Chương 6
23
Lúc nãy mọi người quá hỗn loạn, Kiều Kiều bị dọa khóc.
Tôi kéo em ấy vào trong nhà.
“Chu Diên Diên, đồ sao chổi! Không được động vào Kiều Kiều!”
Mẹ tôi la lên, lao đến giật lấy Kiều Kiều từ tay tôi.
Bà xô mạnh, khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Đầu tôi choáng váng, không thể đứng dậy ngay.
Cô Thúy hoảng hốt ôm lấy tôi, trong khi dượng định xông lên xử lý mẹ tôi.
Tôi lắc lắc đầu, dần dần tỉnh táo lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ, nhìn vẻ mặt giận dữ của bà.
Vẫn là khuôn mặt mà tôi vô cùng khiếp sợ.
Hai năm trôi qua, bà vẫn như một cơn ác mộng không thể xua đi.
“Đồ khỉ chết tiệt! Vừa đen vừa xấu, cút ngay!”
“Mày nhìn lại cái bộ dạng của mình đi! Sao tao lại sinh ra thứ như mày chứ?!”
“Sao chổi! Sao chổi! Mày đã khiến nhà tao nghèo rớt mùng tơi!”
Những lời này đã khắc sâu vào tâm trí tôi từ nhỏ, đến tận bây giờ vẫn không dừng lại.
Hai tuổi, bốn tuổi, sáu tuổi, tám tuổi…
Bao giờ những lời đó mới dừng lại đây?
Tôi nhìn mẹ, bình tĩnh nói: “Mẹ, con đã hiểu ra một chuyện.”
Mẹ tôi khựng lại, nhíu mày nhìn tôi.
Tất cả họ hàng đều im lặng, ngạc nhiên nhìn tôi.
Nhìn một đứa trẻ nhỏ tuổi như tôi.
Tôi nói: “Mẹ, con không phải là sao chổi. Con là phúc tinh.”
Mẹ tôi phì cười, giễu cợt: “Mày nói cái gì vậy? Do con đàn bà Văn Thúy kia dạy mày hả? Ha ha ha, nực cười thật!”
Tôi lắc đầu: “Không phải. Con tự hiểu ra.”
Tôi đứng dậy khỏi vòng tay cô Thúy, đi về phía mẹ.
Dáng người nhỏ bé của tôi, vậy mà lại cao hơn bà đang ngồi xổm.
“Mẹ, chính con đã cầu chúc cho mẹ và bố ngày càng giàu có. Chính con đã cầu chúc cho anh trai đỗ vào Bắc Đại. Ngay vào ngày em gái con chào đời.”
Tôi nhìn anh trai.
Anh cũng nhìn tôi, lồng ngực phập phồng, môi run run.
“Anh, cái bánh mì mà anh đưa cho em không ngon chút nào. Nhưng em vẫn cắm cây tăm vào đó và ước nguyện. Cuối cùng, bố mẹ và anh đều đạt được mong muốn của mình.”
Tôi nói ra những điều đã chôn giấu rất lâu trong lòng. Giọng nói của tôi còn non nớt, nhưng nỗi uất ức tích tụ trong tôi lại nặng nề vô cùng.
Tôi là phúc tinh, không phải sao chổi.
Anh trai rơi nước mắt: “Anh biết… Anh đã tìm thấy nhật ký của em trong nhà kho. Em viết hết vào đó. Anh xin lỗi, Diên Diên.”
Anh nói xong, quay đầu rời đi, không ngoảnh lại.
Họ hàng bốn phía nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Bố mẹ tôi biến sắc, nét mặt liên tục thay đổi.
Dượng bước đến, xoa đầu tôi, rồi bế tôi lên.
Ông nhìn khắp họ hàng, nói rõ ràng:
“Diên Diên thực sự là phúc tinh. Các người có biết không? Ngày đầu tiên chúng tôi nhận nuôi con bé, tôi đã trúng ngay năm vạn tệ. Khi tôi cần tiền để mua trạm giao hàng, Diên Diên lại giúp tôi trúng mười vạn tệ.”
“Mỗi ngày con bé đều cầu chúc cho tôi kiếm được nhiều tiền. Nhờ vậy mà chúng tôi càng ngày càng phát đạt. Đúng rồi, nhờ phúc của Diên Diên, vợ tôi cũng đã mang thai.”
Dượng tự hào, vui sướng, ánh mắt sáng rực.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cô Thúy: “A Thúy có bầu rồi sao? Sao không nói sớm?”
Cô Thúy cười, cởi áo khoác, để lộ chiếc bụng đã nhô lên rõ ràng.
“Đúng vậy, định sinh xong mới báo tin mừng.”
Bà đưa tay lau nước mắt, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Chúng tôi thực sự biết ơn Diên Diên. Nếu không có con bé, có lẽ bây giờ chúng tôi vẫn còn đang ở nhà thuê, làm công việc vất vả từng ngày.”
“Vậy nên, để đền đáp Diên Diên, chúng tôi đã ghi tên con bé vào sổ đỏ căn nhà này. Căn nhà này là chúng tôi mua cho con bé.”
Lời này vừa nói ra, cả đám người bàng hoàng.
Ngay cả tôi cũng sững sờ.
Mẹ tôi không tin nổi, gào lên: “Hai người mua nhà cho nó? Cho con sao chổi đó?”
Dượng lạnh lùng cười: “Không cho con bé thì cho ai? Diên Diên là con gái ruột của tôi! Không chỉ căn nhà này, mà cả tài sản sau này tôi cũng sẽ chia một nửa cho con bé!”
“Tôi chỉ là một lão giao hàng thô lỗ, tôi chỉ biết nói về tiền. Từ giờ trở đi, dù tôi kiếm bao nhiêu triệu, bao nhiêu chục triệu, một nửa đều là của Diên Diên!”
Dượng nói những lời này trước mặt tất cả họ hàng, như để họ làm chứng cho lời hứa của mình.
Mọi người ồ lên.
“A Quân đúng là đàn ông đích thực! Quá tuyệt vời!”
Họ hàng nhao nhao tán thưởng.
Bố mẹ tôi mặt trắng bệch, vẻ mặt suy sụp, không nói nổi một câu.
Mọi người đều nhìn họ, dường như chờ xem họ còn có thể giở trò gì nữa.
Bố tôi không chịu nổi nhục nhã, cuối cùng quay lưng kéo mẹ tôi rời đi. Mẹ tôi vẫn ôm Kiều Kiều trong tay, đôi mắt mơ hồ, trống rỗng, không còn vẻ điên cuồng như trước.
Bà nhìn tôi rất lâu.
Tôi nép sâu vào vòng tay dượng, cho đến khi bố mẹ tôi lặng lẽ rời đi trong nhục nhã.
24
Chuyện hôm đó gây ra chấn động lớn trong gia đình.
Tôi bỗng nhiên trở thành “phúc tinh” mà ai cũng ngưỡng mộ.
Tôi còn nhận được mấy chục phong bao lì xì từ họ hàng.
Ai cũng nói năm trước quên mừng tuổi tôi, nên năm nay phải bù lại.
Dượng cầm xấp phong bao, vừa đếm vừa cười khẩy: “Đúng là một lũ thực dụng. Giờ mới biết tặng lì xì cho con bé.”
Ông quyết định giữ làm tiền tiêu vặt cho tôi. Nhưng cô Thúy có vẻ không vui, trông bà hơi mệt mỏi.
Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ thở dài.
Bởi vì sau hôm nay, bà và bố mẹ tôi xem như đã hoàn toàn cắt đứt.
Từ nay về sau, không còn quan hệ gì nữa.
Có lẽ chính vì cắt đứt với họ, gia đình tôi không còn gặp phải chuyện xui xẻo nào nữa.
Mỗi ngày đều tốt hơn ngày trước.
Mùa hè năm sau, em gái tôi chào đời.
Đây là đứa con đầu tiên của dượng và cô Thúy, được đặt tên là Giang Lạc Lạc .
Thật bất ngờ, em gái tôi giống hệt tôi lúc nhỏ. Da ngăm ngăm, gầy nhom, mắt nhỏ, lúc nào cũng lim dim ngủ.
Tôi rất thương em.
Dù tôi mới chín tuổi, nhưng tôi muốn làm một người chị có trách nhiệm.
Dượng và cô Thúy lại thấy thương tôi.
Họ cười trêu tôi: “Con lo cho em làm gì? Nhà mình có bảo mẫu chăm sóc rồi mà.”
Tôi thật thà đáp: “Em còn nhỏ, con không yên tâm.”
“Hồi nhỏ con cũng nhỏ thế này, nhưng đâu có ai lo lắng cho con. Giờ em còn nhỏ, con không yên tâm.”
Dượng và cô Thúy nhìn nhau, sau đó ôm chặt lấy tôi.
25
Khi em gái tôi lên ba tuổi, em không còn đen nhẻm nữa, mắt cũng to hơn, trở nên xinh đẹp hơn.
Còn tôi bước vào cấp hai, tròn mười hai tuổi.
Cuối năm ấy, tôi chính thức bước vào giai đoạn dậy thì.
Cao 1m65, da trắng, tóc đen dài như suối, thêm vào đó là phong cách ăn mặc của một tiểu thư nhà giàu, tôi trông chẳng khác nào một nàng công chúa nhỏ.
Cô Thúy mỗi lần nhìn tôi đều không kìm được mà khen ngợi: “Câu thơ đó nói sao nhỉ? ‘Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân’.”
{*Ngàn năm không có vẻ đẹp nào sánh bằng, người khiến lòng vui vẻ chính là mỹ nhân.}
Tôi cười lăn cười bò.
Cô Thúy mới học hết tiểu học, nhưng rất thích đọc sách, mấy năm nay cứ mày mò học văn chương, thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu đầy chất thơ làm mọi người bật cười.
Tôi cũng học theo bà, đáp lại: “Con cũng biết một câu: ‘Người đời thấy sinh con trai con gái là tốt, đâu biết rằng con cái khiến cha mẹ chóng già’.”
Cô Thúy hiểu ngay ý nghĩa câu thơ, không nhịn được mà ôm chặt tôi, vuốt tóc: “Con bé ngốc…”
Sinh nhật năm nay, dượng mở cho tôi một tài khoản ngân hàng, chuyên dùng cho tôi.
Ông vẫn hào sảng như trước: “Diên Diên, con đã lớn rồi. Từ giờ, bố mẹ sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền cho con. Mỗi tháng bỏ vào ba vạn, cho đến khi con tốt nghiệp đại học. Số tiền này con có thể tiêu xài thoải mái.”
Hiện tại, dượng sở hữu bảy trạm giao hàng, còn đầu tư vào hai nhà hàng và một trung tâm spa cao cấp.
Mỗi năm kiếm được năm, sáu triệu tệ.
Tôi nhận thẻ ngân hàng, chính thức trở thành một “người lớn nhỏ”.
Năm nay, tôi cũng lần đầu tiên nghe tin tức về bố mẹ sau bao năm không liên lạc.
Một người họ hàng xa vô tình kể lại với cô Thúy:
“Anh trai em lại sinh thêm một đứa con trai. Vì mấy năm trước Truyền Phong bỏ nhà đi biệt tích, không liên lạc, nên anh chị ấy sốt ruột quá, đành sinh thêm con trai. Giờ Kiều Kiều đã thành chị rồi.”
Cô Thúy cảm thán: “Anh chị ấy đã nghèo vậy mà vẫn sinh sao?”
Dượng bĩu môi: “Cố sinh bằng được một đứa con trai, để thừa kế căn nhà nát kia chắc?”
Cô Thúy thở dài: “Nhà nát đâu mà thừa kế, họ đã bán nó rồi. Bây giờ chuyển về khu cũ thuê nhà mà ở, ngay khu nhà trước kia của chúng ta.”
Dượng giơ ngón tay cái lên, châm chọc: “Đỉnh thật!”
Tôi im lặng nghe, không nói gì.
26
Năm lớp chín, trường tôi tổ chức cho học sinh đi thăm viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão nằm ngay bên cạnh khu phố cũ.
Đứng trước cổng viện, tôi có thể nhìn thấy cả một dãy nhà cũ kỹ kéo dài.
Chúng tôi mặc đồng phục chỉnh tề, quần áo gọn gàng, từ xa đã thấy mấy đứa trẻ rách rưới, lấm lem đứng nhìn chằm chằm.
Trong số đó, một bé gái khoảng bảy tám tuổi mặc bộ đồ rộng thùng thình, cõng theo một đứa trẻ hai tuổi sau lưng, tò mò quan sát chúng tôi.
Tôi nhìn kỹ bé gái, ánh mắt có gì đó quen thuộc đến lạ.
Mắt em to, môi nhỏ, nhưng làn da khô ráp, nứt nẻ, hai má đỏ au vì thời tiết, khiến khuôn mặt trở nên kém sắc.
Trong khi đó, cậu bé trên lưng em lại trắng trẻo, bụ bẫm, sạch sẽ, rõ ràng được chăm sóc rất tốt.
Tôi chạy đến gần.
Bé gái giật mình, vô thức lùi lại vài bước.
Tôi hỏi nhẹ nhàng: “Em tên gì?”
Em ấp úng, giọng khàn khàn: “Em… em tên Chu Kiều Kiều…”
Chu Kiều Kiều.
Tim tôi như siết chặt lại.
Kiều Kiều.
Em gái tôi.
Người từng là đứa trẻ xinh đẹp nhất.
Em bây giờ đã tám tuổi, còn cậu bé kia hai tuổi.
Nhưng hai đứa trông như không cùng một gia đình.
Kiều Kiều bây giờ… xấu xí, gầy gò.
Còn đứa em trai kia lại trắng trẻo, dễ thương.
Tôi há miệng, nhưng không thốt ra nổi một câu.
Tôi hiểu rồi.
Kiều Kiều không còn là phúc tinh nữa.
Em ấy đã trở thành tôi của ngày trước—gầy gò, ốm yếu, xấu xí.
Còn đứa em trai kia, là phúc tinh mới.
Tôi móc hai trăm tệ trong balo, đưa cho Kiều Kiều.
Em vừa mừng vừa sợ, nhưng không dám nhận.
Tôi nhẹ giọng: “Môi em nứt hết rồi, đi mua chút nước uống đi.”
Tôi nhét tiền vào tay em.
Cuối cùng, Kiều Kiều rón rén nhận lấy, cúi gập người cảm ơn, sau đó chạy vội vào con hẻm nhỏ.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com