữa.
Ở Ôn gia, tôi thua thảm hại. Nhưng trước mặt sáu anh trai của mình, tôi mãi mãi là cô công chúa nhỏ được nâng niu.
Tôi mỉm cười: “Các anh, mình về nhà thôi.”
Sáu anh trai đồng thanh đáp: “Đi! Đưa em gái về nhà!”
4
Rời khỏi Ôn gia, tôi chẳng mang theo gì ngoài giấy tờ tùy thân.
Anh cả dịu dàng nhìn tôi: “Những thứ đó không cần cũng được. Em muốn gì, cứ đi mua.”
Anh sáu lập tức nhận lệnh, kéo tôi đến trung tâm thương mại.
Tôi bị anh ấy lôi vào một cửa hàng xa xỉ.
“Tiểu Thất, thích gì cứ lấy, anh cả trả tiền.”
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của tôi.
“Cẩn Thành, anh thấy chiếc túi này có đẹp không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn sang.
Không xa chỗ tôi đứng, Trần Lâm đang khoác tay Ôn Cẩn Thành, làm nũng ngọt ngào. Cô em chồng Ôn Kiều Kiều cũng ở đó.
Bọn họ nhanh chóng nhận ra tôi, và như thường lệ, Ôn Kiều Kiều lập tức tìm cách gây sự.
Cô ta xông thẳng đến trước mặt tôi, giọng đầy châm chọc: “Mạnh Hân, chị còn biết xấu hổ không?”
“Trước đó ra vẻ kiêu ngạo không cần tiền, bây giờ lại theo dõi bọn tôi đến đây? Nói cho chị biết, muốn quay lại thì không có cửa đâu. Nhưng nếu chị cần tiền, tôi có thể bố thí cho hai xu để chị đi ăn mày.”
Tôi nhướng mày nhìn cô ta, đang định lên tiếng thì anh sáu đã cướp lời trước.
“Này, cửa hàng này là của cô chắc? Cô vào được, chẳng lẽ chúng tôi không vào được?”
Ôn Kiều Kiều không ngờ lại có người giúp tôi, bèn liếc mắt đánh giá anh sáu – người ăn mặc giản dị bên cạnh tôi, sau đó khinh thường nói: “Cậu nói đúng, tôi vào được, còn mấy kẻ nghèo kiết xác như các người thì không.”
Anh sáu lạnh giọng: “À… thì ra chó cũng vào được, chỉ có súc sinh là không thôi.”
Ôn Kiều Kiều sững sờ, mất vài giây mới phản ứng lại, tức đến đỏ bừng mặt: “Cậu dám mắng tôi?”
Anh sáu nhún vai: “Không nghe, không nghe, rùa niệm kinh.”
Tôi bật cười, Trần Lâm thấy thế liền tiến lên ngăn cô ta lại.
“Kiều Kiều, đừng chấp với bọn họ. Bọn họ chỉ đến xem thôi, dù sao cũng mua không nổi. Hà tất gì phải phí lời với loại người hạ đẳng này?”
Ôn Kiều Kiều lập tức nắm tay Trần Lâm, vênh váo nhìn tôi: “Chị nói đúng! Con đàn bà nghèo kiết hủ lậu như cô ta sao có thể so với chị? Xách giày cho chị còn không xứng.”
Trước đây, tôi nể cô ta còn nhỏ tuổi nên không so đo. Nhưng bây giờ, tôi và Ôn gia không còn liên quan.
Cô ta dám khiêu khích tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí.
Tôi quay sang nhân viên cửa hàng: “Gọi giám đốc ra đây.”
Ôn Kiều Kiều cười khẩy: “Có người vừa nghèo vừa ảo tưởng nặng quá rồi. Cô nghĩ gọi giám đốc ra thì có thể mua được vài thứ sao?”
Nhân viên cửa hàng nhìn tôi do dự, nhưng vẫn làm theo yêu cầu.
Tôi lấy ra tấm thẻ đen anh cả đưa và một tấm danh thiếp, đặt trước mặt giám đốc.
Ngay lập tức, giám đốc cửa hàng đứng thẳng người, thái độ cung kính: “Tiểu thư, cô cần gì ạ?”
Tôi lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đuổi đi đi.”
Còn chưa kịp phản ứng, Trần Lâm và Ôn Kiều Kiều đã bị đội bảo vệ vây quanh.
Trần Lâm sững sờ nhìn giám đốc, tức giận quát: “Mấy người có ý gì? Tôi là khách VIP! Sao không đuổi đám quê mùa này đi, mà lại đuổi chúng tôi?”
Giám đốc cửa hàng mỉm cười lịch sự:
“Xin lỗi Trần tiểu thư, Mạnh tiểu thư là khách hàng cấp cao nhất của cửa hàng chúng tôi. Cô ấy có quyền yêu cầu thanh trừng. Mời các cô rời đi, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.”
Ôn Kiều Kiều định làm ầm lên, nhưng vừa thấy bảo vệ cao to hùng hổ, liền hoảng sợ tháo chạy.
Ôn Cẩn Thành cũng chưa từng mất mặt như thế, hắn chẳng muốn bị làm trò cười thêm nữa nên kéo Trần Lâm rời đi.
Khi đi ngang qua tôi, hắn dừng bước, nhìn tôi một cái đầy phức tạp.
Anh sáu lập tức tiến lên, khoác vai tôi, cười nói: “Tiểu Thất, em thích cửa hàng này không? Nếu thích, anh mua luôn cho em.”
Tôi thản nhiên đáp: “Chỉ là có chút mùi khó chịu.”
Anh sáu lập tức hiểu ý, quay sang nhân viên cửa hàng: “Những chiếc túi vừa bị đụng vào, tất cả đem cắt nát rồi vứt đi.”
Tôi bổ sung: “Nhớ cắt nhỏ chút, có vài loại súc sinh thích bới thùng rác nhặt đồ cũ của người khác.”
Nhìn sắc mặt xanh mét của Trần Lâm và Ôn Cẩn Thành khi bị đuổi ra ngoài, lòng tôi hả hê vô cùng.
Cặp đôi tra nam tiện nữ, ngày tàn của các người vẫn còn ở phía sau. Cứ chờ xem.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com