Chương 1
1
Trên đường ra sân bay, tôi gọi điện cho Lục Thúc Minh.
Một giọng nữ hơi nũng nịu trả lời.
“Chị Cố Lai, tổng giám đốc Lục bảo em nói với chị là anh ấy đang họp, hay là chị có chuyện gì cứ nói với em, lát em sẽ chuyển lại cho anh ấy.”
Tôi khựng lại trong giây lát khi đang cầm điện thoại.
Đây chính là người tình mới của Lục Thúc Minh.
Cô ta chỉ tốt nghiệp đại học cấp hai bình thường, không thể nào được giữ lại ở Áng Hoa – nơi tập trung toàn tinh hoa, nhưng vì ngày xưa được Lục Thúc Minh liếc mắt nhìn qua sơ yếu lý lịch mà được sắp xếp làm thư ký bên cạnh anh ta.
Suốt một năm qua, tôi với Lục Thúc Minh không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần vì cô ta, thậm chí tôi còn trực tiếp đến công ty yêu cầu phòng nhân sự sa thải cô ta.
Nhưng Lục Thúc Minh bảo vệ cô ta rất tốt.
Sau một năm, cô ta vẫn làm tốt công việc thư ký của mình, bay đông bay tây cùng Lục Thúc Minh.
Cho đến bây giờ, cuối cùng tôi đã mệt mỏi.
Cuộc chiến giằng co không thấy điểm dừng này, giờ đây tôi mới nhận ra chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi lười để tâm đến giọng điệu khiêu khích không mấy tinh tế trong lời nói của cô ta, tôi chỉ thấy mệt mỏi, bình thản nói:
“Phiền cô chuyển lại với anh ta, đơn ly hôn tôi để trên đầu giường rồi, đợi anh ta về ký là được.”
“Cái gì -”
Bên kia chưa nói hết câu, tôi đã cúp máy.
Trước đây mỗi lần cãi nhau gay gắt, tôi luôn nghĩ nếu thật sự ly hôn sẽ làm náo loạn một trận, đập phá hết nhà cửa.
Tôi không sống thoải mái, cũng không để anh ta dễ chịu.
Nhưng giờ thực sự đến bước này rồi, tôi lại thấy lòng bình thản.
Tôi chẳng mang theo thứ gì, mọi thứ trong nhà từng dùng chung với Lục Thúc Minh đều khiến tôi buồn nôn.
Thứ duy nhất mang theo, chỉ có chính bản thân tôi.
2
Trước khi lên máy bay, Lục Thúc Minh gửi tin nhắn cho tôi.
“Anh đã thấy đơn ly hôn rồi.”
“Em lại sao vậy?”
Dù qua màn hình, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bực bội của anh ta.
Tôi không trả lời, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Thực ra tại sao, chúng tôi đều biết rõ trong lòng.
Kể từ khi Hà Lâm Lâm trở thành thư ký của anh ta, Lục Thúc Minh bắt đầu về nhà càng lúc càng muộn.
Trên người anh ta không có tóc phụ nữ, cũng không có mùi nước hoa, chỉ là anh ta bắt đầu nhìn điện thoại càng lúc càng lâu, thỉnh thoảng còn mỉm cười.
Như một cậu nhóc mới sa vào lưới tình.
Tôi đã gợi ý vài lần, nhưng Lục Thúc Minh chỉ nhạt nhẽo nói:
“Bọn anh không có gì đâu, em nghĩ nhiều rồi.”
Vì chuyện của Hà Lâm Lâm, chúng tôi đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Tôi bắt anh ta điều chuyển cô ta đi, nhưng Lục Thúc Minh lại bảo tôi vô lý.
Tôi đã khóc, đã náo loạn, đã van xin, đã chửi mắng.
Tôi như một mụ đàn bà chanh chua ngồi giữa đống hỗn độn, dùng mảnh sứ vỡ để đe dọa anh ta.
Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nói:
“Cố Lai, em có biết không, bộ dạng em bây giờ rất xấu xí.”
Tôi không nhịn được cười chua chát.
Đúng vậy, rất xấu xí.
Lúc đó cả người tôi như bị ma ám vậy, tôi quá yêu anh ta, hoặc có lẽ là tôi đã đầu tư quá nhiều vào anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ mất anh ta, tôi đã thấy đau đớn như xé lòng.
Nói thẳng ra, tôi không cam lòng.
Tôi ở bên anh ta mười năm, đồng hành cùng anh ta từ một gã nghèo không xu dính túi đến ngày hôm nay, ai gặp cũng phải gọi một tiếng tổng giám đốc Lục.
Tại sao một người chỉ quen biết một năm lại có thể cướp anh ta từ tay tôi?
Tôi bắt đầu trang điểm, nghiên cứu món ăn tỉ mỉ hơn, cố gắng làm mình dịu dàng hơn.
Tôi đơn phương đấu tranh với một người phụ nữ xa lạ, tưởng rằng làm vậy có thể giành lại Lục Thúc Minh.
Nhưng tối qua khi tôi đi đón Lục Thúc Minh say rượu, lại thấy anh ta đang ngồi bên đường với một cô gái trẻ.
Bộ vest tối màu may vừa vặn, đôi chân dài tự nhiên đan vào nhau, đường hàm sắc sảo được ánh đèn đường làm dịu đi đôi chút.
Khuôn mặt quá đẹp trai thời thiếu niên ấy, sau khi trải qua năm tháng mài giũa, khí chất dần lắng đọng, càng thêm trầm ổn chín chắn, như rượu càng ngấu càng thơm.
Tôi chợt nhớ lại, lúc chúng tôi mới ở bên nhau, chúng tôi cũng từng ngồi bên đường như vậy.
Tôi mang món ăn mới làm đến cho anh ta, anh ta ăn một miếng rồi đột nhiên im lặng.
Tôi tưởng không ngon, hơi lo lắng:
“Sao vậy anh?”
Lục Thúc Minh ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn tôi cười.
“Chỉ là đang nghĩ, anh có phúc phần gì mà có được một người vợ tốt như vậy.”
Mặt tôi đỏ ửng.
Trên đường phố mùa đông lạnh giá, anh ta dùng áo khoác quấn lấy tôi, nói chuyện thì phả ra hơi khói trắng.”
“Sau này chờ anh có tiền, anh sẽ bỏ tiền mở cho em một nhà hàng lớn, treo biển hiệu nhà em!
“Lúc đó cả ai ai cũng sẽ biết vợ anh giỏi cỡ nào, nấu ăn ngon thế nào!”
Tôi ngước mắt lên, anh ta cúi đầu xuống.
Đôi mắt đen đẹp đẽ ấy phản chiếu vạn ánh đèn sau lưng tôi, cũng như đôi mắt cười của tôi.
Đó đã là chuyện từ rất rất lâu rồi.
Lâu đến nỗi nếu không nhìn thấy cảnh này, có lẽ tôi cũng không nhớ ra nữa.
Chàng trai năm đó đầy ắp hình bóng tôi trong mắt, thật sự như anh ta nói đã trở nên rất giàu có.
Nhưng người bên cạnh anh ta, cũng không còn là tôi nữa.
“Thế nào, ngon không?” Hà Lâm Lâm đung đưa chân cười nói.
“Em tự làm cơm nắm nướng đấy, làm mất nhiều thời gian lắm.”
Lục Thúc Minh cầm cơm nắm đơn giản trong tay, khóe mắt đuôi mày đều là sự dịu dàng.
“Rất ngon.”
Còn tôi với nồi canh mất bốn tiếng để nấu trong tay, như trở thành một trò cười.
Lục Thúc Minh vô tình ngước mắt nhìn thấy tôi, động tác tay khựng lại, lông mày vô thức nhíu lại.
“Sao em lại đến đây?”
Hà Lâm Lâm tự cho là kín đáo đánh giá tôi một lượt, rồi vẫy tay với tôi.
“Là chị Cố Lai phải không?”
Cô ta cười hì hì tiến lại gần:
“Không ngờ chị xinh đẹp thế, ở công ty anh Thúc Minh từng nhắc đến chị.”
“Hôm nay anh ấy uống nhiều với mấy nhà đầu tư, à, đây là đồ ăn khuya chị chuẩn bị à?”
Cô ta đón lấy hộp cơm trong tay tôi, mở ra.
Mùi thơm của canh cá nóng hổi tỏa ra, mang theo vị cay nồng nhè nhẹ của tiêu.
Cô ta hít sâu một hơi: “Thơm quá, tay nghề chị Cố Lai giỏi thật!”
Sau đó cô ta liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên.
“Tiếc là anh Thúc Minh vừa ăn xong rồi, em mang cơm nắm nướng từ nhà đến.”
Cô ta gọi anh ta là Thúc Minh.
Cô gái hơn hai mươi tuổi, ngay cả sự khiêu khích cũng thẳng thắn như vậy, mang theo một sự ngây thơ không sợ trời không sợ đất.
Hoặc có lẽ là sự thiên vị của Lục Thúc Minh đã tiếp thêm cho cô ta sự can đảm thẳng thắn.
Tôi nhìn về phía Lục Thúc Minh:
“Bỏ cơm ngon canh ngọt ở nhà không ăn, cứt ở ngoài cũng thơm phải không?”
Lục Thúc Minh sa sầm mặt xuống.
“Ăn với người mình thích, cơm đạm canh nhạt cũng là sơn hào hải vị, ăn với người mình chán ghét, cỗ Mãn Hán toàn tịch cũng như nhai sáp, chị Cố Lai, chị nói có đúng không?”
Tôi liếc nhìn Hà Lâm Lâm, cười nhạt:
“Phải rồi, giữa đôi trai gái bất chính thì ăn cứt cũng thơm.”
Sắc mặt Hà Lâm Lâm tối sầm, không nói gì nữa.
Lục Thúc Minh đứng dậy, sắc mặt sầm xuống:
“Cố Lai, em quá đáng rồi.”
Tôi không muốn mất bình tĩnh ở nơi đông người, cúi mắt xuống:
“Về thôi.”
Lục Thúc Minh ăn hết cơm nắm trong tay, gọi điện cho tài xế đến.
“Đưa cô ấy về nhà an toàn.” Ngay trước mặt tôi, anh ta không chút e ngại dặn dò tài xế.
Hà Lâm Lâm chu môi lên xe, trước khi đi còn liếc nhìn Lục Thúc Minh một cái, như đang làm nũng.
Tôi nhìn bóng lưng cô ta.
Cô gái còn mang hơi thở tuổi trẻ, dù kiêu căng nhưng ánh mắt trong trẻo, đuôi tóc cao đung đưa sau lưng, dưới váy ngắn màu trắng lộ ra đôi chân trắng ngần như tuyết.
Giống hệt tôi năm xưa.
Thậm chí đường nét gương mặt cô ta, cũng có ba phần giống tôi thuở trước.
Tôi không tự luyến tưởng rằng Lục Thúc Minh đang tìm kiếm hình bóng tôi thời trẻ ở cô ta, có lẽ anh ta vẫn luôn thích kiểu người như vậy, dù đã 20 hay 30 tuổi, vẫn thích những cô gái mới ngoài 20.
Tối hôm đó tôi không cãi nhau với Lục Thúc Minh, tôi ôm chăn đến phòng khách, anh ta cũng không ngăn cản.
Trước khi rời đi, tôi hỏi câu cuối cùng:
“Lục Thúc Minh, rốt cuộc anh đang nghĩ gì?”
Tôi đã yêu người đàn ông này mười năm.
Dù tình cảm này có chết, tôi cũng muốn chết cho rõ ràng minh bạch.
Lục Thúc Minh rút từ hộp thuốc ra một điếu kẹp giữa các ngón tay, cúi đầu một lúc, đột nhiên nói:
“Cố Lai, anh mệt mỏi rồi.”
Ngọn lửa màu cam nhảy múa trong không trung, anh ta hít sâu một hơi rồi thở ra làn khói trắng, quay đầu nhìn tôi.
“Anh mệt mỏi vì em suốt ngày chỉ biết xoay quanh anh, ngày nào cũng hỏi anh ăn gì, ăn gì, ăn gì.”
“Anh cưới một người vợ, không phải cưới một đầu bếp, ngoài việc nấu cơm ba bữa cho anh mỗi ngày em còn biết làm gì nữa?”
Tôi nhìn anh ta chăm chú một lúc, giữa làn khói mờ mịt, chàng trai năm xưa từng ôm tôi nói rằng, ước mơ của anh là cả đời được ăn cơm vợ nấu, dần tan biến theo làn khói.
Vào giây phút này tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Thì ra chàng trai tôi yêu, đã sớm bị thời gian mài mòn vỡ vụn, biến mất không còn dấu vết.
Người đàn ông trước mắt, không còn là người yêu trong ký ức của tôi nữa.
Tôi không nói gì nữa, quay người rời đi.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com