Chương 2
7
Quản lý mở video trên điện thoại, mọi người vây lại xem.
Đây là góc quay từ camera bên hông tòa nhà.
Trong khung hình, xe Porsche Cayenne bị khuất sau một hàng xe, chỉ thấy được bãi đậu.
Một bóng người xuất hiện.
Cả nhà nín thở theo dõi.
Thằng nhóc lấm lét nhìn quanh, chắc chắn không ai thấy, rồi nhét mấy quả pháo xuống gầm ghế sau.
Nó cúi xuống châm lửa, rồi vội chạy đi.
Sau đó, đúng như những gì tôi thấy từ ban công.
Tiếng nổ vang lên, khói bốc lên cuồn cuộn, lửa bắt đầu lan ra.
Lúc đầu ba mẹ tôi nghe bảo có cháy xe cũng chưa thấy rõ mức độ nghiêm trọng.
Nhưng tận mắt thấy cảnh tượng này, ba tôi toát mồ hôi, mẹ tôi kinh hãi lấy tay che miệng.
Tôi quay qua nhìn phản ứng của chú thím.
Chỉ thấy thím đã sớm lui ra, giờ đang ngồi vỗ lưng dỗ thằng em họ.
Bà ta nói nhỏ vào tai nó: “Đừng khóc, đừng khóc, chúng nó chỉ hù con thôi. Con vẫn ở bên mẹ suốt mà, đâu có đi đâu. Nếu chúng nó còn vu oan, mẹ đánh chết chúng nó!”
Thằng nhóc nắm tay đấm loạn xạ.
“Đánh chết chúng nó! Đánh chết chúng nó!”
Tôi không thể tin nổi.
Chứng cứ rành rành thế này, vậy mà thím vẫn cố lấp liếm.
Bà ta nghĩ có thể dung túng thằng nhóc đến bao giờ đây?
Lúc xe cháy, tôi sợ toát mồ hôi hột.
Nhưng bây giờ, tôi lại thấy mừng.
Ít ra tôi không bị thiệt hại gì.
Còn vụ này, sẽ vạch trần bộ mặt thật của chú thím!
8
Chú tôi lo lắng hỏi quản lý: “Xe xung quanh có bị hư hỏng gì không?”
“Không, chỉ có xe ở vị trí đó bị cháy.”
Nghe vậy, chú thở phào nhẹ nhõm.
Ba tôi sốt ruột.
“Tránh ra, tôi xuống xem xe thế nào.”
Chú vội níu tay ba tôi, cuống quýt thanh minh.
“Khoan đã, trước hết chúng ta phải thống nhất, Dạ Bảo không cố ý! Nó chỉ là trẻ con thôi mà.”
Ba tôi trừng mắt.
“Đến nước này mà em còn định né tránh trách nhiệm à?”
“Phải gọi bảo hiểm đến giám định tổn thất, mọi chuyện cứ theo quy trình mà làm!”
Ba tôi nể tình anh em nên không nói thẳng.
Nhưng tôi thì không khách sáo.
Tôi quay sang, nói rõ ràng từng chữ, cố tình để bảo vệ và quản lý cùng nghe.
“Hừ, thằng bé ngày nào cũng ném pháo vào xe tôi, riêng Tết này tôi đã phải vá lốp bốn lần.”
“Nó chỉ nhắm vào xe tôi, còn bảo không cố ý?”
“Bây giờ gây họa lớn rồi, tôi xem hai người định giải quyết thế nào!”
Chú tức giận, chỉ tay vào mặt tôi quát.
“Con ranh con, mày nói chuyện với người lớn kiểu gì đấy?”
“Anh chị à, không phải em nói, chứ con này đúng là hỗn láo, cần dạy dỗ lại!”
“Nếu mua bảo hiểm rồi thì báo thôi, chưa mua thì coi như xui xẻo đi!”
Ba tôi giữ tôi lại, bảo tôi bớt lời.
Nhưng chuyện đến mức này, dù ba mẹ tôi hiền đến đâu cũng không thể nuốt giận, sắc mặt họ lạnh hẳn.
Bảo vệ và quản lý vốn định xử lý công việc, nhưng thấy kịch hay thì không ai vội vàng, cứ đứng hóng.
Mẹ tôi là người lên tiếng trước.
“Ý chú là, nếu bảo hiểm không chi trả, thì chú cũng không đền?”
9
Vừa nhắc đến chuyện bồi thường, tất cả mọi người đều dựng tai lên nghe.
Thím đang giả vờ né tránh cũng lập tức quay sang nhìn đầy mong chờ.
Chú hừ lạnh một tiếng: “Chứ cái xe đó chẳng phải là xe cũ nát à? Tiền sửa còn đủ mua cái mới! Tôi chỉ bồi thường nhiều nhất là 10 triệu, không thì miễn bàn!”
Mặt ba mẹ tôi tối sầm, còn quản lý tòa nhà và bảo vệ thì biểu cảm đầy thú vị.
Tôi thấy họ liếc nhau thì thầm:
“Xe vậy mà là xe nát á?”
“10 triệu còn chưa mua nổi cái logo xe đâu!”
“Trời ơi, hôm nay xem kịch không phí công rồi…”
Nhưng ba mẹ tôi và chú thím đang cãi nhau, chẳng ai để ý những lời xì xào đó.
Ba tôi nghiến răng nói:
“Lý Chí Viễn, chú lên chức rồi, kiếm được không ít, mà tính dùng 10 triệu để đuổi anh trai ruột à?”
“Chuyện bồi thường bao nhiêu, là do chúng tôi quyết định. Bình Bình, nói cho chú con số đi!”
Bị gọi tên, tôi rút điện thoại ra tra giá xe Porsche Cayenne.
“À… khoảng 1 tỷ.”
Tôi vừa nói xong, cả phòng im phăng phắc.
Thím hét lên the thé: “1 tỷ?? Mày bị điên à?”
Chú tôi đưa tay ôm trán, lắc đầu nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy thương hại.
Ba mẹ tôi thì sững sờ, nhìn tôi, rồi nhìn chú thím.
Thằng em họ chưa hiểu “1 tỷ” là bao nhiêu, nhưng nó biết tình thế đã đảo ngược, bố mẹ nó đang chiếm thế thượng phong.
Nó phấn khích nhảy xuống sofa, chạy ra nấp sau lưng chú, nhìn tôi với ánh mắt đắc thắng.
Chú cười khẩy: “Anh à, em biết kinh tế nhà anh khó khăn, nhưng cũng không thể lừa gạt người nhà thế chứ? Nói thẳng ra đi, con anh biết xe sẽ bị pháo nổ, vẫn cố tình để xe ở đó, hóa ra là tính kế em từ đầu đúng không?”
Thím bĩu môi, giọng điệu đầy khinh miệt: “Chí Viễn, em đã bảo anh đừng dây dưa với cái đám nghèo rớt mồng tơi này, giờ bị lừa thê thảm chưa?”
Thằng em họ hùa theo ngay: “Xe rách nát! Còn không bằng cái đồng hồ của ba con! Đồ nghèo hèn, im mồm đi!”
Tôi sững lại.
Hóa ra, đây mới là cách họ nhìn gia đình tôi sao?
Lời nói của chú thím chạm đúng giới hạn của ba tôi.
Ông tức đến run cả chân, gân xanh nổi lên trên cổ.
10
Ba tôi nói, chú thím giàu rồi, nhưng cũng quên luôn nguồn gốc của mình.
Hồi trước, ông nội làm việc ở một nhà máy hóa chất.
Khi về hưu, vị trí của ông để trống.
Nhà máy muốn tuyển ba tôi vì ông có bằng cử nhân.
Nhưng ba đã có công việc ổn định nên nhường lại suất đó cho chú – người chỉ có bằng trung cấp.
Không ngờ chú lại quá may mắn.
Mấy sếp cấp trên đều bị bệnh nghỉ hưu, chú nhanh chóng leo lên chức trưởng phòng thu mua.
Vị trí này có bổng lộc rất lớn.
Chú vừa có thể ăn hoa hồng từ nhà cung cấp, vừa có thể cắt xén tiền thưởng của nhân viên cấp dưới.
Chẳng bao lâu, chú mua ô tô, rồi mua nhà trong khu trung tâm.
Chỉ tiếc là nhiều năm vẫn chưa có con.
Nhà tôi vốn cũng ổn, nhưng sau đại dịch, công ty ba tôi phá sản.
Ông lớn tuổi, tìm việc rất khó, chỉ có thể làm lao động thời vụ.
Tôi mới tốt nghiệp, chưa có tiền, chỉ mua nổi chiếc Toyota cũ để đi lại.
Chú từng nhiều lần mỉa mai chiếc xe rẻ tiền của tôi.
Tôi tức giận, nhưng ba lại khuyên tôi nhịn, cố gắng giữ quan hệ tốt với chú.
Dù sao bây giờ chú đã là trưởng phòng, sau này lỡ có chuyện cần nhờ vả.
Ở thị trấn nhỏ này, quan hệ thân thích cũng là mạng lưới quan hệ.
Anh giúp tôi, tôi giúp anh, cùng nhau dựa vào nhau mà sống.
Nhưng dù có nghèo, gia đình tôi chưa bao giờ có ý định lừa gạt chú.
Ngược lại, chú thím lại cảnh giác với chúng tôi như đề phòng bọn ăn bám.
Không ngờ, vụ nổ xe này lại khiến hai bên hoàn toàn trở mặt.
Lúc này, chỉ có tôi là vẫn bình tĩnh.
Tôi nhìn lại bảng giá xe trên điện thoại, rồi lặp lại: “Đúng vậy, là 1 tỷ.”
Chú tôi tức quá bật cười: “Ha ha ha! Nghèo không đáng sợ, nghèo mà tham lam mới đáng sợ! Chú hỏi mày, một chiếc Toyota cũ thì làm sao đền bù tới 1 tỷ?”
Quản lý tòa nhà, người từ nãy chỉ đứng hóng chuyện, đột nhiên sực tỉnh.
“Toyota? Tôi chưa từng nói xe bị cháy là Toyota mà?”
“Đó là Porsche Cayenne!”
11
Lời này như tiếng sét giữa trời quang.
Chú thím cứng đờ.
Không ai nói nổi câu nào.
Tất cả mọi người đều đồng loạt chạy xuống tầng hầm gửi xe.
Và rồi, trên chỗ đậu xe của tôi, một chiếc Porsche Cayenne cháy đen thui đang nằm đó.
Lần đầu tiên, chú thím hoảng loạn thực sự.
Chú tôi run rẩy hỏi ba tôi: “Anh… đây không phải bãi đậu nhà anh sao? Sao lại có xe khác đậu ở đây?”
Ba tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chuyện này… anh cũng không rõ nữa…”
Ông quay sang tôi.
“Bình Bình, xe con đâu?”
Tôi nhếch môi.
Đừng trách tôi nhé, tôi chưa từng nói xe bị cháy là của mình.
Chỉ là khi bảo vệ tra sổ đăng ký, thấy bãi đậu thuộc về nhà tôi, nên tự suy luận ra thôi.
Đúng lúc này, chủ xe Cayenne hầm hầm chạy đến.
Vừa thấy đống sắt vụn trước mắt, anh ta lập tức bùng nổ: “Là thằng nào đốt xe của tôi! Tôi không bỏ qua chuyện này đâu!”
Anh ta nhìn quanh đám đông, nhận ra tôi, bèn ngạc nhiên gọi: “Ơ, không phải cô là người đã nhường bãi đậu xe cho tôi sao? Sao cô lại ở đây?”
Quả nhiên, không hẹn mà gặp, chú thím ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Thím hít sâu, giọng run run hỏi tôi: “Mày… mày mau giải thích đi!”
Tôi vỗ trán, làm bộ sực nhớ ra.
“Ối giời ơi, tôi đi mua đồ ở trung tâm thương mại, quên không lái xe về!”
Thím trợn tròn mắt.
“Mày đi mua đồ? Thế đồ đâu?”
Tôi nhún vai: “À, quên luôn rồi!”
Miệng tôi nói vô tình, nhưng nét mặt lại viết rõ ràng cố ý.
Ba mẹ tôi nghe rõ câu chuyện, không còn lo lắng nữa.
Mẹ tôi thậm chí phì cười.
Madara Info
Madara stands as a beacon for those desiring to craft a captivating online comic and manga reading platform on WordPress
For custom work request, please send email to wpstylish(at)gmail(dot)com