Chương 3
9
Còn nửa tiếng nữa mới đến lúc buổi tiệc chính thức bắt đầu. Trong nhà quá ồn ào, tôi ra hồ nước hít thở chút không khí.
Không ngờ, ở đây tôi lại tình cờ gặp Ôn Cẩn Thành.
Hắn đứng đó, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng không nói lời nào.
Giữa tôi và hắn, đã chẳng còn gì để liên quan.
Tôi quay người định đi, nhưng hắn đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Em… sống tốt chứ?”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy chấp nhất của hắn.
“Nếu thiếu tiền, tôi có thể giúp. Không cần phải làm những chuyện như thế này.”
Tôi bật cười, hỏi lại: “Những chuyện như thế này? Là chuyện gì?”
Ôn Cẩn Thành có chút do dự, rồi hạ giọng nói: “Lâm Lâm bảo rằng cô ấy vừa thấy em đi cùng một ông già. Nếu có khó khăn, tôi có thể giúp em. Đừng hạ thấp bản thân như vậy.”
Ông già?
Tôi suy nghĩ một lát mới hiểu ra, chắc hắn đang nói đến lão quản gia của nhà tôi.
Ông đã làm việc ở Mạnh gia nhiều năm, coi tôi như con gái ruột, lúc nào cũng quan tâm chăm sóc tôi.
Không ngờ bị Trần Lâm nhìn thấy, lại xuyên tạc thành tôi được một lão già bao nuôi. Buồn cười thật.
Tôi cũng chẳng buồn giải thích, cứ để hắn nghĩ vậy đi.
“Một người yêu cũ đủ tư cách, lẽ ra nên coi nhau như người xa lạ. Tôi ở bên ai, liên quan gì đến anh?”
Mặt Ôn Cẩn Thành trầm xuống: “Em thật sự không biết tốt xấu! Tôi chỉ đang quan tâm em thôi!”
Tôi lạnh lùng cười: “Cảm ơn, không cần.”
Có lẽ thái độ lạnh nhạt của tôi làm hắn tức giận, hắn gằn giọng: “Mạnh Hân, tôi đã nhìn lầm em. Hóa ra em chỉ là loại đàn bà hám danh hám lợi. Em đáng bị như ngày hôm nay.”
Hắn nghĩ tôi không hiểu tâm lý của hắn sao?
Tôi đã từng yêu hắn, từng chạy theo hắn không màng tất cả, từng xem lời hắn nói như thánh chỉ.
Giờ đây, tôi dứt khoát rời đi, người như hắn không thể chấp nhận được chuyện đó.
Hắn muốn chứng minh rằng sau khi rời xa hắn, tôi sẽ sống khổ sở, phải dựa vào hắn mà sống.
Nhưng đáng tiếc, hắn không có cơ hội đó.
Bây giờ tôi đã quay về Mạnh gia, một kẻ như hắn thậm chí không xứng xách giày cho tôi.
Tôi hất tay hắn ra, sải bước rời đi.
10
Vừa bước vào nhà, tôi liền đụng phải anh sáu.
Nhìn cái vẻ mặt hí hửng của anh ấy, chắc chắn đã nhìn thấy hết chuyện vừa rồi.
Anh sáu cười tủm tỉm tiến lại gần: “Tiểu Thất, anh hai có nhiều mối quan hệ, để anh ấy tìm một thầy phong thủy xem cho em nhé. Anh cứ cảm giác Ôn gia đã bỏ bùa em, nếu không sao em có thể thích cái thằng ngu đó?”
Tôi bật cười.
Không phải do bị bỏ bùa, là do tôi tự mình mắt mù.
Năm năm trước, tôi từ nước ngoài về nước. Tại sân bay, tôi vô tình thấy Ôn Cẩn Thành và Trần Lâm chia tay.
Chàng trai năm ấy, đôi mắt đỏ hoe, đau khổ cầu xin Trần Lâm đừng rời đi.
Gương mặt hắn lúc đó đầy kiên cường và cố chấp, khiến tôi không thể rời mắt.
Từ nhỏ, tôi luôn ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ – chỉ cần một ánh mắt, là bên nhau cả đời.
Tôi cũng hy vọng tìm được một người chỉ yêu mình tôi.
Tôi nghĩ, người đó có thể là Ôn Cẩn Thành.
Vì vậy, tôi lén lút điều tra hắn suốt nửa năm.
Sau khi Trần Lâm rời đi, hắn không hề sa sút, mà vẫn cố gắng tiếp quản sản nghiệp Ôn gia.
Tôi bị sự cố chấp ấy thu hút, bất chấp sự phản đối của mọi người, kiên quyết gả vào Ôn gia.
Ba năm chịu đủ đau khổ, tôi mới hiểu rằng trong lòng hắn, chưa bao giờ có tôi.
Tôi cười khổ, nhìn anh sáu: “Coi như em bị mù đi.”
Anh sáu xoa đầu tôi đầy thương xót: “Đi thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi. Đến lượt công chúa nhỏ của chúng ta lên sân khấu rồi.”
Tôi theo anh bước vào hội trường, vừa hay trông thấy Trần Lâm giữa đám đông.
Cô ta cũng nhìn thấy tôi. Không những vậy, còn cố tình tiến lại gần, ánh mắt mờ ám liếc nhìn anh sáu bên cạnh tôi.
“Mạnh Hân, không ngờ thủ đoạn của cô cũng giỏi thật đấy. Mới nãy còn dính lấy lão già kia, giờ lại bám lấy một người khác. Anh đẹp trai bên cạnh có biết cô vừa thân mật với một ông già không?”
Anh sáu nhướng mày nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi cười bất đắc dĩ: “Cô ta đang nói đến chú Mạnh đấy.”
Anh sáu lập tức hiểu ra, bật cười ha hả: “Tiểu Thất, lần sau nếu có gặp riêng lão già đó, nhớ dẫn anh theo. Anh cũng thích lão lắm.”
Từ nhỏ, tôi và anh sáu đều rất thích quấn lấy lão quản gia. Trong nhà, hai chúng tôi là người được ông thương yêu nhất.
Trần Lâm trợn tròn mắt, như thể không thể tin được chuyện này.
Nhưng tôi biết, điều khiến cô ta kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.
Chờ xem.
11
Trên sân khấu.
Là một siêu sao hàng đầu với kinh nghiệm sân khấu dày dặn, anh năm đảm nhận vai trò MC của buổi tiệc.
Hắn cầm micro, vẻ ngoài điển trai đầy cuốn hút, khiến không biết bao nhiêu cô gái dưới sân khấu phải thổn thức.
“Hôm nay, cảm ơn mọi người đã đến với biệt thự của chúng tôi. Xin cho phép tôi long trọng giới thiệu… tiểu công chúa của Mạnh gia – em gái tôi, Mạnh Tử Hân.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Trần Lâm, ra hiệu cho cô ta nhường đường.
Cô ta quay đầu lại, trừng mắt khó chịu: “Giục tôi cũng vô ích. Với cái bộ dạng như cô, Mạnh gia tiểu thư còn chẳng thèm liếc mắt đến đâu.”
Tôi mỉm cười, trong lòng cười thầm.
Muốn nhìn thấy tôi? Không cần ai khác, chỉ cần cô tự lấy gương ra soi là được rồi.
Vài giây sau, Trần Lâm mới nhận ra bầu không khí khác lạ.
Xung quanh, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Ngay sau đó, vệ sĩ của Mạnh gia bước đến kéo cô ta sang một bên.
Nhưng các anh trai tôi không ra lệnh đuổi cô ta đi.
Có một số chuyện, phải tự mình chứng kiến mới thấy đau đớn nhất.
Tôi chậm rãi bước lên, sáu người anh đứng thành hai hàng như những kỵ sĩ hộ tống tôi.
Ánh đèn sân khấu theo sát tôi, cho đến khi tôi đứng ngay chính giữa.
Tôi liếc xuống dưới khán đài, vừa hay bắt gặp gương mặt đầy kinh ngạc của cha con nhà họ Trần cùng Ôn Cẩn Thành.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tôi chính là Mạnh Tử Hân – thiên kim tiểu thư của Mạnh gia.
Năm đó, khi rời khỏi Mạnh gia, tôi và anh cả đã thỏa thuận giữ kín thân phận, tránh để người ngoài lợi dụng.
Vì thế, tôi đổi tên thành Mạnh Hân.
Thực chất, tên thật của tôi là Mạnh Tử Hân, cùng chung chữ “Tử” trong tên với sáu anh trai.
Ba mẹ yêu thương tôi, chưa bao giờ đối xử bất công.
Tôi cầm micro, nhìn xuống dưới sân khấu, giọng nói bình tĩnh nhưng lại như một cái tát trời giáng vào mặt ai đó.
“Cảm ơn mọi người đã dành cho tôi sự yêu mến. Tôi nghe nói, chỉ cần được trò chuyện với tôi đã là một vinh hạnh lớn lao. Thật không ngờ, tôi lại được đánh giá cao như vậy.”
Sắc mặt Trần lão gia lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta một mực ép con gái phải kết thân với thiên kim nhà giàu, nhưng không ngờ rằng, người mà ông ta từng khinh thường nhất lại chính là con gái út của Mạnh gia.
Sau màn giới thiệu đơn giản, sáu anh trai tôi lập tức vây quanh, không cho tôi cơ hội tiếp xúc với người lạ.
Bọn họ chỉ muốn công khai danh phận của tôi, để không ai dám bắt nạt tôi nữa.
Có sáu người anh quyền lực hậu thuẫn, dù tôi có đi ngang dọc khắp thành phố này, cũng chẳng ai dám nói một lời.
Vừa bước xuống sân khấu, Ôn Cẩn Thành liền chạy theo tôi.
Nhưng chưa kịp đến gần, hắn đã bị vệ sĩ ngăn lại.
Hắn tức giận đẩy vệ sĩ ra: “Các người cản tôi làm gì? Tôi muốn gặp Mạnh Hân!”
Vệ sĩ lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu thậm chí còn có chút khinh thường: “Xin lỗi, nếu muốn gặp Mạnh tiểu thư, vui lòng để lại danh thiếp và xếp hàng chờ xét duyệt. Nếu được thông qua, chúng tôi sẽ thông báo lịch hẹn sau.”
Tôi đứng trong thang máy trong suốt, nhìn xuống gương mặt bàng hoàng của Ôn Cẩn Thành, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Trước đây anh hờ hững với tôi, giờ lại trèo cao không nổi.
12
Vừa mới thức dậy, lão quản gia đã vội vã bước vào phòng tôi.
“Tiểu thư, có người gây rối ở cổng. Cô có muốn ra xem không?”
Mấy anh trai đều đi làm, tôi lại đang rảnh rỗi. Không tôi đi thì ai đi?
“Đi thôi, xem có chuyện gì.”
Lão quản gia vừa nghe xong, lập tức dẫn theo hai vệ sĩ, còn dắt theo hai con chó becgie Đức to lớn theo sát tôi, khí thế hừng hực đi ra cổng.
Từ xa, tôi đã nghe thấy giọng chói tai quen thuộc: “Tránh ra ngay! Tôi muốn gặp con dâu của tôi!”
Tôi bước đến, liền thấy mẹ chồng cũ đang giằng co với bảo vệ, bên cạnh là cô em chồng đáng ghét – Ôn Kiều Kiều.
Vừa nhìn thấy tôi, bà ta lập tức nở nụ cười, chạy đến trước mặt tôi: “Hân Hân, cuối cùng cũng gặp được con rồi! Đám người này không biết điều, không biết ta là mẹ chồng con, lại còn dám chặn ta ngoài cửa! Mau sa thải hết bọn họ đi, ta không muốn thấy bọn họ nữa!”
Tôi cười lạnh.
Đại Thanh diệt vong đã bao năm rồi, bà ta còn tưởng đây là thời phong kiến sao?
Tôi nhướng mày, chậm rãi lên tiếng: “Diêu Thủy Tiên, bà quên rồi sao? Tôi và con trai bà đã ly hôn. Lấy tư cách gì mà tự nhận là mẹ tôi?”
Ôn Kiều Kiều bĩu môi, khó chịu nói: “Chị dâu, ly hôn rồi thì có thể tái hôn mà. Mẹ đã nói, chỉ cần chị quay về, chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với chị.”
Tôi cười lạnh.
Lần đầu tiên trong ba năm qua, con bé này gọi tôi là ‘chị dâu’.
Trước đây, nó luôn gọi tôi là “con nhà quê”, “đồ nghèo hèn”, chưa từng có chút tôn trọng nào.
Tôi khoanh tay, giọng điệu đầy mỉa mai: “Ôn Kiều Kiều, cô đừng quên lời mình nói. Lúc trước cô đã bảo rằng nếu Mạnh Tử Thịnh là người nhà tôi, cô sẽ chặt đầu làm bô tiểu cho tôi. Tôi tuy không cần, nhưng hai con chó nhà tôi lại rất hứng thú.”
Vừa nghe thấy vậy, Ôn Kiều Kiều sợ đến tái mặt, định xông lên cãi.
Nhưng hai con becgie Đức bên cạnh tôi lập tức gầm gừ, nhe răng dữ tợn.
Cô ta hoảng hốt lùi lại, trốn sau lưng mẹ mình.
Diêu Thủy Tiên tức giận, chỉ vào mặt tôi chửi rủa: “Đồ đàn bà vô ơn! Có chút tiền liền bắt đầu ra vẻ! Đúng là đồ lòng lang dạ sói, uổng công tôi đối xử tốt với cô như vậy!”
Tôi bật cười.
Bà ta không biết xấu hổ thật đấy.
Chẳng lẽ nghĩ rằng nói như vậy, những người xung quanh sẽ thay đổi cách nhìn về tôi sao?
Tôi liếc nhìn lão quản gia.
Hiểu ý, ông ấy lập tức tháo dây xích hai con becgie Đức.
Ngay lập tức, hai con chó lao thẳng về phía Diêu Thủy Tiên và Ôn Kiều Kiều.
Hai mẹ con sợ đến xanh mặt, co giò chạy thục mạng.
Hai con becgie không vồ lấy họ ngay mà cứ chạy theo như đang đùa giỡn, khiến họ chạy mãi không dám dừng.
Ôn Kiều Kiều vấp ngã mấy lần, còn Diêu Thủy Tiên thì chật vật đến mức té xuống cống thoát nước.
Nếu không phải lão quản gia lo lắng bà ta chết ở đây làm ảnh hưởng phong thủy Mạnh gia, chắc giờ này bà ta vẫn còn ngâm mình dưới cống rồi.
Nhìn hai mẹ con Ôn gia thảm hại đến mức này, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.
Nếu không sợ cười nhiều quá đau bụng, tôi còn muốn đứng xem thêm một lúc nữa.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com