Chương 7
27
Sau khi về nhà, tôi ủ rũ cả buổi, trong đầu vẫn nghĩ về Kiều Kiều.
Cô Thúy lập tức nhận ra tâm trạng tôi không ổn, liền hỏi có chuyện gì.
Tôi ấp úng không nói.
Lúc đó, dượng đưa em gái Lạc Lạc về nhà, cũng hỏi tôi bị sao.
Lạc Lạc dang tay chạy nhào vào lòng tôi, cười tíu tít: “Chị ơi chị ơi! Hôm nay ở mẫu giáo có bạn trai nói thích em đấy!”
Tôi véo má em: “Lạc Lạc xinh thế này, đương nhiên là có người thích rồi.”
Lúc này, tôi cảm giác như mình đã trưởng thành.
Sau bữa cơm, tôi kể chuyện về Kiều Kiều cho dượng và cô Thúy nghe.
Cả hai đều thở dài.
Cô Thúy tốt bụng, đề nghị: “Hay là chúng ta nhận nuôi Kiều Kiều luôn đi? Dù sao nhà mình cũng chẳng thiếu tiền.”
Dượng hỏi ý kiến tôi.
Tôi gật đầu ngay lập tức.
Sau đó, dượng hỏi cả Lạc Lạc.
Lạc Lạc ngơ ngác một lúc rồi reo lên: “Thêm một chị gái hả? Hay quá hay quá!”
Hôm sau, dượng và cô Thúy đến tìm bố mẹ tôi.
Đến tận chiều tối mới về.
Phía sau họ, có một bóng dáng bé nhỏ, rụt rè bước theo.
Là Kiều Kiều.
Em bối rối đến mức mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, không dám nhìn ai.
Trông em y hệt tôi năm xưa.
Tôi chạy đến ôm em, không hiểu sao nước mắt lại trào ra.
Dượng trầm giọng nói: “Bố mẹ con bé đòi tám mươi tám vạn, một xu cũng không bớt.”
Cô Thúy nhéo dượng một cái, sau đó kéo tôi sang một bên, nhẹ giọng nói: “Tiền không quan trọng. Lúc đầu, chúng ta còn định nhận nuôi cả Tiểu Tuấn, nhưng bố mẹ nó nhất quyết không đồng ý. Họ chỉ muốn có con trai để nương tựa lúc tuổi già thôi… Đáng thương cho thằng bé.”
Đúng vậy.
Tiểu Tuấn cũng rất đáng thương.
Nó đã trở thành phúc tinh cuối cùng trong gia đình ấy.
28
Sau khi Kiều Kiều gia nhập gia đình tôi, em ấy mất một khoảng thời gian dài để thích nghi.
Em trưởng thành hơn tôi, hiểu chuyện hơn tôi, nên luôn cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói, từng hành động.
Em vẫn nghĩ mình là sao chổi.
Có lần, em khóc nức nở, nói rằng “vì có con nên bố mẹ mới phá sản, con sợ làm liên lụy đến dượng và cô.”
Cô Thúy nghe xong liền khóc theo.
Dượng phất tay mạnh mẽ: “Sao chổi cái gì? Nhà này không có sao chổi! Con và Diên Diên đều là phúc tinh của bố!”
Lời dượng nhanh chóng ứng nghiệm.
Khoản đầu tư mới nhất của ông thu về tận tám triệu tệ.
Dượng cười sảng khoái, cố tình nói lớn để Kiều Kiều nghe thấy: “Lần trước Diên Diên đến, bố tay trắng dựng nghiệp. Lần này Kiều Kiều đến, bố lại càng phát đạt hơn!”
Kiều Kiều giả vờ dán mắt vào sách, nhưng tôi thấy rõ tai em ấy đang vểnh lên.
Và cuối cùng, em mỉm cười.
Tôi cũng cười theo.
Chúng tôi ngày càng thân thiết.
Mỗi tối, cùng ngủ chung giường, cùng trò chuyện về trường lớp. Bàn về cậu bạn nào đẹp trai nhất, về bạn gái nào có mái tóc xinh nhất.
Kiều Kiều không còn khóc nữa.
Cho đến năm tôi học lớp 12, tôi nhận được tin bố tôi vào tù vì uống rượu gây thương tích.
Cô Thúy nói rằng, sau khi bố mẹ tôi cầm tám mươi tám vạn từ dượng, họ ăn chơi hoang phí, chẳng hề tiết kiệm.
Họ mắc đủ thói xấu, tiêu sạch tiền, mất tinh thần, cuối cùng bố tôi vào tù, còn mẹ tôi ngày ngày đi làm công vất vả, sống vất vưởng qua ngày.
Em trai tôi, Tiểu Tuấn, bị bà ngoại đưa về quê nuôi.
Có lẽ nó sẽ sống một cuộc đời bình thường và đầy khó nhọc ở đó.
Kiều Kiều đã khóc rất lâu, nhưng không nói gì.
Tôi ôm em vào lòng, cũng không nói gì.
Năm Kiều Kiều vào cấp hai, tôi thi đỗ Đại học Bắc Đại
Vinh quang, như anh trai tôi ngày trước.
Dượng mở tiệc lớn để chúc mừng tôi.
Cô Thúy còn mời cả mẹ tôi, nhưng bà không đến.
Thậm chí, cô còn chẳng tìm được bà ấy ở đâu.
Nhưng anh trai tôi lại bất ngờ liên lạc về. Anh nghe tin tôi đỗ Bắc Đại, nên đặc biệt gửi quà về cho tôi.
Cô Thúy cảm thán: “Bây giờ anh con sống chật vật lắm, vừa làm công vừa viết lách kiếm tiền. Nó tự nhận mình là chuột cống dưới cống rãnh, cả đời không xứng đáng được thấy ánh sáng.”
Bà đưa gói quà cho tôi.
Tôi mở ra, thấy bên trong là cuốn nhật ký cũ của tôi cùng với một xấp tiền trong phong bao đỏ.
Trên bao lì xì, anh viết:
[Anh muốn tặng em một chiếc bánh sinh nhật. Nhưng anh ở rất xa, không thể mua bánh cho em được. Em tự mua nhé, đây là tiền bánh sinh nhật của mười tám năm.]
Tôi vuốt ve xấp tiền nhàu nhĩ, chợt nhớ lại năm tôi sáu tuổi.
Ngày ấy, chỉ có anh nhớ sinh nhật tôi.
Nhưng thứ anh có thể cho tôi chỉ là một chiếc bánh mì khô khốc, khó nuốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
29
Sau bữa tiệc mừng đỗ đại học, dượng muốn đưa tôi đi mua một chiếc laptop mới để mang theo khi vào trường.
Tôi ngồi vào chiếc Maybach của dượng.
Ông trêu chọc: “Tiểu thư Diên Diên, tôi làm tài xế cho cô, cô không chê chứ?”
Tôi chắp tay giả vờ cầu nguyện: “Không chê đâu ạ! Con còn chúc dượng kiếm thật nhiều tiền nữa kìa. Amen!”
Dượng phì cười, khởi động xe, đưa tôi đi mua máy tính.
Nhưng giữa đường, một sự việc bất ngờ xảy ra.
Dượng đột ngột phanh gấp, nhưng vẫn không kịp tránh một người phụ nữ lao ra trước đầu xe.
“Rầm!”
Người phụ nữ ấy ngã xuống, sau đó ôm đầu xe gào khóc: “Đau quá! Cứu mạng! Ôi trời ơi, có người đâm tôi! Có ai không!”
Dượng đen mặt: “Chết tiệt, gặp phải kẻ lừa đảo rồi!”
Ông bực bội xuống xe.
Tôi thấy chuyện lạ, nên cũng bước xuống xem.
Người phụ nữ tiếp tục lăn lộn, đập tay lên mui xe, khóc lóc om sòm: “Ôi đau quá! Ông ấy đánh tôi! Đâm người ta rồi còn doạ đánh tôi!”
Dượng một tay kéo bà ta lên, quát lớn: “Bà giở trò bịp bợm với ai đấy hả?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên định hét to hơn.
Nhưng tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng.
Dượng cũng đứng sững tại chỗ.
Bởi vì…
Đó là mẹ tôi.
Ba năm không gặp, người phụ nữ ấy lại xuất hiện trước mặt tôi theo cách này.
Tôi cảm thấy tim mình siết chặt trong giây lát, rồi lại thả lỏng ngay sau đó.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh như một chiếc lá rơi dưới tán cây ngô đồng.
Gió thổi tung mái tóc rối bời của mẹ tôi.
Bà liếc nhìn dượng, rồi nhìn tôi, cổ họng động đậy như muốn nói gì đó.
Tôi không nhìn bà, chỉ lặng lẽ dời mắt đi nơi khác.
Dượng bĩu môi, rút ví ra, lôi vài tờ tiền đỏ ném xuống trước mặt bà: “Thế này được chưa? Biến đi!”
Mẹ tôi vồ lấy tiền, mắt sáng rực, cúi người cảm ơn rối rít: “Được được! Tôi tự đi chữa, cảm ơn ông chủ!”
Sau đó, bà chạy biến.
Tôi đứng cạnh xe, nhìn theo bóng lưng bà.
Bà chạy về phía một gốc cây xa xa, trốn đằng sau đó.
Tôi lặng lẽ lên xe.
Dượng mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài và lặng lẽ lái xe đi tiếp.
Khi xe chạy ngang qua gốc cây, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Mẹ tôi đang dựa vào thân cây, nắm chặt xấp tiền trong tay, nước mắt giàn giụa.
Xe càng chạy xa, bóng bà càng mờ nhạt dần.
30
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tiếp tục học thạc sĩ, rồi tiến sĩ, mãi đắm chìm trong biển tri thức.
Hồi nhỏ, tôi không biết Bắc Đại là gì, nhưng vì anh trai thích nó, nên tôi đã ước cho anh đỗ vào đó.
Giờ đây, em gái tôi – Kiều Kiều – cũng đã vào đại học.
Em rất quan tâm đến trẻ em vùng núi nghèo khó, đặc biệt là những bé gái.
“Chị ơi, sau này chúng ta mở trường học ở vùng núi nhé! Một ngôi trường dành riêng cho các bé gái.”
Kiều Kiều giờ đây đã là một cô gái trẻ trung, hiện đại, xinh đẹp giữa đô thị phồn hoa.
Tôi hỏi em tại sao lại có suy nghĩ này.
Nụ cười trên môi Kiều Kiều nhạt đi, em khẽ thở dài: “Ở những vùng đó, có rất nhiều bé gái bị coi là sao chổi, là gánh nặng… Chúng giống chúng ta ngày xưa quá, phải không chị?”
Lòng tôi như thắt lại.
Những ký ức xa xưa, những cảm giác tủi thân, đau đớn, bỗng chốc trỗi dậy và xoáy mạnh trong tâm trí tôi.
Phải rồi…
Trên thế giới này, còn bao nhiêu ‘sao chổi’ nữa? Bao nhiêu đứa trẻ bị coi là gánh nặng, là thứ bỏ đi?
Tôi ôm chặt Kiều Kiều, gật đầu thật mạnh.
“Được! Chúng ta sẽ làm!”
Hy vọng, chúng tôi sẽ là những ‘sao chổi’ cuối cùng.
Hy vọng, không còn cô gái nào bị xem là ‘gánh nặng’ nữa.
Hy vọng, tất cả các cô gái trên thế giới này…
Đều là phúc tinh.
Đều là những chú cá chép may mắn, mãi mãi mang đến điều tốt lành.
[HẾT]
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com